Mang theo một tô bắp rang lớn, Julie quay lại phòng khách, nơi hai người đang xem phim. Họ dùng cả buổi sáng để nói mọi thứ ngoại trừ chuyện Julie nóng lòng muốn biết: kế hoạch tìm ra hung thủ giết vợ anh và giải oan cho bản thân. Lần đầu tiên cô đề cập đến chuyện đó, anh đã lặp đi lặp lại là không muốn làm hỏng món quà bởi phải lo lắng cho tương lai. Khi cô giải thích là cô muốn giúp anh thì anh lại trêu cô là muốn tập làm Nancy Drew (nữ thám tử). Thay vì làm hỏng cả ngày tốt đẹp bằng việc thúc đẩy câu chuyện, cô quyết định đợi lúc thích hợp và đồng ý cùng anh xem phim. Zack đã để cho chọn phim trước, và cô thấy hơi khó chịu vì có quá nhiều phim của anh trên kệ. Không thể chịu nổi nếu phải xem anh làm tình với những phụ nữ khác trong mấy cảnh yêu đương ướt át đã đem lại cho anh sự nổi tiếng nên cô chọn những phim mà cô tin chắc là anh thích và chưa từng xem.
Anh ra vẻ hoàn toàn hài lòng với sự lựa chọn của cô cho đến khi bộ phim bắt đầu. Một lúc sau cô phát hiện ra, ngồi xem những bộ phim đình đám là một ý tưởng xa lạ với Zachary Benedict, cựu đạo diễn - diễn viên. Trước vẻ bối rối vô cùng của cô, Zack săm soi một bộ phim như một mảnh ghép nghệ thuật cần được nghiên cứu, phân tích, chia nhỏ và đánh giá từng phút một. Anh đã quá khắt khe đến nỗi cô phải kiếm cớ đi lấy bắp rang để thoát khỏi mấy lời bình luận ác ý của anh.
Cô liếc mắt nhìn màn hình khổng lồ khi đặt tô bắp rang lên bàn và thở phào nhẹ nhõm vì cảnh cao trào gần như sắp kết thúc. Hiển nhiên Zack không xem đó là cảnh cao trào vì anh giữa chừng anh ngẩng lên nhìn cô và cười toét miệng.
"Anh thích bắp rang. Có phải em cho thêm muối vào không?"
"Ừ" cô nói.
"Thêm bơ nữa chứ? Anh hy vọng thế".
Nhìn vào kiều cười trẻ con của anh đủ làm Julie quên hết cơn tức giận vừa nãy.
"Ngập cả trong đó đấy" cô đùa "Em sẽ lấy thêm khăn bông và đồ uống".
Khúc khích vì câu giễu cợt của cô, Zack nhìn cô đi vào bếp, đột nhiên ngưỡng mộ dáng đi thanh thoát tự nhiên của cô cùng sự pha trộn hoàn hảo giữa quần áo cô mặc. Vì sự cố chấp của anh, cô phải chọn một bộ áo khác cho buổi chiều nay - một áo sơ mi trắng đơn giản với viền cổ rộng và một chiếc quần màu gỗ mun gấp nếp từ eo. Khi anh nhìn bộ đồ nằm dài trên ghế, anh đã khá thất vọng vì cô không chọn một cái gì khác đặt biệt hơn. Nhưng ngay khi nhìn chúng trên người cô, với một thắt lưng vàng óng buộc hờ vòng eo mỏng manh, vài sợi lắc quanh cổ tay, và cổ áo sơ mi dựng ngược, anh đã thay đổi suy nghĩ. Cô trông vô cùng quý phái với mái tóc dợn sóng thả tự nhiên ngang vai, Julie đã chọn những thứ vô cùng tương xứng với cô. Anh đang phân vân không biết chiếc đầm dạ tiệc nào sẽ phù hợp với nét thánh thiện của cô, dù anh nhận ra mình chẳng có cơ hội nào để đưa cô đến những chỗ đó. Những ngày dự khai mạc phim Holywood, tiệc từ thiện, mở màn kịch Broadway hay tiệc mừng lễ Oscar đã trôi xa, anh không thể tin là mình đã quên. Anh sẽ không thể đưa Julie đến những sự kiện đó, không bao giờ.
Sự thật phũ phàng làm anh thất vọng, nhưng anh quyết tâm không để nó phá hỏng thêm một ngày đáng nhớ với cô. Anh dốc sức nhoẻn miệng cười khi cô đến ngồi bên cạnh.
"Anh có muốn xem một bộ phim khác?"
Điều gần nhất Julie phải chịu đựng chính là nghe lời chỉ trích của anh về bộ phim cô chọn. Vì anh trông có vẻ rất muốn xem một phim khác, cô sẽ sẵn sàng có mặt nhưng không chịu trách nhiệm gì. Nhìn anh điên tiết, cô nói.
"Làm ơn đừng khiến em làm thế này. Bắt em ủi vớ cho anh, ép khăn cho anh, nhưng đừng bảo em chọn phim lần nữa".
"Tại sao không?" anh hỏi, ra vẻ ngây thơ và ngơ ngác.
"Tại sao hả!" Julie lắp bắp, cười rũ rượi "Bởi vì anh là nhà phê bình tệ hơn những người tệ nhất! Anh xé nát bộ phim ra từng mảnh".
"Anh chỉ đưa ra những điểm thiếu sót của nó thôi. Anh không có xé nó ra từng mảnh".
"Anh có! Anh cười thật to khi tới cảnh chết chóc đến mức em không nghe diễn viên nói gì hết".
"Bởi vì nó mắc cười" anh kiêu ngạo đáp lại "Biên kịch và diễn xuất quá tệ và làm cả cảnh phim trở nên vui nhộn. Nói cho em biết" anh thỏa hiệp theo kiểu quân tử, đứng lên chìa tay cho cô "Ta sẽ cùng chọn lần này".
Julie miễn cưỡng đứng lên đi về kệ tủ âm tường chứa hàng trăm bộ phim từ cổ điển đến hiện đại.
"Em thích thể loại nào?" anh hỏi.
Cô liếc qua dãy băng, ánh mắt ghim chặt vào những bộ phim của anh. Cô biết nếu theo đúng phép lịch sự, cô nên đề nghị cùng xem một trong số chúng, nhưng cô không thể làm vậy, nhất là trên màn ảnh rộng 5 feet (1,5m) sẽ buộc cô cận cảnh từng chi tiết gợi tình trong mấy cảnh yêu đương của anh.
"Em không quyết định được" cô trả lời sau một phút dài suy nghĩ "Anh hãy chọn một loạt phim đi rồi em sẽ lấy một cái trong số đó".
"Được thôi. Em thích nam diễn viên nào?"
"Trong những phim thời xưa" cô nói "Paul Newman, Robert Redford, và Steve McQueen".
Zack dán mắt lên kệ tủ. Anh ngạc nhiên là cô đã không lịch sự chen thêm tên anh vào. Ngạc nhiên và một ít tổn thương. Dù sao, anh cân nhắc, mấy bộ phim của anh không bị liệt vào dạng "phim xưa". Hoàn toàn phớt lờ những bộ phim có mặt 3 diễn viên cô vừa nêu. Anh nói.
"Những phim này đã làm ra từ hàng thập kỉ rồi. Em có thích nam diễn viên nào trẻ hơn không?" Anh đợi cô liệt kê tên anh.
"Ưm... Kevin Costner, Michael Douglas, Tom Cruise, Richard Gere, Harison Ford, Patrick Swayze, Mel Gibson," Julie tuôn hết những tên diễn viên nào cô còn nhớ " và Sylvestre Stallone!".
"Swayze, Stallone, Gibson, và McQueen" Zack miệt thị nói, cảm thấy tự ái vì những cảm xúc vô lý, vì cô đã không thêm tên anh vào danh sách những người cô thích "Em bị ám ảnh bởi mấy gã lùn bao lâu rồi vậy?"
"Lùn" cô nhìn anh kinh ngạc "Họ mà lùn sao?"
"Nhỏ nhắn" Zack đáp một cách bất công và sai lệch.
"Steve McQueen mà nhỏ bé sao?" cô nói, bị kiến thức của anh làm cho say mê "Em chưa bao giờ đoán được - em đã nghĩ anh ta vô cùng nam tính khi em còn trẻ".
"Anh ta chỉ nam tính ngoài đời thôi" Zack cộc cằn đáp, lấy cuộn băng video từ kệ ra và công kích thẳng vào nội dung "Rủi thay, anh ta không biết diễn xuất".
Vẫn còn chán nản vì Zack chưa tỏ ra bất kì dấu hiệu nào về việc tìm kiếm tên sát nhân thật sự để khôi phục cuộc sống trước đây, đột nhiên Julie nghĩ gợi lại cho anh những điều tuyệt vời xưa kia sẽ như một bệ đỡ tinh thần. Cô hất đầu sang bên và cười .
"Em cá là anh biết Robert Redford đúng không?"
"Đúng".
"Anh ấy trông thế nào?"
"Lùn".
"Anh ấy không lùn!".
"Anh không nói là anh ta là người lùn, ý anh là không được đặc biệt cao".
Bỏ qua thái độ làm nản lòng của anh, cô tiếp tục, "Em cá là có hàng tá người nổi tiếng là bạn thân của anh ... như Paul Newman và Kevin Costner, Harrison Ford và Michael Douglas".
Không một tiếng trả lời.
"Phải không?"
"Phải cái gì?"
"Những người bạn thân thiết ấy".
"Chúng tôi không làm tình với nhau, nếu đó là ý em muốn hỏi".
Cô sặc cười "Em không thể tin được là anh nói thế ! Anh biết ý em không phải là vậy mà".
Zack lấy ra những phim của Costner, Swayze, Ford và Douglas.
"Nè, em chọn đi".
"Cái trên cùng, Dirty Dancing" cô cười khuyến khích, mặc dù trong lòng chán ghét việc phí thời giờ ngồi xem phim.
"Anh thật sự không tin được là em lại muốn xem phim này" anh khinh khỉnh nhét băng vào đầu máy.
"Anh lấy nó ra mà".
"Em muốn xem nó" Zack vặn lại, cố giữ giọng dửng dưng. Trong suốt 12 năm, phụ nữ cứ nhặng xị cả lên mỗi khi họ ở gần anh, thổ lộ sự ngưỡng mộ đối với diễn viên họ yêu thích. Họ săn đón anh ở những buổi tiệc, làm phiền anh tại nhà hàng, chặn anh lại trên đường, đuổi theo xe anh, và luồn chìa khóa phòng khách sạn vào túi quần anh. Giờ đây, lần đầu tiên trong đời, anh muốn một phụ nữ ngưỡng mộ công việc của mình vậy mà cô ấy lại thích mọi diễn viên khác nhiều hơn anh. Anh nhấn nút cho chạy đoạn băng và âm thầm quan sát lời giới thiệu hiện ra.
"Thêm bắp rang nữa không?"
"Không, cảm ơn".
Cô bí mật quan sát anh, cố tìm ra chuyện không ổn. Anh đang mong chở cuộc đời ngày xưa ư? Nếu thật vậy thì cũng không quá tệ. Cho dù cô ghét phải gây bất kì khổ đau nào cho anh, cô cũng sẽ không thoải mái cho đến khi ít nhất anh nói muốn tìm ra hung thủ giết người, và nếu anh không muốn kể cho cô nghe kế hoạch của anh thì cũng không sao. Bộ phim bắt đầu vào đề. Zack duỗi hai chân trước mặt, gác chân lên mắt cá, buông tay ngang ngực, trông như một người đang sốt ruột chờ đợi.
"Chúng ta không nhất thiết phải xem phim này".
"Anh sẽ không bỏ lỡ nó".
Ít phút sau anh khịt mũi nhạo báng.
Julie sững người với bàn tay còn trong tô bắp rang.
"Có gì sai sao?"
"Ánh sáng bị sai".
"Ánh sáng nào?"
"Nhìn cái bóng trên mặt Swayze ấy".
Cô nhìn khắp màn hình "Em cho rằng chỉ là bóng mờ. Đó là ban đêm mà".
Mắt anh lóe lên tia nhìn chế giễu lời kết luận của cô và anh không nói thêm tiếng nào.
Dirty Dancing luôn là bộ phim yêu thích của Julie. Cô yêu giai điệu và điệu nhảy vì đã truyền tải được cái hồn của câu chuyện: cô đang chuẩn bị hòa mình vào nó cho đến khi Zack lè nhè.
"Anh nghĩ họ đã trét mỡ bánh xe lên tóc Swayze".
"Zack" giọng cô cảnh cáo "Nếu anh bắt đầu cắt xẻo bộ phim thì em sẽ tắt nó đi đấy".
"Anh không nói thêm câu nào nữa. Chỉ ngồi đây thôi".
"Tốt".
"Và xem cái mớ biên kịch dở tệ, diễn xuất dở hơi, lời thoại chán đời này".
"Thế thì".
"Ngồi yên" Zack nói ngay khi cô sắp sửa đứng dậy. Hoàn toàn khinh ghét bản thân đã ghen tức y hệt trẻ vị thành niên và chê bai những diễn viên đã từng có thời là bạn anh cũng như phê phán những bộ phim vốn đã rất hay trong chính thể loại của chúng. Anh đưa tay ra cam đoan với cô và hứa hẹn.
"Anh sẽ không nói thêm điều gì khác ngoại trừ đó là lời khen".
Giữ lời, Zack không buộc miệng thêm cho đến khi Swayze nhảy với bạn diễn trong phim.
"Ít nhất cô ta cũng biết nhảy. Chọn vai hay lắm".
Cô nàng tóc vàng trên màn ảnh đẹp và tài năng cùng dáng dấp tuyệt vời. Julie có thể muốn phẫu thuật để được giống cô ta. Và cô đang cảm thấy chút ghen tị ngớ ngẩn sẽ càng khó che đậy trước thái độ thay đổi xoành xoạch của Zack. Thêm vào đó việc anh bỏ qua tài năng khiêu vũ của Swayze thì thật bất công. Cô chợt nhận ra việc những phụ nữ trên phim đều tạo cho anh sự hài lòng thì cũng có thể khi cô ngợi khen đối thủ của anh cũng làm cho anh có cảm xúc giống cô. Nhìn chằm chằm vào nét mặt đanh đá của anh, cô buột miệng.
"Anh ghen à?"
Anh liếc mắt khinh thường "Làm thế nào mà anh ghen với Patrick Swayze được cơ chứ?"
Hẳn nhiên là anh thích ngắm phụ nữ đẹp, Julie nghĩ, và cô cảm thấy đau dù biết mình không có quyền làm vậy. Anh cũng ghét bộ phim và điều đó là chắc chắn. Giữ nét mặt lịch sự bình thản, cô với tay lấy đống băng hình và lặng lẽ nói.
"Hãy xem Let's dance with Wolves (Khiêu vũ với bầy sói) nhé. Kevin Costner đóng rất đạt. Mạch phim là lời kêu gọi của một người đàn ông".
"Anh đã xem phim này trong tù rồi".
Anh cũng đã xem hầu hết mấy phim khác, anh đã nói từ sớm, và giờ cô chẳng biết làm gì thêm.
"Anh có thích nó không?"
"Anh nghĩ nói hơi dài dòng ở khúc giữa".
"Thật vậy sao" cô vặn ngược, nhận ra không có phim nào ngoại trừ mấy bộ của anh sẽ nhận được lời ngợi khen cả. Cô sẽ phải chấp nhận hoặc chịu đựng tính khí của anh. "Anh có thích kết cục của nó không?"
"Kevin đã thay đổi phần kết khác với trong sách. Đáng ra anh ta nên để nó nguyên như vậy" .
Không thêm lời nào, Zack đi vào nhà bếp lấy thêm cà phê, một mặt là để lấy lại bình tĩnh. Anh quá giận dữ vì thái độ quá quắc cũng như không công tâm của mình đến mức đong lầm ly cà phê hai lần và phải làm lại. Patrick Swayze đã làm rất tốt trong bộ phim đầu tiên; còn Kevin không chỉ là một người bạn, anh còn nhận được phần thưởng xứng đáng với Khiêu vũ với bầy sói, Zack đã mừng cho Kevin.
Anh miên man suy nghĩ đến nỗi không nhận ra Julie đã thay cuộn phim khác cho đến khi đi được nửa đường với hai ly cà phê trong tay. Bước chân anh loạng choạng trong lúc mắt anh sững sờ nhìn vào màn ảnh, và cảm thấy khó chịu vì những gì cô đã làm. Cô không chỉ thay phim của Zack vào đầu đọc, cô còn chỉnh nhanh tới đoạn làm tình ngay giữa phim và xem trong tình trạng tắt tiếng. Trong tất cả những cảnh làm tình mà anh đã đóng, cảnh này ở trong phim Intimate Strangers ( những người lạ thân thiết), quay cách đây 7 năm rõ ràng là nóng bỏng nhất. Trong lúc anh đứng đó, cố gắng chấp nhận sự thật là mình đang làm tình với Glenn Close, trong một phim mà anh chưa từng xem lại kể từ khi nó ra mắt, lần đầu tiên trong đời Zack thấy không thoải mái vì những cảnh anh đã đóng. Không, không phải những gì anh làm, anh nhận ra, nhưng Julie đang nhìn chăm chú và vẻ mặt giá lạnh của cô không thoát được mắt anh. Hay là chuyện cô đã giả vờ không biết những phim có anh trên kệ tủ, cô phải biết rất rõ mới có thể tìm ngay ra cảnh đó. Anh so sánh nét mặt tươi tỉnh của cô khi bị bắt buộc xem bộ phim này với tình cảnh của anh cách đây 10 phút, khi anh đương đầu với cơn ghen vô lý. Anh đặt hai ly cà phê lên bàn và đứng thẳng người, không chắc lắm lý do khiến cô đột ngột giận dữ.
"Ý tường này là sao vậy Julie?"
"Ý anh là gì?" cô ngượng ngùng hỏi, vặn âm thanh lớn lên, mắt cô chăm chú vào màn hình.
"Tại sao em lại xem cảnh này?"
"Xem cái gì?" Julie dửng dưng hỏi cho dù cơn đau đang co thắt trong bụng cô khi tay Zack đặt lên người Glenn Close, miệng anh trên miệng cô ta và trao cô ta nụ hôn nồng cháy như cái anh đã trao Julie, thân hình anh bọc trong lớp chăn trắng bóng từ phần hông trở xuống.
"Em biết anh muốn nói gì. Trước tiên em làm ra vẻ như chưa từng xem phim của anh và cũng không quan tâm tới, rồi khi em quyết định chọn một cái để xem thì em lại tua nhanh tới cảnh này".
"Em đã xem tất cả các phim của anh" cô thông báo, vẫn nhìn vào màn hình khi anh đến ngồi bên cạnh. "Em có hầu hết số đó, bao gồm phim này và em đã xem không dưới nửa tá lần." cô hất đầu sang bộ phim "Ánh sáng thế nào?"
Zack tạm rời mắt khỏi nét mặt căng cứng của cô để liếc sang màn ảnh.
"Không tệ".
"Đúng, mà anh có nghĩ anh đã hôn đủ tốt chưa? Ý em là, khi đó anh có thể hôn cô ta lâu hơn và sâu hơn không? Có lẽ là không" cô cay đắng tự trả lời "Lưỡi anh đã nằm trong miệng cô ta rồi kìa".
Cô đã minh chứng cho quan điểm của minh một cách hùng hồn, và bây giờ anh biết cái gì đang gặm nhắm cô, anh hối hận vì đã nói những điều khiến cô làm chuyện này. Anh chưa từng tưởng tượng là sẽ làm cô buồn vì những chuyện đã qua, với anh, đó chỉ đơn giản là một bộ phim, một màn trình diễn với sự góp mặt của hàng chục người ở trường quay.
"Anh thấy thế nào khi cô ta hôn lại anh như thế?"
"Nóng" anh nói. Khi thấy cô nao núng vì từ ngữ anh dùng, anh vội nói rõ "Ánh đèn quá nóng - quá sáng - anh có thể nói thế, và anh mãi lo lắng về chuyện đó".
"À, nhưng em chắc anh không nghĩ về đèn đóm vào lúc này đâu" cô gật đầu với cảnh quay mê hoặc "khi tay anh che hết cả ngực cô ta".
"Theo những gì anh còn nhớ thì lúc đó anh đang muốn bóp cổ tay đạo diễn vì đã bảo tụi anh diễn lại lần nữa cảnh này".
Cô phớt lờ sự thật và che giấu đau đớn dưới vỏ bọc mỉa mai .
"Em tự hỏi Glenn Close nghĩ gì - khi anh hôn ngực cô ta".
"Cô ấy cũng đang mơ ước được giết đạo diễn, vì cùng một lý do".
"Thật thế à?" cô chế nhạo "Vậy anh có biết cô ấy nghĩ gì khi anh đè lên trên cô ta không?"
Zack đưa tay nâng cằm Julie, dịu dàng quay mặt cô đối diện với anh.
"Anh biết cô ấy nghĩ gì. Cô ta cầu xin anh để cùi chỏ khỏi bụng cô trước khi cô khúc khích cười lần nữa và làm hỏng cảnh quay".
Đối mặt với vẻ chân thành giải quyết vấn đề của anh, bất thình lình Julie thấy mình ngu ngốc và ngây thơ. Julie thở dài ngao ngán nói.
"Em xin lỗi vì đã hành xử kì cục, lý do em giả vờ không thích phim của anh là vì em không muốn thấy anh trong những cảnh quay giống như thế này. Em biết làm thế là ngu ngốc, nhưng em vẫn cảm thấy -" cô nghẹn lời, không thể nói mình ghen tức vì cô biết cô không có quyền làm thế.
"Ghen?" anh ướm lời, và từ đó khi được nói lớn nghe còn khó chịu hơn.
"Ghen là một cảm xúc tiêu cực và không chín chắn" cô đón đầu.
"Và khiến người ta trở nên vô lý và không thể chịu nổi..." anh tán thành.
Julie thầm tạ ơn vì không phải dùng đến từ đó và gật đầu.
"Đúng, xem mấy đoạn phim của anh làm em ước gì... được xem phim khác".
"Vậy em muốn xem phim của ai? Kể tên vài nam diễn viên đi" cô toan mở miệng trả lời, nhưng trước khi cô có thể, anh đã nói dứt khoát "Không phải là Swayze, Costner, Cruise, Redford, Newman, Ford, McQueen, Douglas và Gere đấy nhé".
Julie quắc mắt "Vậy còn ai nữa đâu?"
Đặt tay lên vai cô, anh giữ cô đủ gần và thầm thì vào tóc cô "Mickey Mouse".
Julie không biết nên cười hay yêu cầu một lời giải thích .
"Mickey Mouse. Tại sao?"
"Bởi vì" anh lẩm bẩm, lướt môi lên trán cô "Anh nghĩ anh có thể lắng nghe em say mê nói về Mickey Mouse mà không phải 'vô lý' và 'không thể chịu đựng nổi' lần nữa".
Cố che giấu sự niểm vui thích sâu sắc từ những gì anh mới thừa nhận, Julie ngẩng mặt lên nhìn anh và trêu chọc .
"Vẫn còn Sean Connery mà. Ông ta cũng rất tuyệt với phim The Hunt for Red October".
Zack nhướng mày thách thức " Trên kệ cũng còn 6 phim khác của anh đấy nhé".
Bây giờ cô đã đùa lại lời thú nhận của anh cũng như thoát khỏi tự nhận mình ghen tức, ngay lập tức Julie hối tiếc vì đã hèn nhát và làm giảm giá trị của một thời khắc đặc biệt. Cô nghiêm trang nhìn vào mắt anh và nói.
"Em ghét phải xem anh làm tình với Glenn Close".
Phần thưởng cho sự dũng cảm là những ngón tay của anh chà lên quai hàm cô trong khi nụ hôn vừa thô ráp vừa dịu dàng cướp đi của cô hơi thở.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT