"Tới rồi" nửa giờ sau Julie reo lên khi họ đến trước khách sạn duy nhất ở Keaton, "Khách sạn tốt nhất Keaton". Ted và Katherine đã chở Julie và Zack về nhà lấy hành lý và xe của Julie.
Zack nhìn đầy hoài nghi về phía tòa nhà xiêu vẹo với những cánh cửa đen đang đứng cách anh 4m, nó làm anh liên tưởng đến những cái răng sâu, và một hồ bơi hoang vắng nằm ngay sát đường cao tốc, rồi anh đưa mắt lên tấm bảng đèn nê ông và đọc to .
"Khách sạn Cho xương bạn nghỉ ngơi" anh hoài nghi lặp lại "Phải có một khách sạn khác ở gần đây chứ nhỉ".
"Em ước là có" cô sặc cười.
Một ông lão đội mũ cao bồi và đang nhai thuốc lá nhóp nhép ngồi ngay phía trước trên cái ghế kim loại và tận hưởng một buổi tối êm dịu khi họ đi vào đăng kí phòng. Ông ta đứng lên khi Zack bước ra khỏi xe.
"Xin chào, Julie" ông gọi chỉ sau một cái liếc mắt qua kính chắn gió.
Zack bỏ ngay mọi hy vọng về một nơi hẹn hò lãng mạn, và hiên ngang đi vào, tâm trạng của anh đang chuyển từ khá sang tệ.
"Có phiền nếu tôi giữ cái này như một món đồ kỉ niệm không?" ông ta hỏi trong khi Zack viết tên nguệch ngoạc lên bảng đăng kí và đẩy qua phía bên kia bàn.
"Không".
"Zack Benedict" người đàn ông thốt ra một cách tôn kính lúc cầm lấy tờ giấy đăng kí và săm soi chữ kí của anh "Zack Benedict, ngay đây, trong khách sạn của tôi. Ai có thể đoán trước chuyện này?"
"Không phải tôi rồi" Zack thẳng thừng "Tôi không nghĩ là ông có một dãy phòng?"
"Chúng tôi có dãy phòng tân hôn".
"Giỡn hả" liếc nhìn tòa nhà đáng chán, và khi anh thấy Julie đứng dựa vào bàn làm việc, mắt cá chân bắt chéo, mặt cô bừng sáng với nụ cười ranh mãnh, và thế là tinh thần anh hăng hái trở lại một cách điên cuồng.
"Dãy phòng tân hôn có một căn bếp nhỏ" ông quản lý nói thêm .
"Lãng mạn làm sao. Tôi sẽ lấy nó" Zack nói, anh nghe thấy tiếng cười nuốt nghẹn đầy ma thuật của Julie. Nó làm anh phải cười.
"Đi thôi" anh nói, dẫn cô đi về phòng anh trong khi ông quản lý theo sau và đứng lấp ló gần cửa. "Anh đang tưởng tượng ra" anh khô khan hỏi khi anh mở cửa dãy phòng tân hôn và bước qua một bên để cô tiến lên bên cạnh "hay đúng là ông ta đang quan sát xem em có bước vào không vậy?"
"Ông ta đang quan sát xem em có vào hay không, rồi chúng ta có đóng cửa hay không, và em ở lại bao lâu. Ngay ngày mai cả thị trấn sẽ biết được câu trả lời cho ba câu hỏi vừa rồi".
Zack bật công tắc trên tường, nhìn qua hết dãy phòng, và nhanh chóng tắt đèn.
"Chúng ta có thể ở nhà em trong bao lâu mà không gây ra tin đồn?"
Julie lưỡng lự. Cô ước anh nói anh yêu cô lần nữa và anh muốn làm gì với tình yêu đó.
"Còn tùy thuộc dự định của anh là gì".
"Anh có những dự định danh giá nhưng phải chờ đến ngày mai thôi. Anh từ chối thực hiện chúng trong căn phòng có giường ngủ lót nhung hình trái tim đỏ chót và những chiếc ghế màu tím" .
Tâm trạng nhẹ nhõm của Julie vỡ òa ra thành sự vui vẻ êm tai và Zack vòng tay ôm cô. Mò mẫm trong bóng tối tìm khuôn mặt cô, anh nâng nó giữa hai bàn tay, cười lớn khi anh hôn cô, và rồi từ từ tiếng cười biến mất khi cô kéo anh lại và hôn đáp trả .
"Anh yêu em" anh thì thầm "em làm anh cảm thấy hạnh phúc như quỷ. Em làm những ngày trốn chạy ở Colorado trở nên thú vị. Em làm cho dãy phòng địa ngục này giống như phòng tân hôn thật sự. Ngay cả khi còn trong tù và ghét em, anh vẫn thường mơ cái cách em kéo anh về nhà, chết sững, cách em khiêu vũ và làm tình với anh, và anh tỉnh lại vì muốn em".
Cô chà đốt tay lên môi anh, má cô cọ vào ngực anh.
"Một lúc nào đó anh có thể dẫn em đi Nam Mĩ và chúng ta cùng ở trên chiếc thuyền của anh được không? Em đã mơ được ở đó cùng anh".
"Cũng không phải là một chiếc thuyền lớn. Anh từng có một chiếc du thuyền khổng lồ. Anh sẽ mua một chiếc khác cho em và tụi mình sẽ cùng ra khơi".
Cô lắc đầu "Em thích được ở cùng anh trên chiếc thuyền Nam Mĩ đó, giống như kế hoạch trước đây, chỉ một tuần thôi cũng được".
"Chúng ta sẽ làm cả hai".
Anh miễn cưỡng buông cô ra và dẫn cô ra cửa .
"Ở đây sớm hơn California 2 tiếng và anh cần gọi vài cuộc điện thoại và sắp xếp vài chuyện. Khi nào anh có thể gặp lại em?"
"Ngày mai?"
"Đương nhiên" anh khô khan "Sớm đến mức nào?"
"Tùy anh. Đây là ngày lễ quốc gia. Sẽ có diễu hành, lễ hội, cắm trại, pháo hoa mừng ngày kỉ niệm thị trấn hai năm một lần. Nó sẽ kéo dài suốt tuần".
"Nghe có vẻ thú vị" anh nói và hơi ngạc nhiên vì anh thật sự có ý như vậy "Đón anh lúc 9 giờ và anh sẽ mua bữa sáng cho em".
"Em biết chỗ bán thức ăn ngon nhất thị trấn".
"Thật à, ở đâu vậy?"
"McDonald" cô trêu và cười vào khuôn mặt ngơ ngác của anh, rồi hôn lên má anh và bỏ đi.
81.2
Vẫn còn toét miệng cười, Zack đóng cửa và bật đèn lên, rồi anh đến bên giường ngủ và miễn cưỡng đặt va li lên đó. Lấy điện thoại di động ra và gọi cho gia đình Farrell đầu tiên, những người mà anh biết cũng đang nóng lòng được biết chi tiết chuyến đi. Anh đợi O'Hara tìm Matt và Meredith trong đám đông khách khứa.
"Sao?" giọng Matt đầy mong đợi "Meredith ở đây, và cậu thì đang nói chuyện. Julie thế nào?"
"Julie rất tuyệt".
"Hai người kết hôn chưa?"
"Chưa" Zack nói, cáu tiết nghĩ lại bản hiệp ước cha Julie đã gán cho anh "Chúng tôi sẽ sớm làm việc đó".
"Hai người sao chứ?" Meredith líu lưỡi "Ý tôi là, tôi tưởng hai người đã đến Tahoe rồi".
"Tôi vẫn ở Keaton".
"Ồ".
"Trong khách sạn Cho xương bạn nghỉ ngơi".
Anh nghe thấy tiếng Meredith phá ra cười.
"Trong dãy phòng tân hôn".
Cô cười dữ hơn.
"Có nhà bếp".
Cô thét lên vui sướng.
"Phi công của cô cũng kẹt ở đây luôn rồi, cô quỷ tội nghiệp. Tôi nên mời anh ta chơi đánh bài".
"Cần thận đó" Matt cộc cằn cảnh báo "Cậu ta sẽ ra đi với gần hết số tiền cậu có".
"Anh ta thậm chí không thấy nổi quân bài mình cầm là gì vì bị lóa mắt bởi cái giường nhung hình trái tim đỏ tươi và những cái ghế tím ngắt. Buổi tiệc thế nào?"
"Tôi đã đưa ra một thông báo lịch sự là cậu bận việc kinh doanh khẩn cấp. Meredith làm nhiệm vụ giám sát kiêm nữ chủ nhân. Mọi chuyện vẫn tốt đẹp".
Zack đắn đo suy nghĩ về chiếc nhẫn đính hôn anh cần và một chiếc từ cửa hàng trang sức của Bancroft&Company sẽ là lựa chọn thích hợp.
"Meredith, tôi có thể nhờ cô một việc được không?"
"Bất cứ việc gì" Meredith chân thành.
"Tôi cần một chiếc nhẫn đính hôn ngay lập tức, - sáng mai nếu có thể. Tôi biết tôi muốn loại nào, nhưng tôi không thể tìm ra nó ở đây, và nếu tôi chường mặt ra ở Dallas thì tôi sẽ bị nhận ra. Tôi không muốn giới truyền thông bám đuôi và làm xáo trộn cả thị trấn cho đến phút cuối cùng".
Cô hiểu chuyện ngay lập tức. "Nói tôi nghe anh thích loại nào. Sáng mai khi cửa hàng mở cửa tôi sẽ gọi cho đại diện chi nhánh trang sức và nhờ cô ta chọn giúp vài chiếc. Steve có thể đi lấy chúng lúc 10h15 và mang đến cho anh".
"Cô đúng là thiên sứ. Tôi muốn loại này - "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT