Margaret Stanhope đứng trước những cánh cửa trông ra hiên nhà, khí chất cao quý của bà thể hiện qua lớp mặt nạ băng giá khi nhìn người quản gia bưng một khay đồ uống cho những đứa cháu vừa trở về nghỉ hè từ nhiều trường tư thục khác nhau. Bên ngoài hàng hiên, thành phố xanh tươi dưới kia, thành phố Ridgemont, Pennsylvania, dễ dàng nhìn thấy được những đường cong uốn lượn, nhũng hàng cây dọc đường , công viên đầy màu sắc, cạnh khu vực mua sắm, và chếch về bên phải là những ngọn đồi của câu lạc bộ thành phố Ridgemont. Toạ lạc ngay trung tâm thành phố là màu sắc rực rỡ từ các toà nhà gạch đỏ thuộc sở hữu của tập đoàn công nghiệp Stanhope, theo cách trực tiếp hoặc gián tiếp, có trách nhiệm với sự thịnh vượng của hầu hết gia đình ở Ridgemont. Như một cộng đồng thu nhỏ, Ridgemont có hệ thống cấp bậc được phân chia rõ ràng, và dòng họ Stanhope đứng vững vàng trên hệ thống ấy như dinh thự đang ngự trên đỉnh Ridgemont.
Tuy nhiên, hôm nay tâm trí của Margaret Stanhope không để ở ngoài hiên hay địa vị xã hội đầy quyền uy bà có được từ lúc lọt lòng và được càng được củng cố cùng với cuộc hôn nhân của bà, nó đang hướng về ba đứa cháu khó dạy kia. Đứa nhỏ nhất, Alex, 16 tuổi, thấy bà đang quan sát nó nên miễn cưỡng đổi lấy trà thay vì sâm-panh từ khay đồ uống của ông quản gia. Anh và chị Alex cũng như giống nó, Margaret ngao ngán nghĩ thầm. Chúng hư hỏng, nhu nhược, bừa bãi, và vô trách nhiệm; chúng say xỉn suốt ngày, chi tiêu hoang phí, chơi bời quá nhiều, chúng tự cho phép mình làm mọi thứ mà không có một chút ý thức kềm chế gì hết. Nhưng tất cả những điều ấy bây giờ phải chấm dứt.
Bà nhìn chằm chằm theo người quản gia khi ông đưa cái khay tới Elizabeth, nó đang mặc một chiếc váy bó sát màu vàng với đường viền cổ khoét sâu. Khi Elizabeth nhận thấy sự dò xét của bà, cô nàng 17 tuổi ném một cái nhìn kiêu căng, thách thức đến Margaret, và tiếp đó là một hành động thách thức trẻ con, cô tự lấy 2 ly sâm-panh. Margaret Stanhope trông thấy nhưng không nói gì. Nó là hình ảnh thu nhỏ của mẹ mình, một đứa nông cạn, quá gợi tình, phù phiếm, lông bông ăn chơi, người đã chết 8 năm trước khi chiếc xe thể thao của con trai bà mất điều khiển trên đường cao tốc vì tuyết, cướp đi mạng sống của con trai bà và vợ đồng thời khiến 4 đứa con nhỏ rơi vào cảnh mồ côi. Biên bản điều tra của cảnh sát cho biết họ đã ở trong tình trạng say xỉn và tốc độ xe lúc đó là trên 100 dặm 1 giờ.
Chỉ 6 tháng trước thôi, bất chấp tuổi cao và thời tiết xấu, chồng Margaret đã chết khi đang trên đường bay đến Cozumel, được cho là định đi câu ở đó. Và cô người mẫu 25 tuổi theo cùng trên chuyến bay để mắc mồi dùm ông nữa, bà suy nghĩ bằng vẻ độc ác vô tâm và không hứng thú. Tai nạn chết người đó là minh hoạ hùng hồn cho tính dâm dục và cẩu thả đã trở thành đặc trưng qua các thế hệ đàn ông dòng họ Stanhope. Cái vẻ kiêu ngạo, vô tâm, ưa nhìn của họ là không thể thay đổi được và không cần có trách nhiệm với bất kì ai.
Kết quả là, Margaret dành cả đời mình giữ gìn nhân phẩm bị huỷ hoại và cố kiểm soát nó trong khi người chồng phóng đãng của bà hoang phí cả gia tài trong sự truỵ lạc và dạy những đứa cháu sống y như mình. Năm ngoái, khi bà đang ngủ trên lầu, ông đã đem về bọn gái mại dâm rồi chia sẻ chúng với bọn trẻ. Tất cả bọn chúng trừ Justin.
Justin yêu dấu, dịu dàng, thông minh, siêng năng, Justin là đứa duy nhất trong 3 đứa cháu trai giống đàn ông bên gia đình Margaret, bà yêu quý Justin đến từng tế bào trong cơ thể mình. Và bây giờ, Justin đã chết, trong khi em trai nó, Zachary thì sống khoẻ mạnh, châm chọc bà với vẻ ngoài khoẻ khoắn của mình. Quay đầu, bà thấy nó đang đi lên bậc đá dẫn tới hiên nhà theo lời triệu tập, sự thù ghét bùng nổ khi thấy dáng người cao, tóc sẫm màu 18 tuổi đi ngang qua. Tay bà nắm chặt chiếc ly, đấu tranh để không ném nó vào gương mặt rám nắng kia, hay cào móng tay vào nó.
Zachary Benedict Stanhope III, đặt theo tên chồng Margaret, giống y đúc chồng bà ở cùng tuổi, nhưng đó ko phải lý do bà căm ghét anh. Bà có lý do hay hơn nhiều, và Zachary biết rõ điều đó. Chỉ vài phút nữa thôi, nó sẽ phải trả giá cho điều mình đã làm, tất nhiên là chưa đủ. Có thể bà không báo thù chính xác việc anh đã làm, bà khinh thường sự bất lực của mình nhiều như là bà khinh thường anh ta. Bà đợi đến khi quản gia phục vụ đưa anh ly sâm-panh, rồi bà tản bộ ngoài hiên.
''Có lẽ các cháu đang thắc mắc về buổi họp mặt gia đình tối nay" bà lên tiếng.
Zachary quan sát vẻ im lặng không ràng buộc của bà tối nay khi đứng ngoài lan can, nhưng Margaret chặn đứng cái nhìn buồn chán thiếu kiên nhẫn giữa Elizabeth và Alex, đang ngồi giữa bàn. Họ đang có vẻ háo hức không thể phủ nhận được thoát khỏi hiên và nhập bọn với đám bạn của mình, những thiếu niên giống y như họ, những người tìm kiếm sự hồi hộp bằng mọi cách cốt để thoả mãn bản thân vì biết rằng tiền của gia đình sẽ giúp họ tránh được các hậu quả không đáng có.
"Ta biết các cháu đang mất kiên nhẫn." - hướng về 2 người ngồi ở bàn- "vì thế ta sẽ vào luôn vấn đề chính, ta chắc là sẽ không ai trong các cháu thắc mắc về điều nhàm chán giống như tình hình tài chính của các cháu, tuy nhiên, thực tế là ông của các cháu quá bận rộn với các "hoạt động xã hội" cũng như tin tưởng vào sự bất tử của bản thân để lập di chúc sau khi bố mẹ các cháu qua đời. Kết quả là, giờ đây ta có toàn quyền với tài sản của ông ấy. Trong trường hợp các cháu thắc mắc nó có nghĩa là gì, ta có thể giải thích ngắn gọn cho các cháu biết," mỉm cười hài lòng, bà nói tiếp "cho đến chừng nào các cháu vẫn ở trường, cải thiện điểm số, cư xư phải phép, thì ta sẽ trả tiền học phí và cho phép các cháu giữ lại chiếc xe thể thao ưa thích. Chấm hết."
Elizabeth phản ứng bối rối nhiều hơn là hoảng sợ.
"Thế còn tiền trợ cấp và chi tiêu của cháu vào năm sau?"
"Cháu sẽ không có tiền chi tiêu, và sẽ về đây học trường cao đẳng, nếu cháu chứng minh được mình trong 2 năm tới đây, ta sẽ cho cháu học xa nhà".
"Trường cao đẳng" - Elizabeth lặp lại một cách giận dữ "Bà không nói nghiêm túc đó chứ".
"Đừng thách thức ta, Elizabeth, không vâng lời ta thì ta sẽ bắt cháu không có 1 xu dính túi đấy. Chỉ cần một từ lọt đến tai ta về việc say rượu, ma tuý hay lang chạ của cháu là cháu sẽ không bao giờ nhìn thấy được tờ đô la".
Liếc sang Alexander, bà nói thêm:.
"Trong trường hợp các cháu có nghi ngờ gì, cứ tiếp tục mạo hiểm đi. Ngoài ra, không cần trở vè Exeter vào mùa thu, cháu sẽ học trung học tại đây".
"Bà không thể đối xử với chúng tôi như thế" Alex bùng nổ "ông nội sẽ không cho phép bà ".
"Bà không có quyền bắt chúng tôi phải sống ra sao'- Elizabeth rên rĩ .
"Nếu cháu không thích lời đề nghị của ta," Margaret thông báo cho Elizabeth bằng một giọng đanh thép, "ta nghĩ cháu nên tìm cho mình công việc như hầu bàn hoặc là tìm một tên dắt gái, vì đó là 2 nghề duy nhất cháu có thể làm lúc này".
Bà dõi theo khuôn mặt nhợt nhạt và gật đầu thoả mãn, rồi Alexander nói vẻ sưng xỉa.
"Còn Zack thì sao? Anh ấy đạt kết quả tuyệt vời ở Yale, bà không bắt anh ấy về đây sống luôn chứ hả?"
Giây phút chờ đợi đã đến.
"Không," bà nói, "ta không tính làm thế".
Quay người lại để có thể thấy nét mặt của anh, bà quát lên .
"Cút đi, cút ra khỏi cái nhà này và đừng bao giờ vác mặt về đây nữa, ta không muốn thấy mặt hay nghe tên mày một lần nữa".
Nếu quai hàm Zack không đột nhiên nghiến chặt, bà sẽ nghĩ rằng lời nói của mình không có tác dụng. Anh không yêu cầu một lời giải thích vì anh không cần nó. Thật ra, anh đã mong rằng có giây phút này từ khi bà đưa ra tối hậu thư cho em gái anh. Không có gì để nói, anh đứng thẳng dậy từ lan can và vươn tay lấy chìa khoá xe để trên bàn, nhưng khi vừa chạm đến nó, giọng nói của Margaret vang rền khiến anh rụt tay lại.
"Để chúng lại! Mày không được mang theo gì ngoại trừ bộ đồ đang mặc trên người ".
Anh bỏ tay ra và nhìn lại đứa em trai và em gái, hy vọng chúng sẽ nói cái gì đó, nhưng chúng đang chìm trong đau khổ của bạn thân cộng với nỗi sợ sẽ làm phật ý bà nên không thể nói lời chia sẻ nào với anh được. Margaret ghê tởm sự hèn nhát và bất trung của 2 người kia cùng lúc bà khiến không ai trong số họ có cơ may thể hiện chút dũng khí còn sót lại.
"Nếu ai trong 2 người dám liên lạc với nó, hoặc để cho nó liên lạc với người đó" Bà cảnh cáo chúng khi Zachary quay đầu rời khỏi ban công " nếu các người có mặt trong buổi tiệc ở nhà người náo đó cùng với nó, thì chắc chắn sẽ chịu số phận y như nó vậy, đã rõ cả chưa?"
Với đứa cháu đang bỏ đi, đó lại là một lời cảnh báo khác:.
"Zachary, nếu mày tính tìm kiếm sự thương cảm từ các bạn mày, thì đừng mơ mộng viễn vông, tập đoàn Stanhope là nguồn thuê mướn nhân lực lớn nhất Ridgemont, và bây giờ ta sở hữu cả những mảnh nhỏ của nó. Không ai ở đây muốn giúp mày để chuốc lấy mối nguy khi làm trái ý ta đâu- khả năng họ sẽ mất việc đấy".
Lời đe doạ của bà khiến Zack đang bước xuống bậc thang cuối cùng phải quay đầu lại với vẻ mặt khinh thường lạnh lẽo đến mức bà biết rằng anh chưa từng nghĩ đến việc nhờ các bạn mình giúp đỡ. Cái gây hứng thú cho bà nhất là cảm giác thoáng qua trong ánh mắt Zack khi anh quay đầu lại. Có phải là đau đớn không? Hay là giận dữ? Hoặc sợ hãi? Bà thật tâm hy vọng đó là tất cả những cảm xúc ấy.
***.
Chiếc xe tải chậm dần rồi ì ạch ngừng lại trước cậu trai trẻ lang thang, với áo khoác thể thao vắt qua vai đang đi dọc đường cao tốc, tóc anh ta cong lên như vừa đón trận gió lớn.
"Nè" Charlie Murdock gọi lớn "anh có cần đi nhờ xe không" .
Đôi mắt màu hổ phách mơ màng hướng về Charlie, và trong khoảnh khắc cậu thanh niên hoàn toàn bị mất phương hướng, anh tiếp tục đi như mộng du trên đường cao tốc, rồi thình lình anh gật đầu đồng ý .
Khi anh trèo vào khoang lái, Charlie chú ý đến chiếc quần màu nâu vàng đắt tiền của người khách, vẻ uể oải, bộ vớ hơp tông, kiểu tóc thời trang, và kết luận rằng mình vừa đón lên xe 1 sinh viên trường tư tạm thời vì một lý do nào đó, phải đi nhờ xe. Tự tin vào trực giác và khả năng quan sát của mình. Charlie bắt đầu nói chuyện:.
"Cậu học trường đại học nào thế?" .
Chàng trai im lặng như thể cổ họng bị thắt lại, rồi anh lên tiếng bằng một giọng lạnh lẽo và dứt khoát.
" Tôi không học đại học".
" Xe anh bị hỏng gần đây à?"
" Không".
"Hay gia đình anh ở gần đây?"
"Tôi không có gia đình" .
Bất chấp giọng điệu cộc cằn của người hành khách, Charlie, người đã có ba đứa con trai trưởng thành ở New York, có cảm giác rõ ràng là chàng trai này đang cố hết sức để kiềm chế cảm xúc thật. Đợi thêm vài phút rồi mới hỏi tiếp :.
"Cậu tên gì?'.
"Zack" sau 1 thoáng ngâp ngừng, anh thêm vào "Benedict".
"Ông đang đi đâu vậy?"
"Tôi đang trên đường đến Bờ Tây, Los Angeles".
"Tốt thôi" Anh đáp theo kiểu không muốn nói tiếp nữa "Đến đâu cũng được" .
Nhiều giờ sau chàng trai lần đầu tự nguyện nói chuyện" Ông có cần giúp đỡ để dỡ đống hàng hoá khi đến LosAngeles không?" .
Charlie nhìn sang bên cạnh, nhanh chóng xem lại kết luận ban đầu của mình về Zack Benedict. Cậu ta ăn mặc như một đứa trẻ giàu có và cách nói chuyện như bọn nhà giàu, nhưng đứa trẻ giàu có này rõ ràng đang không một xu dính túi, không ở trong môi trường của mình và không gặp may mắn. Cậu ta sẵn sàng bỏ qua lòng tự trọng để làm những công việc chân tay, Charlie nghĩ về mọi việc đang diễn ra.
" Cậu trông có vẻ dễ dàng mang vác vật nặng" Charlie nói, vừa liếc nhanh qua thân hình cao và cơ bắp của Zack "Cậu có tập tạ hay môn gì khác không?"
"đấm bốc, tôi đã từng tập đấm bốc" Anh nhanh chóng chỉnh lại.
"Ở đại học" Charlie suy nghĩ, bằng cách náo đó Zack gợi nhớ lại thời trai trẻ của ông , và ông đánh hơi thấy tình hình của Zack là khá tuyệt vọng, vì thế ông quyết đinh cho anh ta vài việc để làm. Khi có quyết định, Charlie chìa bàn tay ra giúp đỡ.
" Tôi là Murdock, Charlie Murdock, tôi không thể trả cho cậu nhiều nhưng ít ra cậu có thể xem phim mệt nghỉ khi đến LA. Chiếc xe cùng hàng hoá là tài sản của Empire Studios. Tôi kí hợp đồng chuyên chở cho họ, đó là lý do ta ở đây". Sự lạnh nhạt đáng sợ của Benedict càng khiến Charlie tin chắc rằng người khách của mình không chỉ đang suy sụp mà còn không có ý tưởng nào để thay đổi tình thế trong tương lai gần.
" Nếu cậu làm việc tốt , tôi có thể nói một tiếng giúp cậu vào làm trong toà nhà Empire, trong trường hợp cậu không phiền phải quét dọn hay khuân vác."
Người hành khách quay đầu về hướng cửa sổ, nhìn chằm chằm vào khoảng không tối đen. Ngay khi Charlie cảm thấy e ngại về ý kiến của mình và quyết định là Benedict thật sự cho rằng mình quá giỏi để phải làm những việc chân tay thì chàng trai trẻ lên tiếng, giọng khàn khàn với thái độ biết ơn xen lẫn xấu hổ .
" Cảm ơn ông, tôi rất cảm kích".
1978.
" Tôi là Borowski từ Tổ chức chăm sóc LaSalle ".
Người phụ nữ trung niên thông báo khi bà ta sải bước qua thảm đỏ đến quầy tiếp tân với chiếc túi hiệu Woolworth trên cánh tay. Chỉ vào cô bé 11 tuổi nhỏ nhắn bên cạnh, bà lạnh lùng nói thêm.
"Còn đây là Julie Smith, cô ấy đến gặp bác sĩ Theresa Wilmer. Tôi sẽ trở lại sau khi mua sắm xong."
Nhân viên tiếp tân mỉm cười với vị khách trẻ:.
" Bác sĩ Wilmer sẽ gặp cháu trong ít phút nữa, trong khi chờ cháu có thể chơi với các câu đố trên tấm thẻ này những câu nào cháu biết, cô quên đưa cháu vào lần trước."
Tự nhận thấy mình với chiếc quần jeans sờn rách và áo khoác bụi bặm, Julie liếc nhìn qua phòng chờ sang trọng nơi đặt một tượng sứ dễ vỡ trên chiếc bàn cà phê cổ và các tác phẩm đêu khắc bằng đồng trên nền đá hoa cương. Bên cạnh bàn cà phê mảnh dẻ, cô chọn cho mình chiếc ghế bên cạnh hồ cá lớn, nơi bọn cá vàng đang tung tăng bơi lội giữa hàng cây xanh. Đằng sau cô, bà Borowski quay đầu lại với nhân viên tiếp tân và cảnh báo .
"Julie sẽ ăn cắp bất cứ cái gì không bị buộc chặt, nó rất nhanh và láu cá, nên các cô phải trong chừng nó như diều hâu".
Chìm trong nỗi tức giận vì bị làm nhục, Julie hạ chân xuống và kéo thẳng chúng ra, cố diễn tả cảm giác buồn chán và không bị ảnh hưởng bởi lời nói độc ác của bà Borowski, tuy nhiên những cảm xúc ấy lại dễ dàng đọc được trên mặt cô bởi màu đỏ tía trên má và đôi chân không thể chạm đất. Sau 1 lúc, cô vặn người thoát khỏi tư thế khó chịu và nhìn kinh hãi về tấm thẻ mà nhân viên tiếp tân dưa cho cô hoàn tất. Lưỡi cô nghiến chặt giữa hai hàm răng, cô tập trung hết sức vào kí tự in trên tấm thẻ. Từ đầu tiên là chữ N giống từ NO trong biển hiệu NO PARKING ( không được đậu xe ) trên đường, cô biết những kí hiệu đó vì một người bạn của cô đã bảo cô như thế. Kí tự kế tiếp trên tấm thẻ là chữ A như trong chữ CAT nhưng từ này không phải là CAT (mèo). Tay cô nắm chặt cây bút chì màu vàng khi cô chiến đấu với cảm xúc tương tự như kiệt sức hoặc giận dữ cứ quấn lấy cô mỗi lần cô phải làm việc giống thế này. Trừng mắt nhìn tấm thẻ chưa hoàn chỉnh, cô tự hỏi một cách bực tức tại sao giáo viên dạy trẻ con đọc những từ ngu ngốc như mèo trong khi không ai viết từ mèo ở bất cứ đâu ngoại trừ trong sách dành cho học sinh lớp 1.
Nhưng những cuốn sách không ngu ngốc, Julie tự nhủ, giáo viên cũng không. Những đứa trẻ ở tuổi cô có thể đọc cái từ ngu ngốc này trong chớp mắt. Cô mới là người không đọc được chữ trên đó, cô thật ngu xuẩn.
Mặc khác, Julie thì thầm, cô biết nhưng thứ mà đứa trẻ khác không biết, cô có khả năng quan sát. Một điều cô quan sát được là khi người ta đưa cho bạn giấy tờ gì đó, bạn cần điền tên mình lên đó. Cô nhanh tay điền J-U-L-I-E lên đầu tấm thẻ, và rồi ngừng lại, không thể điền thêm vào bất kì chỗ trống nào. Cô lại giận dữ và cảm thấy tệ hơn vì mảnh giấy vớ vẩn, cô quyết định nghĩ về thứ khác tốt đẹp hơn, như làn gió mùa xuân lướt trên mặt cô. Cô tự mê hoặc mình nằm dưới tán cây mát rượi, nhìn những chú sóc chạy quanh các cành cây cho đến khi giọng nói ngọt ngào của cô tiếp tân làm cô giật mình tỉnh lại và trông như vừa phạm tội.
" Có gì không ổn với cây bút chì hả Julie?"
Julie trút ngòi bút chì xuống đất và nói:.
" Nó gãy rồi. Hôm nay tay cháu lại đau".Cô bé nói dối, vừa bước đi lảo đảo. "Cháu không muốn viết gì cả. Cháu muốn vào toa-let. Nó ở đâu thế?" .
"Ngay kế bên thang máy, bác sĩ Wilmer sẽ gặp cháu ngay nên đừng đi lâu quá nhé".
"Vâng" Julie trả lời đầy trách nhiệm.
Sau khi lướt qua cánh cửa văn phòng, cô quay đầu nhìn nó và cố học thêm vài kí tự đầu tiên để cô có thể nhận ra nó khi quay trở lại. "P" Cô đọc to lên để không quên. "S, Y" Hài lòng, cô đi tiếp theo tấm thảm dài, quẹo phải khi thấy vòi phun nước, cuối cùng cô cũng tới được thang máy, cô lại thấy có 2 cánh cửa với chữ trên đó. Cô gần như chắc chắn đó là toa-let vì dựa vào chút ít kiến thức cô có được thì cửa toa-let của các toà nhà lớn thường có tay nắm cửa khác với loại của cửa văn phòng. Vấn đề ở chỗ trên cả 2 cửa không có viết chữ BOYS (con trai) hay GIRLS(con gái), 2 từ cô biết, cũng không có hình để chỉ cô phải vô bên nào. Rất chăm chú, Julie đặt tay lên 1 trong 2 cánh cửa, vặn nó, bước vào trong, vội vã quay ra ngay khi cô nhận thấy trên tường là 2 cái toalet trông rất buồn cười, và đó là cái mà những đứa con gái sẽ không biết: đàn ông dùng 1 loại toalet rất kì lạ. Và họ sẽ nhảy dựng lên khi 1 cô gái bước vào trong đúng lúc họ đang sử dụng nó. Julie mở cánh cửa còn lại và lần này cô đã vào đúng nơi.
Nhận ra đã mất thời gian, cô vội vàng lần theo lối cũ đến gần hành lang dẫn tới văn phòng bác sĩ Wilmer, rồi cô bắt đầu chăm chỉ học tên trên các cánh cửa. Tên của bác sĩ Wilmer bắt đầu là P S Y. Cô xem xét kĩ chữ P E T trên cánh cửa bên cạnh và kết luận rằng bản thân nhớ lầm và đẩy mạnh vào. Một người phụ nữ lạ mặt nhìn Julie từ máy đánh chữ:.
"Có gì không cô bé?" .
"Xin lỗi, cháu nhầm phòng" Julie lầm bầm, đỏ mặt "Cô có biết phòng của bác sĩ Wilmer ở đâu không?"
"Bác sĩ Wilmer à?"
"Vâng, Wilmer, bắt đầu là P S Y".
"P S Y chắc ý cháu là Psychological Associates (hiệp hội tâm lý học). Nó thuộc dãy phòng 25-16, phía sảnh dưới".
Bình thường Julie sẽ giả vờ như hiểu bà ấy nói và tiếp tục đi tìm cho tới khi nào đúng thì thôi, nhưng giờ cô đã trễ nên không thể giả vờ .
"Cô có thể đánh vần cho cháu được không?"
" Cháu nói lại xem".
"Các con số" Cô nói trong tuyệt vọng "Đánh vần giống như thế này: ba sáu chín bốn hai".
Người phụ nữ nhìn cô bé như thể cô bị kém trí, Julie biết cô đúng như thế, nhưng cô ghét điều đó khi người ta chú ý đến.
Sau 1 cử chỉ tức tối, người phụ nữ nói:.
"Bác sĩ Wilmer ở dãy phòng 2-5-1-6".
"2-5-1-6" Julie lặp lại.
" Cánh cửa thứ tư ở bên trái" Bà nói thêm.
Julie khóc trong nỗi thất vọng.
" Sao bà không nói thế ngay từ đầu".
Cô tiếp tân của bác sĩ Wilmer hỏi khi Julie bước vào.
" Cháu bị lạc hả Julie?"
" Cháu, bị lạc, không đời nào? Julie nói dối với một cái lắc đầu rồi quay trở lại ghế.
Không biết rằng mình đang bị quan sát qua thứ trông có vẻ chỉ là 1 tấm gương, cô bé quay đầu về phía hồ cá bên cạnh chiếc ghế. Điều đầu tiên làm cô chú ý là một con cá đã chết và 2 con khác đang bơi xung quanh như thể định ăn con cá chết. Một cách tự động cô gõ ngón tay lên tấm kính để doạ chúng bỏ đi, nhưng lúc sau chúng đã quay trở lại.
" Có 1 con cá chết trong này" Giọng cố nén lo lắng " Cháu có thể lấy nó ra".
" Người quét dọn sẽ làm việc đó tối nay, dù sao cũng cảm ơn cháu".
Julie kiềm chế cơn tức giận vì cảm thấy quá nhẫn tâm với chú cá chết. Thật là sai lầm khi bỏ mặc 1 vật đẹp đẽ như thế. Lấy 1 tờ báo trên bàn cà phê, Julie giờ vờ xem nhưng từ bên khoé mắt cô bé vẫn dõi theo 2 con cá sát thủ. Mỗi lần chúng quay lại để chọc hay đâm vào đồng chí đã chết của mình, Julie liền nhoài người gõ tay vào kính và doạ chúng bỏ đi vừa liếc về phía cô tiếp tân để chắc rằng cô ta không thấy được.
Cách đó 1 vài bước chân, trong văn phòng của mình, bác sĩ Theresa Wilmer mỉm cười sau tấm kính 2 mặt, ánh mắt cô loé sáng khi trông thấy toàn bộ câu chuyện: Julie đã cố bảo vệ chú cá chết yểu trước sự dửng dưng của nhân viên tiếp tân. Nhìn qua người đàn ông đang ngồi bên cạnh. 1 nhà tâm lý học gần đây ngỏ ý muốn góp sức vào dự án đặc biệt của cô, bác sĩ Wilmer nhăn mặt nói .
"Chính là cô bé ấy ,"Julie tồi tệ", kẻ khủng bố vị thành niên được một số người chăm sóc đánh giá không chỉ không có khả năng học tập mà còn không thể kiểm soát, gây ảnh hưởng xấu đến mọi người xung quanh, có liên quan đến trẻ phạm pháp. Ông có biết không" Cô thêm vào một cách nể phục "Cô bé còn tổ chức cả một cuộc nhịn đói tập thể ở LaSalle. Cô bé nói với 45 đứa trẻ , hầu hết lớn hơn cô, yêu cầu được có bữa ăn chất lượng hơn".
Bác sĩ John Frasier nhìn chăm chú qua tấm kính 2 mặt.
" Tôi cho rằng cô bé làm thế vì muốn thách thức người có quyền?"
" Không phải như thế" Bác sĩ Wilmer đáp lại khô khốc "Cô bé làm thế vì muốn có bữa ăn tốt hơn. Thức ăn cô bé đang dùng tuy đủ chất nhưng rất vô vị. Tôi đã nếm thử".
Bác sĩ Frasier ném cái nhìn ngạc nhiên về phía người đồng nghiệp .
" Còn những cáo buộc lấy cắp của cô bé thì sao? Cô không thể phủ nhận vấn đề này một cách dễ dàng được".
Dựa lưng vào tường, Terry nhìn về phía đứa bé trong phòng chờ và nói với một nụ cười:.
" Ông đã từng nghe về Robin Hood chưa?" .
" Tất nhiên rồi. Sao thế?"
" Vì ông đang trông thấy 1 Robin Hood thời hiện đại ở ngoài kia. Julie có thể ăn cắp vàng ngay răng ông mà ông vẫn không hay biết, cô bé rất nhanh".
" Tôi đang nghĩ về lời đề nghị đưa cô bé về sống chung với họ hàng của cô. Tôi biết cô đang tính làm gì".
Bác sĩ Wilmer nhún vai " Ông biết đó, cô bé ăn trộm thức ăn, quần áo, hay đồ chơi nhưng không giữ cho riêng mình. Cô đưa cho những đứa bé nhỏ tuổi hơn".
" Cô có chắc không?"
" Khá chắc chắn. Tôi đã kiểm tra".
Nụ cười không thoải mái bật ra trên môi Bác sĩ Frazier khi ông tuyên bố vể cô gái nhỏ.
"Cô bé giống Peter Pan nhiều hơn Robin Hood. Cô bé không như những gì tôi mong chờ, dựa vào hồ sơ của cô bé'.
"Tôi cũng thế" Bs Wilmer thừa nhận "Dựa vào hồ sơ của Tổ chức chăm sóc LaSalle, nơi cô bé đang sống, cô bé được mô tả là có vấn đề với kỉ luật, thích trốn học, gây rối, ăn cắp, tụ tập với những đứa con trai".
Sau những phản hồi không được hay lắm về Julie, Bác sĩ Wilmer đã mong mỏi Julie cứng đâu, khó bảo có quan hê với phái nam như là dấu hiên cho sự sớm phát triển về mặt sinh học hay thậm chí là hoạt động tình dục. Vì những lý do đó, Bác sĩ Wilmer cố tiếp cận Julie kể từ khi cô bé bước vào văn phòng bà 2 tháng trước. Cô bé trông như một yêu tinh nhỏ với chiếc quần jeans dơ bẩn, áo sơ-mi như tấm giẻ rách, với mái tóc ngắn và xoăn. Thay vì những dấu hiệu nữ tính mà Bác sĩ Wilmer mong mỏi, Julie Smith xuất hiên với gương mặt bụi đời với đôi mắt xanh lam ấn tượng. Trái ngược với gương mặt nhỏ nhăn có duyên và cặp mắt ngây thơ, Julie có dáng đứng rất giống con trai trước bàn của Bác sĩ Wilmer vơi cái cằm chĩa ra và 2 tay đút túi quần.
Theresa bị thu hút ngay từ lần đầu gặp gỡ, nhưng sự say mê chỉ bắt đầu sau đó- vào giây phút cô mở hồ sơ của Julie ở nhà trong một buổi tối, đọc các lời nhận xét của cô bé về các bài kiểm tra cô đang thực hiện. Khi Theresa hoàn tất, cô bắt đầu hiểu được mối ẩn khuất trong tâm hồn Julie, nỗi đau của cô bé và chi tiết tình hình hiện tại. Bị cha mẹ ruột chối bỏ, rồi tiếp đến là 2 cặp cha mẹ nuôi, Julie trải qua thời thơ ấu từ khu ổ chuột ở Chicago đến trại mồ côi đông đúc. Kết quả là, suốt cuộc đời mình, cô chỉ tìm được tình thương con người từ những người bạn đồng hành - dơ bẩn, nhếch nhác như cô, những đứa chỉ cho cô ăn cắp trong các cửa hàng, rồi trốn học cùng chúng. Đầu óc nhạy bén và ngón tay linh hoạt của Julie vẫn được phát huy bất chấp cô phải chuyển qua bao nhiêu trại mồ côi mới, và cô nhanh chóng được sự tôn trọng và nổi tiếng giữa những người bạn mới, nhiều đến nỗi vài tháng trước, một nhóm con trai đã chiếu cố chỉ cho cô bé cách mở khoá xe và hệ thống lắp đặt, kết quả là cả nhóm bị tóm bởi cảnh sát Chicago, bao gồm cả Julie với tư cách người quan sát. Ngày đó đánh dấu lần đầu Julie bị bắt, mặc dù cô bé không biết, cũng đã đánh dấu lần đầu "tạm nghỉ" của cô vì đã gây sự chú ý với bác sĩ Wilmer. Sau khi bị bắt vì ăn trộm xe, Julie được đưa vào chương trình mới thử nghiệm của bs Wilmer bao gồm những bài kiểm tra về tâm lý, trí thông minh, phỏng vấn riêng và đánh giá bởi nhóm các nhà tâm lý học và tâm thần học tự nguyện của bs Wilmer. Chương trình có ý định hướng tội phạm vị thành niên ra khỏi phạm pháp và những điều tệ hơn.
1.2
Trong trường hợp của Julie, bs Wilmer đã thực hiện các bước như thế, và như bất kì ai khi nhận ra điều đó, bs Wilmer tự đặt ra mục tiêu cho mình, và hoàn tất nó. Ở tuổi 35, Terry Wilmer là người dễ chịu, tế nhị, nghiêm túc và có thần kinh thép. Thêm vào đó là những bằng cấp và gia phả ấn tượng, cô có thêm 3 thuộc tính đặc biệt xuất sắc khác là trực giác, lòng trắc ẩn, và cống hiến hết mình. Với nỗ lực không mệt mỏi nhằm cứu giúp những tâm hồn lầm lạc, Theresa Wilmer đã ngưng phòng khám giàu có của mình mà góp sức giúp đỡ các nạn nhân thanh thiếu niên của một hệ thống chăm sóc trẻ mồ côi quá tải và thiếu kinh phí. Để đạt được mục đích, bs Wilmer đã tận dụng mọi cách, bao gồm yêu cầu sự giúp đỡ của các đồng nghiệp như John Frasier. Và với tình hình của Julie, cô đã lên danh sách những người bà con xa, không giàu có, nhưng có phòng trống ở nhà họ, và hy vọng bằng lòng nhân ái sẽ chấp nhận 1 cô bé gái đặc biệt.
"Tôi muốn ông để tâm đến cô bé" Terry nói.
Cô bé nhoài người qua tấm kính, Julie đột ngột đứng dậy, cho cả 2 tay vào hồ cá.
" Cái quái gì vậy?" John Frasier bắt đầu rồi đột nhiên im lặng khi cô bé đi về phía bàn tiếp tân với con cá chết trong tay.
Julie biết không được để nước dính lên thảm nhưng cô không thể chịu đựng một thứ đẹp đẽ như con cá này bị rỉa thịt bởi các con khác. Không chắc rằng cô tiếp tân không thấy hay là phớt lờ mình, cô bé bước đến gần chỗ cô ta.
"Xin lỗi" Cô bé nói lớn, đưa tay ra.
Cô tiếp tân, tạm ngừng việc đánh máy, rồi nhảy ra khỏi ghế, thét lên một tiếng thất thanh khi nhận ra có chú cá màu sáng, ướt sũng ngay trước mũi.
Julie lùi ra 1 bước nhưng kiên nhẫn.
"Nó chết rồi" Cô nhấn mạnh, cố giữ giọng không có cảm xúc tiếc thương.
"Những con cá khác sẽ ăn nó, cháu không muốn thấy cảnh đó, điều đó rất thô bạo, nếu cô đưa cháu 1 tấm giấy, cháu sẽ gói nó lại, và cô bỏ vào sọt rác".
Vượt qua cơn sốc, cô tiếp tân mở ngăn kéo và đưa Julie cả tá khăn giấy.
" Cháu có muốn đem nó về và chôn nó không?"
Julie muốn làm thế vô cùng, nhưng cô cảm thấy có chút buồn cười trong giọng nói của người phụ nữ, nên cô liền bọc con cá lại và đẩy về phía tiếp tân.
"Cháu không ngốc, cô biết đấy. Đây chỉ là 1 con cá, không phải thỏ hay cái gì giống vậy ".
Bên kia cửa sổ, Frasier tắc lưỡi rồi lắc đầu.
" Cô bé rất muốn chôn cất con cá đàng hoàng, nhưng lòng tự trọng của cô không cho phép " .
Ông ta hỏi thêm một cách nghiêm túc.
"Còn việc không có khả năng học tập thì sao? Theo tôi nhớ, cô bé chỉ ở mức học sinh lớp 2".
Bác sĩ Wilmer khịt mũi thô lỗ và với tay lấy kết quả kiểm tra gần đây của Julie.
" Nhìn vào bài kiểm tra trí tuệ gần đây của cô bé xem, lần này cô bé không cần phải đọc".
John Frasier xem xét rồi cười nhẹ.
" Đứa trẻ có IQ cao hơn tôi" .
" Julie là 1 đứa trẻ đặc biệt về nhiều mặt, John. Tôi chỉ lướt qua chúng khi đọc hồ sơ cô bé, nhưng khi mặt đối mặt với cô, tôi biết đó là sự thật. Cô bé nóng này, dũng cảm, nhạy cảm, và rất thông minh. Bên dưới sự dũng cảm đó là một tấm lòng dịu dàng hiếm có, một niềm tin không thể dập tắt, sự lạc quan không lùi bước, chúng bám chặt vào Julie, và mặc dù có thể bị phá huỷ bởi thực tế nghiệt ngã. Cô bé không thể giúp bản thân trong cuộc sống, và cô cũng không nhận ra cô đã ra sức bảo vệ đám trẻ như thế nào trong bất kì trại mồ côi nào. Cô bé ăn cắp cho chúng, tổ chức nhịn đói tập thể cho chúng và bọn trẻ đó theo cô bất cứ nơi đâu nếu cô bé là người kêu gọi. Ở tuổi 11, cô bé là 1 thủ lĩnh bẩm sinh, như những hành động của cô, theo cách nào đó thường kết thúc ở trại quản giáo hay tệ hơn là trong tù. Và đó chưa phải là vấn đề tồi tệ nhất của cô bé lúc này".
"Ý cô là gì?"
" Ý tôi là mặc dù có những phẩm chất tuyệt vời, lòng tự trọng của cô bé rất thấp, hay gần như là không tồn tại. Cô bé liên tục bị từ chối nhận nuôi, nên cô cho rằng mình vô dụng và không được yêu thương. Cô không thể đọc tốt như các bạn cùng trang lứa dẫn đến suy nghĩ rằng mình ngu ngốc và không thể học tập. Và điều tồi tệ nhất là cô bé đang dần bỏ cuộc. Cô bé luôn mơ mộng, nhưng cô chỉ liên kết với ước mơ bằng sợi chỉ mỏng manh." Với một lực đẩy vô hình, Terry kết thúc " Tôi sẽ không để những tiềm năng, hy vọng, lạc quan của Julie bị lãng phí" .
"Thứ lỗi cho tôi điều này, Terry, không phải cô luôn cố gắng không liên hệ quá mật thiết với bệnh nhân sao?"
Với nụ cười buồn bã, Terry quay trở lại bàn mình, nhưng cô không phủ nhận nó.
" Sẽ rất dễ làm theo nguyên tắc đó nếu tất cả bệnh nhân của tôi là những đứa trẻ giàu có, tự cho mình sỡ hữu 1 chiếc xe thể thao ở tuổi 16. Hãy đợi đến khi ông làm việc với những đứa trẻ như Julie, những đứa tự tách mình ra khỏi cái "hệ thống" ta lập ra cho chúng để rồi đôi khi vấp ngã vì những lỗ hổng của hệ thống ấy. Ông sẽ không thể gác việc đó qua một bên cho đến khi làm xong".
"Có lẽ cô nói đúng" Ông ta nói với tiếng thở dài " Nhưng không phải cô bé không được ai nhận nuôi hay sao? ".
Terry nhún vai " Đó là vấn đề về vận may và thời điểm. Theo hồ sơ từ uỷ ban về trẻ em và gia đình, cô bé bị bỏ rơi vài tiếng sau khi ra đời trong một con hẻm, bệnh viện cho biết cô bé sinh sớm 10 tuần cùng với tình trạng tồi tệ khi cô đến bệnh viện khiến cô bé liên tục gặp vấn đề về sức khoẻ cho đến năm 7 tuổi, trong khoảng thời gian đó cô trở thành người khách thường xuyên của bệnh viện. Uỷ ban gia đình đã tìm cho cô bé 1 cặp cha mẹ nuôi khi cô lên 2 tuổi, nhưng trong quá trình làm thủ tục, cặp vợ chồng đó ly dị và cô bị gửi trả lại. Vài tuần sau, cô đến sống cùng 1 cặp vợ chồng khác và được chăm sóc rất cẩn thận, nhưng ngay khi cô bé bi viêm phổi, và bố mẹ nuôi mới của cô - những người đã mất đứa con ruột ở tuổi Julie đã thay đổi thái độ và huỷ bỏ việc nhận nuôi. Sau đó, cô sống với một gia đình nhận nuôi theo kiểu thời vụ nhưng rồi nhân viên phụ trách trường hợp của Julie gặp tai nạn nghiêm trọng và không bao giờ quay lại làm việc. Kể từ đó ta có thể xem câu chuyện cũa cô bé là " hài kịch của những sai lầm", kết quả là hồ sơ của cô rơi vào quên lãng." ( Chú thích : Hài kịch của những sai lầm là tên 1 vở kịch của Shakespeare nói về những sự sai lầm tình cờ dẫn đến kết quả không như mong đợi) .
"Cái gì cơ?" Frasier hoài nghi hỏi lại.
"Đừng buộc tội Uỷ ban gia đình quá gay gắt như thế, họ tế nhị và chu đáo, nhưng họ cũng chỉ là con người bình thường. Phải làm việc quá nhiều và với quỹ tài chính eo hẹp, tôi lấy làm ngạc nhiên vì những gì họ đã làm. Trong bất kì trường hợp nào, để làm câu chuyện ngắn hơn, gia đình chăm sóc trẻ có cả một nhà đầy trẻ con để con sóc, và họ đã kết luận rằng Uỷ ban không tìm được cha mẹ nuôi cho Julie vì cô bé ốm yếu. Rồi khi Uỷ ban nhận ra họ lãng quên cô bé trong thời gian dài, Julie đã được 5 tuổi, cô bé đã qua độ tuổi lý tưởng để làm con nuôi. Với tiền sử bệnh tật của mình, mỗi khi chuyển sang trại mồ côi mới, Julie thường đi kèm với các cơn hen suyễn. Cô bé mất phần lớn năm học lớp 1 và 2, nhưng theo cách nào đó cô bé vẫn trở thành " đứa bé gái nhỏ đáng yêu" mà giáo viên lớp 1 từng kỳ vọng. Gia đình cô chuyển tới tiếp đó đã có sẵn ba đứa trẻ khác bị thiểu năng, họ quá bận rộn với chúng đến nỗi quên mất Julie gặp vấn đề nghiêm trọng với bài vở ở trường, rồi Julie quyết định tránh né bằng cách trốn học và đi chơi với bọn trẻ ngoài phố. Như tôi đã đề cập trước đó, Julie rất nhanh, liều lĩnh, nóng nảy. Chúng dạy cô cách trộm đồ trong cửa hàng và không bị tóm khi trốn học".
"Ông cũng biết phần còn lại rồi đấy. Ngay cả khi bị bắt quả tang ăn cắp và trốn học rồi bị gửi đến Trung tâm LaSalle, nơi tập trung những đứa trẻ cứng đầu từ khắp các trại mồ côi. Và vài tháng trước, cô bé bị bắt vì cùng đám con trai mở khoá xe ô tô" Cố nén cười, Terry nói tiếp " Cô bé chỉ đứng quan sát nhưng cô cũng biết cách thực hiện, và cô bé đề nghị làm thử cho tôi xem. Ông có tưởng tượng nổi không, cô nhóc với cặp mắt ngây thơ đó khởi động xe mà không cần chìa khoá. Tôi không nghĩ cô bé định ăn cắp xe, cô bé chỉ lấy những món bọn trẻ ở LaSalle có thể dùng".
"Tôi đoán là chúng có thể dùng 1 cây bút chì đỏ, một cây bút bi, và 1 nắm kẹo" .
"Ông nói cái gì thế?"
"Trong lúc cô đang kể cho tôi nghe thì bệnh nhân yêu quý của cô đã chôm mấy món đó từ quầy tiếp tân".
"Chúa ơi" Bác sĩ Wilmer nói nhưng không thật sự lo lắng khi nhìn ra tấm kính" Cô bé nhanh đến nỗi có thể làm ảo thuật ".
Frasier nói với vẻ ngưỡng mộ "Tôi sẽ ra đó với cô bé ngay phòng trường hợp cô nhóc nghĩ ra cách mang hồ cá ra khỏi đây. Bọn trẻ ở LaSalle chắc rất thích vài chú cá nhiệt đới màu sắc đấy" .
Liếc nhìn đồng hồ, Bs Wilmer nói.
"Bà Mathison chắc phải gọi cho tôi từ Texas để báo chính xác ngày giờ đón cô bé, tôi muốn thông báo cho Julie mọi thứ khi cô bé vào đây ".
Khi cô đang nói, điên thoại trên bàn reo lên và cô tiếp tân lên tiếng.
"Bà Mathison đang gọi thưa bs Wilmer".
"Bà ấy gọi rồi" Terry reo lên vui mừng.
Frasier nhìn đồng hồ của mình nói.
" Tôi có buổi làm việc đầu tiên với Cara Peterson trong ít phút nữa".
Ông đi đến cánh cửa dẫn đến văn phòng của mình, giữ tay trên nắm cửa, quay lại cười toe toét.
" Nó chợt nảy ra trong đầu tôi là phân công làm việc trong chương trình này không được công bằng cho lắm. Ý tôi là" ông nói đùa " Cô làm việc cùng một cô bé ăn cắp bút chì và kẹo cho những đứa trẻ khác, còn tôi thì phải gặp Cara, người có ý định giết ông bố trong trại mồ côi. Cô có Robin Hood trong khi tôi nhận Lizzie Borden" .
( Chú thích : Lizzie Borden bị cáo buộc giết cha và mẹ kế ).
"Ông thích sự thách thức mà" Terry đáp lại, cầm điện thoại lên, cô nói thêm " Tôi sẽ yêu cầu Uỷ ban gia đình điều bà Borowski đến nơi chỉ có trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ thôi. Tôi đã làm việc với bà ấy trước đây. Bà ấy rất hợp với chúng vì chúng ngoan ngoãn và không phá luật. Bà ta không thể làm việc với thanh thiếu niên khi không thể phân biệt giữa hành vi nổi loạn tuổi dậy thì với phạm tội vị thành niên."
"Cô không định trả thù cho Julie vì bà ta nói với tiếp tân Julie ăn cắp mọi thứ đấy chứ".
"Không " Bác sĩ Wilmer nói khi cầm điện thoại lên " Nhưng đó là ví dụ hay cho điều tôi định làm".
Khi cô nói chuyện xong, cô đứng lên mở cửa, mong chờ điều ngạc nhiên mà cô sắp đem đến cho Julie Smith.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT