Sát nghiệp

Ngồi trước tấm gương đồng, Dương Đình Tuyết Anh ngắm bóng mình hiện ra trong tấm gương đồng. Chỉ còn không đầy một cánh giờ nửa thôi nàng sẽ thay đổi. Từ một trinh nữ, Tuyết Anh sẽ bước lên kiệu hoa rồi trở thành Tống phu nhân.

Suy nghĩ của nàng bây giờ là những khoảng mâu thuẫn với nhau. Nàng vừa hối tiếc tự hiểu ra rằng nàng sắp có một sự thay đổi lớn lao trong cuộc đời. Cùng với ý nghĩ đó, Tuyết Anh lại mơ đến những ngày sắp tới. Nụ cười mỉm hiện trên hai cánh môi mọng chín của nàng, cùng với sự thay đổi của sắc diện.

Tuyết Anh nhỏ nhẹ nói một mình :

- Tống Thừa Ân...

Mỗi lần nàng gọi đến tục danh Tống Thừa Ân thì lại cảm nhận một niềm hoan hỷ vô cùng. Chàng và nàng cuối cùng rồi cũng tay trong tay như chim liền cánh, cây liền cành. Đôi lưỡng quyền của nàng ửng hồng với vẻ thẹn thùng khi nghĩ tới khoảnh khắc sắp đến đây. Một khoảnh khắc mà bản thân nàng cũng đang chờ đợi.

Tuyết Anh nhìn bóng mình nói tiếp :

- Rồi Tống đại ca sẽ đối xử tốt với mình mà.

Thốt ra lời nói đó, Dương Đình Tuyết Anh áp tay trái để lắng nghe tiếng đập của con tim mình. Nàng đang hồi hộp và cũng đang mãn nguyện với những gì đã đến và sắp đến. Nàng sẽ là một Tống phu nhân đoan thục và biết chăm sóc cho tướng công của mình. Nàng mãn nguyện với những ý tưởng đang lướt qua trong tâm thức mình.

Một tiếng động rất nhẹ sau lưng.

Tiếng động nhẹ cũng đủ làm cho Tuyết Anh hồi hộp hơn. Nàng nghĩ thầm :

- "Chưa đến thời khắc đón dâu mà huynh ấy đến sớm như vậy à?"

Ý niệm đó lướt qua đầu khiến cho Tuyết Anh càng bồn chồn hơn nữa.

Nàng không dám nhìn lại vì nỗi thẹn thùng khi phải đối nhãn với người mình yêu, người mình thương.

Một con người lừng lửng hiện ra trong tấm gương đồng đứng ngay sau lưng nàng.

Người đó không phải là Tống Thừa Ân, một con người mà Tuyết Anh chẳng hề biết.

Tuyết Anh làm sao chấp nhận một kẻ xa lạ tự dưng xuất hiện một cách đường đột trong gian biệt phòng của nàng. Gian biệt phòng mà trong thời khắc này không một ai được quyền bước qua ngưỡng cửa, ngoài trừ một người duy nhất, đó là Tống Thừa Ân.

Dương Đình Tuyết Anh quay ngoắt lại :

- Công tử là si?

Gã điểm nụ cười mỉm nhìn nàng :

- Tiểu thư đẹp lắm.

Tuyết Anh lập lại câu hỏi của nàng :

- Ngươi là ai? Tại sao lại mạo muội bước vào biệt phòng của ta. Công tử biết đây là điều cấm kỵ?

- Điều đó tại hạ không quan trọng mà việc tại hạ phải làm còn quan trọng hơn.

Tuyết Anh nhận ra ánh mắt lạnh lùng và vô cảm của gã. Nàng bất giác lùi lại một bộ :

- Công tử muốn gì?

- Nếu nói tại hạ muốn gì thì phải trả lời tiểu thư tại hạ muốn rất nhiều, nhưng lúc này đây, tại hạ chỉ muốn mỗi một việc duy nhất.

- Việc gì?

- Giết tiểu thư.

Tuyết Anh tái mặt bởi câu nói của gã. Nàng hồi hộp miễn cưỡng hỏi :

- Tại sao công tử lại muốn giết ta. Ta và công tử không có quan hệ gì, cũng không có hận thù gì. Hôm nay lại là ngày hoan hỷ của Tuyết Anh này. Thật ra công tử muốn gì?

Gã nhướng đôi chân mày lưỡi kiếm, từ tốn nói :

- Tại hạ đã nói rồi.

Sắc diện của Tuyết Anh càng nhợt nhạt hơn :

- Tại sao lại muốn giết Tuyết Anh này?

- Bởi tiểu thư đã được định giá.

Y nói rồi dấn đến trước mặt nàng.

Tuyết Anh thối bộ, vô hình trung làm ngã tấm gương đồng.

Tấm gương rơi khỏi giá đỡ, ngã xuống sàn biệt phòng.

- Xoảng...

Âm thanh đó vừa dứt thì gã công tử điểm tới tam tinh nàng.

Tuyết Anh chỉ kịp nhận biết một tia sét đầy uy lực chết người đâm bổ vào tam tinh nàng. Cùng với tia sét dữ dội đó là một bức màn trắng toát chụp lên rồi nàng chẳng còn biết gì nữa. Tất cả diễn ra quá nhanh khiến nàng không kịp nhận ra chuyện gì đã xảy đến với mình, mà nhanh chóng trôi tuột vào cõi vô thức. Điều nàng nhận biết sau cùng là bức màn trắng cùng với sự hụt hẫng của thể xác lẫn tâm thức. Tất cả trôi qua thật nhanh rồi nàng không còn biết gì nữa, kể cả sự đau đớn.

Nhìn xác Dương Đình Tuyết Anh, gã công tử thả xuống một cánh hoa huệ cùng một nén bạc, sau đó quay bước ra khỏi biệt phòng nàng, rồi đóng của lại như cũ. Gian biệt phòng của Dương Đình Tuyết Anh ngoài chiếc gương đồng nằm dưới đất bên cạnh xác nàng, tuyệt nhiên không mất mát một thứ gì.

Tất cả gần như nổ tưng trong trang viên "Bách Hoa trang", khi cái chết của Dương Đình Tuyết Anh được phát hiện, cùng với đoàn kiệu hoa tiến vào trong trang.

Không khí Bách Hoa trang đang từ ngày hoan hỷ của vị tiểu thư Dương Đình Tuyết Anh giờ một màu tang tóc thê lương.

Tống Thừa Ân trong bộ trang phụ lễ tân lang đứng thừ ra. Chàng gần như chẳng còn suy nghĩ gì. Tất cả trong chàng là một sự trống vắng lạ thường và không định được lúc này mình phải làm gì và suy nghĩ gì.

Tất cả đối với chàng giờ đây chỉ là sự trống rỗng, lạc lỏng đến trơ trọi. Tống Thừa Ân cầm lấy cánh hoa huệ trắng tinh và nén bạc, răng trên cắn vào môi dưới, chàng nhìn thi thể của Tuyết Anh, với trang phục tân nương được đặt nằm trên tràng kỷ.

Tim Thừa Ân quặn nhói với câu hỏi thầm trong đầu :

"Ai đã giết nàng? Ai đã làm điều này? Tại sao nàng phải chết ngay trong cái ngày thành thân với chàng. Ai đã nhẫn tâm tàn nhẫn giết Tuyết Anh của Tống Thừa Ân? Ai... ai?"

Cùng với ý niệm đó, răng trên của Tống Thừa Ân cắn vào môi dưới.

Đôi mắt chàng ráo hoảnh, không một giọt nước mắt rịn ra. Có lẽ cái đau của sự mất mát đã khiến Tống Thừa Ân trở thành kẻ chẳng còn nước mắt để tống tiễn người mỹ nữ sắp trở thành nương tử của mình.

Chàng chỉ còn biết nhìn Dương Đình Tuyết Anh nằm trên tràng kỷ.

Nàng thật ngây thơ, và đoan thục trong tâm trí Tống Thừa Ân, nhưng giờ đây nàng đã không còn. Nàng đã ra đi mãi mãi vĩnh biệt chàng.

Một sự ra đi mà chàng sẽ không bao giờ gặp lại. Có chăng chỉ còn trong giấc mộng hoài niệm hư vô và không thực.

Tống Thừa Ân buông tiếng thở dài, bước ra khỏi phòng Dương Đình Tuyết Anh.

Chàng tiến về phía hòn giả sơn.

Nhìn hòn giả sơn do chính tay chàng và nàng đắp nên, Thừa Ân ngỡ như Tuyết Anh vẫn còn đâu đó trông cuộc đời này. Thừa Ân hồi tưởng lại quá khứ để rồi cảm nhận một sự trống vắng hơn trong tâm thức mình, chàng bâng quơ nói một mình :

- Thế là nàng đã đi rồi.

Có những bước chân tiến đến sau lưng Thừa Ân, nhưng chàng không quay lại mà vẫn chú nhãn vào hòn giả sơn.

"Phu Phụ Thâm Tình".

- Tống huynh, Dương Đình Tuyết Anh tỷ tỷ đã đi rồi.

Thừa Ân nhìn lại :

- Mỹ Diện muội, vì sao Tuyết Anh lại bị người ta giết.

- Muội cũng không biết.

Nàng nói rồi cúi mắt nhìn xuống. Hai giọt lệ rịn ra khóe mắt nàng, nhiễu xuống mũi hài. Nàng ngẩn lên nhìn Thừa Ân. Đôi mắt to đen láy, còn phủ một màn nước mắt, một đôi mắt thật mơ màng và đầy chất lãng mạng. Dương Đình Mỹ Diện nhỏ nhẹ nói :

- Tống huynh có thể tìm ra người thủ ác giết Tuyết Anh tỷ tỷ chứ?

- Bây giờ thì chưa, nhưng nhất định Tống Thừa Ân này sẽ tìm ra kẻ đó. Dù hắn là ai cũng phải trả cái giá này.

Mỹ Diện buông tiếng thở dài :

- Tống huynh định làm gì?

Tống Thừa Ân nhìn Dương Đình Mỹ Diện. Chàng khẽ lắc đầu :

- Huynh cũng chưa biết mình phải làm gì. Nhưng rồi sẽ có rất nhiều chuyện để huynh phải làm. Huynh sẽ đi tìm kẻ để lại nỗi đau này cho huynh.

Nàng nhìn Thừa Ân :

- Tuyết Anh tỷ tỷ không muốn Tống huynh dấn thân vào chốn nguy hiểm đâu.

- Huynh chấp nhận.

Thừa Ân chấp tay sau lưng, quay mặt nhìn lại hòn giả sơn. Hai cánh môi của chàng khẽ mím lại, Thừa Ân nghĩ thầm trong đầu :

- "Tuyết Anh. Rồi huynh sẽ tìm ra người thủ ác giết muội. Buộc y phải nói cái gì đã khiến y làm chuyện này."

Mỹ Diện buông tiếng thở dài :

- Huynh sẽ đi tìm người thủ ác ư?

Thừa Ân gật đầu :

- Huynh sẽ đi, đi đến tận cùng vụ huyết án này. Cho đù huynh có phải trả giá bằng chính sinh mạng mình.

Mỹ Diện lắc đầu :

- Tống huynh, Tuyết Anh tỷ tỷ không muốn điều đó đâu.

- Bây giờ Tuyết Anh đã đi rồi, đã rời khỏi cõi tục sinh. Tuyết Anh đã không còn quyết định điều gì nữa trong cõi nhân sinh này. Dù muốn hay không thì Tống Thừa Ân này cũng phải đòi cho được sự công bằng cho Dương Đình Tuyết Anh. Huynh phải đòi cho được.

Tống Thừa Ân quay bước đỏ đi.

Mỹ Diện nhìn theo sau lưng Thừa Ân. Ráng chiều hắt ánh nắng yếu ớt tạo ra một chiếc bóng dài trên nền đất.

Mỹ Diện nhìn theo chiếc bóng của Tống Thừa Ân mà bất chợt nghĩ đến linh hồn của Dương Đình Tuyết Anh đang dõi theo, hoặc đang bước đi cùng với chàng.

Nàng buông tiếng thở dài rồi cúi mặt nhìn xuống.

* * * * *

Mặc dù đã ngoài ngũ tuần nhưng Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư vẫn chưa mất đi sự nhanh nhẹn và cá tính phóng đãng.

Vây quanh lão là những nàng kỹ nữ chỉ chạc tuổi con hoặc cháu, thế mà lão rất dửng dưng không màn đến điều đó.

Tựa lưng vào thành chiếc ghế, giang rộng hai tay qua vai hai ả kỹ nữ, còn người thứ ba thì đang đứng sau lưng đập vai lão.

Ả kỹ nữ ngồi bên phải tợp một ngụm rượu rồi kéo lão Bửu về phía nàng. Ả áp môi mình vào môi lão Bửu từ từ nhả ngụm rượu vào miệng lão. Lão Bửu uống ngay lấy ngụm rượu ả mớm cho lão. Rượu chảy ra hai bên mép lão. Uống xong ngụm rượu đó, Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư đắc ý phá lên cười khanh khách.

Lão có vẻ thích thú vô cùng khi được mỹ nữ hầu hạ mớm rượu cho mình. Làm sao mà lão Bửu không thích được, khi ở cái tuổi của lão mà lại được một lúc ba mỹ nhân hầu hạ. Lão đúng là người có diễm phúc nhưng xét cho cùng chắc hẳn lão phải có nhiều ngân lượng mới được hưởng thụ cuộc sống phóng đãng như thế này.

Lão Bửu đang đắc ý cất tràng cười khoái trá thì cửa biệt phòng dịch mở. Tống Thừa Ân bước vào.

Thừa Ân nhìn lão Bửu.

Lão Bửu ngưng ngay tràng tiếu ngạo mà nhìn Thừa Ân.

Ánh mắt khe khắt và lạnh lùng của Tống Thừa Ân khiến lão Bửu mất ngay sự hứng thú vừa mới trổi dậy trong nội thể lão.

Ba ả kỹ nữ nhìn Thừa Ân với ánh mắt ngần ngại.

Thừa Ân bước đến bên bàn lão Bửu.

Lão Bửu giả lả cười :

- Tống lão đệ, mời ngơi Thừa Ân nhìn qua ba ả kỹ nữ.

Lão Bửu nhận ra ngay ý nghĩa của cái nhìn đó, liền giả lả nói :

- Các nàng lui ra đi. Khi nào cần lão huynh sẽ gọi.

Ba ả kỹ nữ không cần lão Bửu nói lần thứ hai, lặng lẽ lui ra khỏi biệt phòng.

Lão Bửu giả lả cười với Thừa Ân rồi chuốc rượu và hai chiếc chén.

Lão vừa chuốc rượu vừa nói :

- Lão huynh đã biết chuyện của lão đệ... lão huynh thành thật chia buồn với lão đệ.

Nói rồi lão bưng chén rượu hướng về phía Thừa Ân :

- Uống với lão huynh nào!

Thừa Ân bưng chén uống cạn rồi đặt xuống bàn.

Lão Bửu cũng uống của số rượu chuốc ra chén rồi để xuống nhìn chàng. Lão giả lả nói :

- Tống Thừa Ân! Hôm nay lão huynh sẽ uống với lão đệ thật say, say cho đến khi tống tiễn nỗi buồn của lão đệ ra khỏi tâm thức. Có như vậy lão huynh mới an tâm.

Thừa Ân nhìn lão, khẽ lắc đầu :

- Tống Thừa Ân này không uống say.

- Đệ không muốn dụng rượu để tống tiễn nỗi buồn của rình sao?

Lão Bửu vuốt râu giả lả nói tiếp :

- Khi người ta gặp chuyện buồn thì rượu là liều thuốc thần tiên đưa nỗi buồn đó. Lão đệ cứ uống thật say thì ưu tư phiền muộn sẽ chóng qua thôi. Ta biết lão đệ đang buồn, và sẵn sàng bồi tiếp hầu rượu với lão đệ.

Thừa Ân từ từ đứng lên. Chàng nhìn chăm chăm vào mắt lão Bửu.

- Tống Thừa Ân này không phải tìm đến lão huynh để uống rượu giải sầu. Tống Thừa Ân này không dùng rượu để khỏa lấp thực tại mình đang có, mà đến tìm lão huynh vì một lý do khác.

Đôi chân mày của lão Bửu nhíu lại.

Lão miễu cưỡng hỏi :

- Tống Thừa Ân lão đệ tìm đến lão huynh không phải vì lý do đối ẩm giải sầu, vậy vì lý do gì nào. Đừng để lão huynh phải bối rối nghĩ Tống Thừa Ân đòi nợ ta đấy nhé.

- Thừa Ân này không đòi nợ lão huynh. Nhưng nếu cần Tống Thừa Ân này vẫn có thể đòi nợ lão huynh.

Lời nói này của Tống Thừa Ân tạo ngay ánh mắt bối rối nơi Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư. Lão gượng cười :

- Tống Thừa Ân tìm Bửu Chỉnh Tư vì lý do gì?

Tống Thừa Ân lấy trong ống tay áo ra một chiếc khăn lụa màu đỏ ối đặt lên bàn rồi cẩn thận mở ra. Trong tấm khăn lụa đó là cánh hoa huệ trắng cùng một nén bạc.

Thừa Ân nhìn lão Bửu :

- Lão huynh nhận ra những thứ này của ai?

Lão Bửu nhìn cánh hoa huệ và nén bạc gần như không chớp mắt. Lão nhìn một lúc rồi mới ngẩng lên nhìn Thừa Ân :

- Những thứ này ở đâu lão đệ có?

- Sát thủ giết Dương Đình Tuyết Anh để lại.

Lão Bửu vuốt râu, lắc đầu :

- Quái lạ thật, không thể nào tin được.

- Nói vậy là lão huynh biết hung thủ là ai?

Lão Bửu buông tiếng thở ra, rồi vuốt râu nhìn Thừa Ân. Lão trang trọng nói :

- Phải chăng lão đệ định trả thù?

Thừa Ân gật đầu :

- Không sai, Thừa Ân này phải tìm ra người đó.

- Lão huynh có một lời khuyên. Không biết Tống Thừa Ân lão đệ có nghe không.

- Lão huynh muốn khuyên gì?

- Nếu đúng sát thủ giết Dương Đình Tuyết Anh để lại cánh hoa huệ và nén bạc này thì lão đệ nên bỏ qua chuyện này, đừng truy cứu làm gì.

Thừa Ân cau mày :

- Sao lại không truy cứu?

- Kẻ sát thủ không phải tầm thường đâu. Lão huynh chỉ lấy làm lạ, tại sao giết Tuyết Anh mà lại là con người này.

Thừa Ân nhìn chăm chăm vào mặt lão Bửu.

- Đến lúc Tống Thừa Ân đòi nợ lão huynh. Món nợ hôm nay Tống Thừa Ân cứu lão huynh khỏi thiên lao nha môn, bây giờ huynh phải trả.

- Ơ...

Thừa Ân trang trọng gằn từng tiếng :

- Đừng đòi hy vọng chạy trốn sự đòi nợ của Tống Thừa Ân. Chủ nhân của cánh hoa huệ trắng cùng nén bạc này là ai. Chỉ cần lão huynh nói xem như huynh đã trả xong nợ cho Tống Thừa Ân.

Lão Bửu buông tiếng thở dài từ từ ngồi xuống ghế. Lão nhìn Thừa Ân :

- Nói như vậy, Tống Thừa Ân không tiếp nhận lời khuyên của lão huynh.

Thừa Ân buông một câu cụt lủn :

- Không. Tống Thừa Ân không phải là kẻ chỉ biết chạy trốn thực tại mà luôn biết nhìn thẳng vào thực tại mình phải gánh lấy nó.

Lão Bửu buông tiếp một tiếng thở dài nữa rồi nói :

- Nếu lão nói huynh biết chủ nhân của cánh hoa huệ này và nén bạc kia thì cũng không đúng. Nhưng lão huynh biết chủ nhân của hai thứ đó là một sát thủ cực kỳ lợi hại với ngoại hiệu là "Sát Thủ Vô Diện". Một sát thủ mà mọi người nào không biết mặt ra sao. Nhưng võ công của người này thì phải nói là quỷ khóc thần sầu.

Lão im lặng nhìn Thừa Ân.

- Lão huynh nói như thế, Tống Thừa Ân có thể hình dung ra chủ nhân của cánh hoa huệ và nén bạc.

- Lão huynh có thể nói rõ hơn được nữa không?

Lão Bửu lưỡng lự rồi nhìn Tống Thừa Ân nói tiếp :

- Tống Thừa Ân hẳn có nghe tiếng tăm của Bách Kiếm trang chủ Mạc Cự chứ?

- Tống Thừa Ân có nghe qua tiếng tăm của con người này.

- Lão Kiếm trang chủ Mạc Cự đã bị chủ nhân cánh hoa huệ và nén bạc này sát tử đó, mặc dù lão Mạc đã qui ẩn giang hồ, tự giam mình trong một tòa biệt lâu có tấm vòng tường bao bọc, mà một con ruồi cũng không bay vào được.

Thừa Ân bưng rượu chuốc ra chén.

Trong khi Thừa Ân chuốc rượu, lão Bửu nói tiếp :

- Lão huynh không phải tâng bốc Sát Thủ Vô Diện để hù dọa lão đệ đâu, là sự thật, mà người võ lâm ai ai cũng biết chứ không phải một mình lão huynh.

Thừa Ân bưng chén rượu đẩy về phía lão Bửu.

- Tống Thừa Ân kính lão huynh một chén rượu.

Lão Bửu miễn cường đón lấy chén rượu. Hai người cùng uống cạn.

Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư đặt chén xuống bàn nhìn Tống Thừa Ân.

Tống Thừa Ân bâng quơ nói :

- Lão huynh đã uống mệt chén rượu của Thừa Ân, hãy cho Tống Thừa Ân biết phương cách nào có thể tìm ra Sát Thủ Vô Diện.

Lão Bửu lắc đầu :

- Lão huynh đã nói vậy rồi, Tống Thừa Ân cũng không bỏ ý niệm đi tìm Sát Thủ Vô Diện ư?

Tống Thừa Ân đi tìm Sát Thủ Vô Diện chứ không phải lão Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư.

Nếu kẻ phải chết bởi sát chiêu của "Sát Thủ Vô Diện" thì kẻ đó là Tống Thừa Ân chứ không phải là Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư.

Thừa Ân nói rồi lại bưng bầu rượu chuốc ra hai chén. Chàng đanh giọng nhạt nhẽo nói :

- Tống Thừa Ân biết lão huynh có buộc Sát Thủ Vô Diện xuất đầu lộ diện. Lão huynh phải nói cho Thừa Ân biết. Nếu như Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư từ chối thì cái chết cũng sẽ đến ngay với lão huynh.

Lão Bửu sa sầm mặt với những nét bàng hoàng. Lão miễn cưỡng hỏi :

- Tống Thừa Ân... Ngươi nói thế là thế nào?

- Tống Thừa Ân sẽ giết lão huynh chứ không phải đợi đến Sát Thủ Vô Diện.

Lão Bửu há hốc miệng :

- Ngươi...

Thừa Ân nhìn thẳng vào mắt lão Bửu.

Tiếp nhận ánh mắt lạnh lùng vô cảm của Tống Thừa Ân, lão Bửu không khỏi bàng hoàng, cùng với cảm giác gay buốt cột sống. Lão đã nhận ra sát na thần nhãn và lạnh lùng trong ánh mắt của Tống Thừa Ân.

Lão buông tiếng thở dài, rối bưng lấy chén rượu.

- Được rồi... Uống với ta một chén rượu.

Thừa Ân bưng lấy chén rượu thứ hai dốc lên miệng uống cạn, trong khi lão Bửu nhấp từng ngụm nhỏ với sự suy tư trăn trở.

Uống cạn chén rượu, lão Bửu đặt chén xuống bàn nhìn Thừa Ân từ tốn nói :

- Muốn bắt con cá bự phải có miếng mồi ngon, nhưng Thừa Ân biết rỗi đó. Lão huynh của ngươi đã ngoài tứ tuần không thể tìm được miếng mồi ngon cho ngươi làm mồi nhử cá.

Lão nói rồi vuốt râu buông tiếng thở dài. Thừa Ân hỏi :

- Miếng mồi ngon đó là gì?

Lão Bửu lưỡng lự một lúc với vẻ đắn đo :

- Nếu lão nói với ngươi, ta e rằng sẽ đắc lỗi với con người này.

- Ai?

Lão Bửu nhìn lên Thừa Ân.

- Ngươi hãy tìm Ngạn Kim Tiêu.

Lão vuốt râu buông tiếng thở dài rồi nói :

- Ngạn Kim Tiêu có thể là người ngươi cần. Nhưng Ngạn Kim Tiêu có mệnh hệ gì thì trước tiên ngươi hãy lấy mạng lão Bửu này trước. Nếu ta còn sống mà không chết thì kẻ đầu tiên ta đòi nợ máu chính là ngươi đó.

Giọng nói của lão Bửu được thay bằng chất giọng đanh gọn và biểu thị ý chỉ quyết đoán.

Thừa Ân nhìn lão :

- Thừa Ân sẽ dâng mạng cho lão huynh.

Thừa Ân rít một luồng chân ngương rồi nói :

- Ngạn Kim Tiêu ở đâu?

- Dương Châu.

Tống Thừa Ân chuốc rượu ra hai chén. Chàng từ tốn nói :

- Thừa Ân đã có thể uống rượu với lão huynh.

Nói rồi cả hai cùng uống cạn chén rượu. Thừa Ân đặt chén xuống bàn, ôm quyền :

- Lão huynh bảo trọng.

Thừa Ân quay bước.

Lão Bửu đứng lên nói với theo chàng :

- Ngươi nhớ đó. Ngạn Kim Tiêu có mệnh hệ gì thì lão sẽ đòi nợ ngươi. Ta quí Ngạn Kim Tiêu còn hơn cả ngươi nữa.

Thừa Ân hơi dừng bước rồi đi nhanh ra cửa, rồi đóng sầm lại.

Lão Bửu ngồi trở lại ghế, tựa lưng vào thành ghế, với tay bưng cả bầu rượu tu ừng ực.

Lão đặt bầu rượu xuống bàn, buông tiếng thở dài, nhẩm nói :

- Ngạn Kim Tiêu lão đệ. Ngươi phải trả nợ dùm lão huynh rồi.

Lão vừa nói xong thì ba ả kỹ nữ đồng loạt bước vào. Cả ba vây lấy lão Bửu như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng lúc này vẻ mặt lão Bửu đã khoát những nét thâm trầm không vồn vã cao hứng như lúc ban đầu.

Một ả kỹ nữ vòng tay bá lấy cổ lão, áp sát mặt vào mặt lão nhỏ nhẹ nói :

- Lão tướng công sao vậy, sao bỗng dưng trở nên ỉu xìu như vậy. Gã vừa rồi khiến cho chàng không vui à?

Lão Bửu phá lên cười. Bộ mặt suy tưởng trầm tư suy tưởng của lão thay ngay lại bằng những nét phóng đãng.

Lão choàng hai tay qua vai hai ả kỹ nữ vừa nói :

- Với ta thì lúc nào cũng vui vẻ cả, bởi ta biết mình chẳng còn sống được bao nhiêu lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play