Trong nửa giờ kế tiếp, họ lái xe trong im lặng, thỉnh thoảng có vài nhận xét về thời tiết xấu và điều kiện lái xe ngày càng tồi tệ, nhưng Julie dán mắt vào bảng hiệu bên đường và nung nấu việc biến kế hoạch của cô thành hành động. Bất kì một bảng hiệu quảng cáo nhà hàng thức ăn nhanh nào gần với lối ra cũng có thể làm việc đó. Khi cô trông thấy một cái, nhịp tim cô đập gấp đôi. "Tôi biết anh không muốn dừng lại và đi vào nhà hàng, nhưng tôi đói ngấu rồi" Cô nói một cách nhẹ nhàng, dễ chịu "Bảng hiệu báo cửa hàng McDonald ngay phía trước. Chúng ta có thể mua vài món qua cổng dành cho người lái xe".
Anh liếc nhìn đồng hồ và toan lắc đầu, cô vội vàng bổ sung "Tôi phải ăn cách vài tiếng một lần vì tôi bị ..." cô ngập ngừng trong một giây, điên cuồng nghĩ ra cụm từ y khoa phù hợp cho căn bệnh cô không mắc phải "hạ đường huyết. Tôi xin lỗi, nhưng nếu tôi không ăn tôi sẽ trở nên yếu ớt và ngất đi và..."
"Được rồi, chúng ta sẽ dừng ở đây".
Julie gần như muốn thét lên bởi chiến thắng đầy căng thẳng khi cô đi qua sườn dốc và dấu hiệu vàng kim của McDonald hiện ra trong tầm mắt. Nhà hàng nằm giữa khu vui chơi dành cho trẻ em. "Chúng ta đã đến kịp lúc. Vì tôi cảm thấy choáng váng và không thể lái lâu hơn được".
Phớt lờ cái nhìn xét nét của anh, Julie quẹo xe theo chỉ dẫn và hướng vào lối vào nhà hàng. Mặc cho có bão, có rất nhiều xe trong bãi đỗ, không nhiều như Julie mong ước, và cô thấy có rất ít gia đình ngồi bên trong nhà hàng. Theo chỉ dẫn của bảng hiệu, cô lái xe vòng ra sau nhà hàng đến cổng dành cho lái xe và dừng lại trước loa phát thanh.
"Cô muốn dùng gì?" cô ta hỏi.
Trước khi vào tù, Zack chưa từng dừng lại ở một cửa hàng thức ăn nhanh náo vì anh luôn có những ngày dài không ăn uống. Và giờ anh thấy miệng mình túa nước khi nghĩ tới một cái hamburger và khoai tây chiên. Tự do đã khiến anh như thế, anh nhận xét khi nói cho Julie những món anh cần. Tự do khiến không khí có mùi tươi mới hơn và thức ăn nghe có vẻ ngon hơn. Nó cũng khiến một người đàn ông bồn chồn và dễ nghi ngờ hơn, có gì đó trong nụ cười bừng sáng của người bị bắt giữ này khiến anh cảm thấy lo ngại. Cô trông tràn đầy sức sống và chân thật với cặp mắt to xanh và nụ cười dịu dàng, nhưng cô thay đổi quá nhanh từ người bị bắt giữ đầy sợ hãi sang con tin giận dữ rồi thành giống như một người bạn đường thân thiện.
Julie lặp lại thực đơn qua micro - hai hamburger phô mai, hai khoai rán, hai cô ca.
"Tất cả là 5 đô 9 xu" giọng nói vang lên qua micro "Vui lòng đến cửa số 1".
Khi cô nhích tới cổng 1, cô thấy anh thọc tay vào túi quần lấy tiền, nhưng cô lắc đầu cứng rắn và với tay lấy ví "Tôi sẽ mua" cô nói, cố nhìn thẳng vào mắt anh "tôi nói rồi, để tôi trả tiền cho".
Sau một khoảnh khắc ngập ngừng, anh bỏ tay ra khỏi túi, lông mày anh khít lại thành nét cau mày khó chịu "Cô thật có tinh thần thượng võ".
"Chính là tôi. Mọi người luôn nói tôi dễ thương mà" cô lảm nhảm vô ý thức, di chuyển tờ 10 đô có kẹp tờ giấy viết tay báo cô bị bắt cóc. Không thể chịu đựng tia nhìn khó chịu của anh thêm nữa, Julie nhanh chóng ngoảnh mặt đi và tập trung chú ý vào cô bé bên của sổ, người đang nhìn cô với vẻ mất kiên nhẫn chán chường. Thẻ đeo trên người nói cô bé tên là Tiffany.
"Tất cả là 5 đô 9 xu" Tiffany nói.
Julie đưa ra tờ 10 đô, nhìn chằm chằm vào cô gái, nét mặt cô van nài. Cuộc sống của cô phụ thuộc vào cô gái trẻ nhìn chán chường với mái tóc đuôi ngựa uốn cong. Như pha quay chậm, Julie thấy cô ta mở tờ 10 đô ra, mảnh giấy rơi xuống sàn... Tiffany cúi người và nhặt lên, miệng thổi kẹo cao su... cô ta đứng thẳng lên... cô ta liếc nhìn Julie... "Cái này của cô à" cô ta hỏi, đưa mẩu giấy cao lên, đưa nó sát vào xe mà không cần đọc nó viết gì.
"Tôi không biết" Julie nói, cố buộc cô gái đọc dòng chữ "Có lẽ thế. Nó viết gì vậy" Cô bắt đầu, nhưng rồi cô kềm tiếng thét khi Zachary Benedict đặt bàn tay lên cánh tay cô, khầu súng của anh chèn vào hông cô .
"Đừng để ý Tiffany" Anh nói dịu dàng, nghiêng người qua Julie và đưa tay ra. "Nó là của tôi, chỉ là một trò đùa thôi" .
Người thu ngân liếc qua mẩu giấy, nhưng thật khó nói cô ta có đọc nó không khi mà ngay tức thì cô duỗi tay ra hướng cửa xe.
"Của ông đây, thưa ngài" cô ta lách người qua Julie và trao nó cho anh.
Julie nghiến chặt răng khi Zachary Benedict trao cô gái nụ cười thân thiện, cảm ơn khiến Tiffany đỏ mặt vì vui sướng trong lúc cô ta thối lại phần tiền thừa .
"Đây là phần ăn của anh" cô ta nói.
Julie tự động lấy túi giấy gồm thức ăn và nước, gương mặt sợ hãi của cô thầm van xin cô gái gọi cho quản lý hay cảnh sát hay gì cũng được. Cô chuyển cái túi cho Zack Benedict mà không dám nhìn thẳng vào anh, tay cô run đến mức suýt làm đổ ly cô ca. Khi cô lái xe khỏi đó, cô hy vọng nghe vài lời dội lại từ anh, nhưng vì kế hoạch của cô đã thất bại thê thảm nên Julie không chuẩn bị kịp để nghe cơn thịnh nộ nguyên sơ từ anh .
"Cô là con chó cái ngu ngốc. Cô định tự sát hay sao? Hãy chạy đến chỗ đậu xe kia, ngay chỗ cô ta có thể thấy chúng ta, cô ta đang quan sát đấy".
Julie tự giác làm theo, ngực cô phập phồng trong hơi thở đau nhói, ngắn cụt. "Và cười khi ăn đi, làm thế là giúp tôi đó".
Một lần nữa, Julie tuân theo. Cô nhai mà không thấy mùi vị, mọi tế bào trong cô tập trung vào việc giữ bình tĩnh để còn có thể suy nghĩ tiếp. Không khí trong xe trở thành một thứ sống động đầy căng thẳng càng làm thần kinh cô bất an. Cô nói đơn giản vì muốn phá vỡ sự im lặng " Tôi c-có thể lấy ly cô ca của t-tôi không?" cô nói, tay tìm cái bọc màu trắng đựng nước gần chân anh. Tay anh kẹp chặt cổ tay cô như muốn làm gẫy những cái xương mỏng manh trong đó "Anh làm tôi đau!" Julie gào lên, cô bị tấn công bởi cơn kinh hoàng mới. Tay anh nắm chặt hơn nữa cho đến khi anh hất tay cô ra. Cô quay lại ghế ngồi, ngửa đầu ra sau, nhắm mắt lại, xoa dịu cơn đau trên cánh tay. Chỉ vài phút trước đó, anh đã không thật sự cố làm cô bị thương và Julie ru ngủ mình bằng quan niệm sai lầm, rằng anh không phải là kẻ sa đọa giết người bừa bãi mà chỉ là người đàn ông trả thù cô vợ không chung thủy trong cơn ghen điên cuồng. Tại sao, cô tuyệt vọng tự hỏi, cô tự cho phép mình nghĩ anh ta sẽ không giết người phụ nữ anh đang bắt giữ hay cô gái có thể thấy lời cảnh báo và khiến anh bị bắt. Câu trả lời là cô đã ngu ngốc và tự lừa dối mình bởi kí ức ngày xưa - kí ức về những câu chuyện lôi cuốn lạ thường về anh trên tạp chí, kí ức của không biết bao giờ trong rạp hát cùng những ông anh trai, và sau đó dần theo năm tháng là sự ngưỡng mộ thậm chí là mơ mộng về anh. Ở tuổi 11, cô không hiểu tại sao các anh và bạn của họ lại nói Zack Benedict đặc biệt, nhưng chỉ trong vài năm, cô hoàn toàn hiểu rõ, đẹp trai vạm vỡ, không thể với tới, gợi tình và bất cần đạo lý, khôn khéo và từng trải. Khi mà Julie đang trong chuyến học bổng hè ở châu Âu suốt phiên tòa nổi tiếng xét xử anh, cô không có chút thông tin nào về những chi tiết bẩn thiểu bên trong, không gì có thể thay thế hình ảnh đáng yêu trên màn ảnh mà đối với cô thật như ngoài đời. Sự thật đáng xấu hổ là khi anh nói anh vô tội, cô đã tin rằng có khi anh nói thật vì như thế sẽ có lý do cho anh trốn ngục và chứng mình điều đó. Vì một vài lý do khó hiểu, phần nhỏ nhoi trong cô vẫn bám vào khả năng đó, có thể nó giúp cô kềm chế nỗi sợ hãi, nhưng nó không làm cô giảm bớt mong ước thoát khỏi anh. Ngay cả khi anh vô tội và bị đưa vào tù cũng không có nghĩa anh sẽ không giết người để tránh lại vào đó, đó là nếu như anh vô tội - và mọi thứ đang diễn ra thì rất không giống cái nếu như ấy.
Cả người cô nhổm dậy khi có tiếng xé toạc cái túi trên sàn "Đây này" anh quát, thảy ly cô ca qua cô.
Từ chối nhìn lại anh, Julie đưa tay nhận nó, mắt cô lướt nhanh qua tấm kính chắn gió. Cô nhận ra hy vọng duy nhất để thoát khỏi anh mà không làm ai bị thương hay bị giết là khiến anh dễ dàng bỏ cô lại và lấy đi chiếc xe hơn là cứ kẹt cứng đâu đó và làm anh xa rời dự tính của mình. Nghĩa là cô phải ra khỏi xe và đứng trong tầm nhìn của ai đó. Cô đã thổi bay cơ hội đầu tiên để trốn thoát, và anh biết cô đủ gan để làm tiếp lần nữa. Anh chờ đợi, quan sát. Khi cô làm lần nữa, mọi thứ phải thật chính xác. Một cách bản năng cô biết mình không sẽ không sống đến cơ hội thứ 3. Ít nhất không còn trò chơi đố chữ buồn nôn mà cô đã làm khi ngồi cạnh anh nữa.
"Đi thôi" Anh quát.
Không một lời, Julie mở khóa và lái ra khỏi bãi đỗ.
15 phút sau, anh yêu cầu cô tấp vào trạm điện thoại công cộng lần nữa và anh gọi một cuộc khác. Anh không nòi gì khác ngoại trừ kêu cô dừng lại, vả Julie ngờ rằng anh biết chính sự im lặng làm Julie căng thẳng thần kinh nhiều hơn bất kì hành động dọa nạt nào. Lần này, khi anh gọi điện, anh không hề rời mắt khỏi cô. Khi anh quay vào trong xe, trước biểu cảm lạnh lùng của anh, Julie không thể chịu nổi sự im lặng thêm một giây phút nào nũa. Quẳng cho anh cái nhìn ngạo mạn, cô hướng về buồng điện thoại và nói "Tin xấu hả? Tôi mong là thế".
Zack khẽ cười trước sự nổi loạn ngoan cường, dai dẳng của cô. Gương mặt xinh đẹp của cô ần dưới lòng dũng cảm bướng bỉnh và sự khôn khéo chua cay khiến anh sơ hở. Thay vì báo cho cô biết tin này rất tốt, anh chỉ nhún vai. Sự im lặng gặm nhấm cô, anh để ý thấy vậy "Lái đi" anh nói, trườn về chỗ ngồi, duỗi thẳng chân, ngắm nhìn những ngón tay duyên dáng của cô trên vô lăng.
Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, một người đàn ông trông giống Zack sẽ lái xe từ Detroit qua kênh đào Windsor sang Canada. Ở biên giới, anh ta sẽ gây đủ sự chú ý cho nhân viên hải quan để họ nhớ anh ta. Và theo Zack biết chỉ trong 1 hoặc 2 ngày, những nhân viên này sẽ nhớ ra anh và báo cho chính quyền Mĩ rằng tên sát nhân bỏ trốn của họ đã chuồn sang Canada rồi. Trong vòng một tuần, cuộc truy tìm Zack sẽ tập trung ở Canada, và sẽ cho Zack đủ tự do lo cho phần còn lại của kế hoạch. Còn bây giờ, cho đến tuần tới, Zack chẳng còn gì để làm ngoại trừ thư giãn và tận hưởng không khí tự do. Đó là ý kiến hay và tốt đẹp với anh ngoại trừ bên cạnh có một con tin rắc rối. Cô là trở ngại duy nhất trong việc thư giãn của anh. Một trở ngại lớn, ngay khi cô không dễ bị khuất phục dù chỉ một nửa những gì anh nghĩ. Vào lúc này, cô đang lái xe chậm chạp một cách không cần thiết và giận dữ nhìn anh .
"Có vấn đề gì?" Anh nhanh gọn.
"Vấn đề là tôi cần đi toa let".
"Để sau đi!".
"Nhưng -" cô nhìn vào anh và thấy tranh luận cũng vô ích.
Một giờ sau, khi họ băng qua biên giới bang Colorado thì Zack nói lần đầu tiên "Có một trạm dừng cho xe tải đằng trước. Hãy đến ngay cổng ra đi, nếu được chúng ta sẽ dừng lại chỗ đó".
Trạm dừng trở nên quá đông để phù hợp với anh và mất thêm nửa giờ để anh tìm ra trạm phụ vụ gần như hoang vắng, và nó có cây xăng ngay bên ngoài nên anh không cần vào trong còn toa let thì ngay bên cạnh tòa nhà. "Đi thôi" anh nói "và chậm thôi" anh cảnh báo cô khi cô ra khỏi xe và hướng về của toa let. Anh nắm khuỷu tay cô như thể giúp cô đi trong tuyết, chân anh bước từng hoàn hảo theo cô. Khi họ đến trước của toa let, thay vì bỏ tay cô ra, anh chạm cửa và mở nó ra, Julie nổ tung "Anh định vào trong cùng tôi và xem luôn hả?" Julie giận dữ không thể tin nổi.
Phớt lờ cô, anh nhìn vào căn phòng nhỏ bé, kiểm tra những cửa sổ, cô cho là thế, không tìm thấy gì, anh thả tay cô ra.
"Làm nhanh đi Julie, và đừng làm cái gì ngu ngốc".
"Như làm gì?" cô thách thức "Cột mình với giấy vệ sinh hả? Biến đi, đồ chết tiệt" Thả lỏng tay, Julie bước vào trong, và khi cô đóng cửa lại, cảm giác chốt cửa và ngồi bên trong đập vào cô. Tiếng nấc sâu trong cô vì chiến thắng, cô vừa đóng cửa vừa chốt nó lại, vai cô đè lên nó. Ổ khóa vang lên tiếng kim loại thỏa mãn, nhưng hình như nó không khớp, và cô cảm thấy phát bệnh khi nghĩ tới anh đang giữ tay nắm cửa ở phía bên kia.
Từ bên kia cánh cửa, anh xoắn tay nắm cùng lúc với cô khi giọng nói buồn cười của anh xác nhận việc cô nghĩ là đúng "Cô có một phút rưỡi trước khi tôi mở cửa đó Julie".
Tuyệt vời. Không còn nghi ngờ gì nữa anh là một tên háo sắc. Cô nghĩ khi gấp rút thực hiện việc mình phải làm khi vào đây. Cô đang rửa tay với nước lạnh trong vòi khi anh mở cửa và nói "Hết giờ rồi".
Thay vì trở lại chiếc Blazer, anh quay người lại, tay anh để trong túi cùng khẩu súng "Đổ xăng vào xe" anh hướng dẫn, đi về bên mạn xe quan sát cô vâng lời "Trả tiền đi" anh nói, mặt anh vẫn tránh người đàn ông trong trạm.
Cơn giận của Julie đột ngột lấn át nỗi sợ hãi, cô toan mở miệng phản đối khi cô thấy anh đang cầm hai tờ 20 đô trong lòng bàn tay. Cơn tức giận của cô tăng thêm hàng tá lần khi thấy nén giữ một nụ cười nửa miệng "Tôi thấy anh bắt đầu thích thú việc đó rồi hả?" Cô quát lên cay độc, giật tiền khỏi tay anh.
Zack quan sát đôi vai gồng cứng của cô khi cô quay đi khiến anh tụ nhắc mình sẽ thông minh hơn và có ích hơn nếu anh có thể trung hòa thái độ thù địch của cô như anh đã định làm sớm hơn. Và thế nên anh cười khúc khích "Cô hoàn toàn đúng. Tôi bắt đầu thích việc này" .
"Đồ khốn kiếp" Cô đáp lại.
***.
Bình minh đang lên trên bầu trời xám xịt một vệt sáng màu hồng là khi Julie nghĩ anh đang buồn ngủ. Anh bảo cô bám vào những con đường nhỏ, xa đường liên bang, và khiến xe phải di chuyển qua những con đường dày tuyết không bằng phẳng với vận tốc 30 dặm một giờ liên tục quãng đường dài. Ba lần họ bị mắc kẹt hàng giờ cho những tai nạn trên xa lộ và anh vẫn bắt cô tiếp tục đi. Suốt cả đêm dài, đài phát thanh tràn ngập tin mới về vụ đào tẩu của anh, nhưng xa hơn Colorado họ đã đi qua, không có nghi ngờ gì về việc ko một ai hy vọng anh lại đi về phía Bắc, xa rời sân bay lớn, ga tàu hay xe buýt. Bảng hiệu cô vừa chạy qua báo rằng cò một khu vực cắm trại cách đây 5 dặm, và Julie cầu nguyện rằng lần này, như là lần cuối họ đi qua, sẽ có ít nhất vài xe tải đậu lại, và vài tài xế ngủ trong cabin xe. Ý tưởng khả thi duy nhất mà cô có trong suốt cuộc hành trình vô tận, kiệt sức này là tăng sức ép bắt anh lấy đi chiếc xe và để cô lại phía sau. Mọi việc nghe rất rõ ràng trong trường hợp này : cô sẽ ghé xe vào khu vực nghỉ khi cô đi dọc bãi đậu xe tải, cô sẽ thắng gấp chiếc Blazer và nhảy ra khỏi xe, la hét đủ lớn để đánh thức mấy người lái xe. Khi đó, nếu như toàn bộ trí tưởng tượng của cô thành hiện thực, rất nhiều tài xế xe tải lực lưỡng - những người đàn ông khổng lồ thích ôm súng và mang những khớp gối bằng đồng thau - sẽ choàng tỉnh và nhảy ra khỏi xe rồi chạy đến giải cứu cô. Họ sẽ vật Zachary Benedict ra đất, còn Julie sẵn sàng hỗ trợ, và họ sẽ khóa tay anh và gọi cảnh sát theo sóng radio.
Đó là viễn cảnh có khả năng nhất, ngay cả khi chỉ một phần nhỏ xảy ra, nếu chỉ có một tài xế thức giấc và truy tìm nguyên nhân gây ra tiếng thét của cô - cô vẫn có nhiều khả năng thoát khỏi Zack Benedict. Bởi vì khi cô bắt đầu đánh động mọi người và gây sự chú ý, sụ lựa chọn duy nhất của anh ta là bỏ đi cùng chiếc Blazer. Việc anh ta có thể làm chỉ là bắn vào cô và đi từ xe tải này qua xe tải khác và bắn tiếp, nhưng phát súng đầu tiên sẽ đánh thức những tài xế khác. Mọi cố gắng của anh sẽ chỉ như diễn lại cảnh cuối bộ phim Gunfight at the O.K Corral sẽ chỉ như một điều ngu ngốc rõ ràng, và ngu ngốc không phải là tính cách của Benedict.
20.2
Julie chắc chắn điều đó, và cô đặt cược mạng sống mình vào đó.
Cô nghiêng người nhìn anh lần nữa để chắc rằng anh đang ngủ. Tay anh khoanh lại trước ngực, chân anh duỗi thẳng ra phía trước, đầu anh dựa hẳn vào cửa kính. Hơi thở anh đều đặn và thư giãn.
Anh đã ngủ rồi.
Julie phấn khởi đạp chân giảm tốc một cách chậm chạp, không thể nhìn thấy, nhìn công tơ mét giảm từ 45 xuống còn 42, rồi còn 40. Để tấp xe vào khu vực này mà không thay đổi vận tốc đột ngột và đánh thức vị hành khách ngồi bên, cô cần phải chạy không dưới 30 dặm một giờ cho đến khi tới chỗ dừng. Cô giữ tốc độ 40 dặm trong vòng một phút, rồi cô giảm ga lần nữa, chân cô run lên với cố gắng cho mỗi lần thay đổi không thể bị nhận ra. Chiếc xe chậm còn 35 dặm một giờ, Julie nhoài người vặn lớn radio như để bù đắp cho không khí im ắng trong xe.
Phần còn lại của khu vực cách đó khoản ¼ dặm, phản chiếu tầm nhìn từ hướng xa lộ là hàng cây thông thẳng đứng. Khi tốc độ còn 30 dặm một giờ thì cũng là lúc Julie bẻ góc khỏi đường cao tốc. Cô nín thở khi lái dưới những tán cây, và thở nhẹ ra luồng hơi của lòng biết ơn và khuây khỏa. Ngay phía trước, 3 chiếc xe tải đang đậu dọc một dãy nhà nhỏ bao gồm toa let, và mặc dù không có chiếc nào di chuyển trong ánh sáng lờ mờ, Julie vẫn nghe thấy có một động cơ vẫn làm việc. Tim cô đập nhanh như đòn bẩy và bỏ qua cám dỗ chạy thoát ngay bây giờ. Để tăng cao nhất cơ hội của mình, cô cần chạy thẳng tới bên cạnh xe buýt để cô có thể chạm vào cánh cửa ngay khi Zack tóm được cô.
Cách chiếc xe tải đầu tiên khoảng 13,6 mét rõ ràng Julie đã nghe tiếng động cơ, và ngón chân cô đã ngay trên cần thắng, tất cả giác quan của cô tập trung vào cabin xe tải đã khiến cô thét lên khi Zack ngồi dậy "Cái quái gì - " anh bắt đầu, nhưng Julie ko cho anh cơ hội nói xong. Đạp mạnh thắng xe, Julie túm lấy cửa xe bên cạnh và mở nó ra, ném mình ra khỏi chiếc xe đang di chuyển, ngã người vào những vết lún trong tuyết. Trong lúc còn mập mờ giữa đau và sợ, cô thấy bánh sau chiếc Blazer quay ngược trở lại, trượt quay tay cô chỉ 1 inch và rồi dừng lại. "GIÚP TÔI!" cô thét gào, đầu gối loạng choạng, chân cô trượt lên xuống như đang chiến đấu với bùn và tuyết. "GIÚP TÔI".
Cô đã đứng được bình thường và chạy đến cabin xe tải gần nhất trong khi Zachary Benedict phốc ra từ chiếc Blazer, bọc ra ngoài xe chạy thẳng về phía cô để khóa đường kêu cứu. Julie đổi hướng để tránh anh. "AI ĐÓ LÀM � N" cô thét la, đi băng qua tuyết trong cố gắng đến chỗ toa let và khóa cửa lại. Chếch về bên trái, cô thấy cửa xe tải bật mở và tài xế bước ra, đông cứng bởi cơn chấn động, đằng sau cô nghe tiếng chân Zack nện trên nền tuyết. "Giúp tôi" cô hét lên với người tài xế, cô nhìn qua vai thấy Zack xúc một bàn tay đầy tuyết.
Một trái banh tuyết đập vào vai cô trong khi cô vừa chạy vừa hét "LÀM ANH TA NGỪNG L�� I ĐI. Anh ta là".
Tiếng la lớn của Zachary Benedict át luôn lời cô, "DỪNG L�� I ĐI JULIE" Anh thét lên cùng lúc phóng người vào cô như một cú túm người (một kĩ thuật trong bóng bầu dục) "EM SẼ ĐÁNH THỨC MỌI NGƯỜI MẤT".
Cố lấy thêm hơi để la tiếp, Julie vặn người, đáp mình bên dưới cả cơ thể nằm dài của anh, hơi thở như vụt ra khỏi cô khi đôi mắt xanh của cô cách cặp mắt tóe lửa vì giận của anh chỉ 1 inch, răng anh nghiến lại thành một nụ cười giả tạo để lừa phỉnh ông tài xế. Hổn hền, Julie kéo đầu ra và gào thét ngay khi anh ném bàn tay đầy tuyết ẩm vào mặt cô. Bị bịt miệng và che mắt, cô nghe giọng thì thầm điên cuồng của anh khi anh túm lấy cổ tay cô và đưa nó lên phía trên đầu "Tôi sẽ giết ông ta nếu ông ta đến gần hơn một bước" anh nói, kẹp chặt tay cô hơn nữa. "Quỳ bắt cô đi! Có phải đây là điều cô muốn? Ai đó phải chết vì cô hả?"
Julie thút thít, không thể nói gì, và cô lắc đầu, không thể chịu nổi ánh nhìn của kẻ bắt giữ cô, không thể chịu đựng việc chỉ cách tự do vài mét, và cho tất cả, cho cái này - kết thúc bằng việc cô nằm trên tuyết với anh ở bên trên, hông cô đau nhói sau cú ngã từ chiếc Blazer. Cô thấy anh hít thở nhanh chóng, cấp thiết "Ông ta sẽ đi đến đây. Hôn tôi và làm mọi thứ trông có vẻ tốt đẹp hoặc ông ta sẽ chết".
Trước khi cô có thể phản ứng, miệng anh đã vồ lấy cô rồi. Mắt Julie mở lớn, dán chặt vào người tài xế đang cẩn trọng đi đến gần họ, lạnh rung lên khi ông ta nhìn sát vào họ. "Chết tiệt, choàng tay qua người tôi đi".
Miệng anh vẫn giam giữ miệng cô, khẩu súng trong túi anh thúc vào bụng cô, nhưng tay cô giờ lại được tự do. Cô có thể đấu tranh, và rất có thể, vị tài xế có gương mặt vui tính có chữ PETE in trên nón đen sẽ thấy có điều gì đó sai lầm và đến cứu cô.
Và ông ta sẽ chết.
Benedict đã yêu cầu cô choàng tay qua người anh và 'làm ra vẻ tốt đẹp'. Như con cún con, cô di chuyển bàn tay đang nằm trên tuyết và thả chúng trên vai anh. Nhưng cô không thể buộc mình làm hơn thế nữa.
Zack nếm đôi môi cứng đờ bên dưới anh, anh cảm thấy cơ thể cô đang cứng như đá tảng bên dưới sức nặng của anh và anh kết luận là cô đang tập trung sức lực cho giây phút tiếp theo, với sự giúp đỡ của ba gã tài xế xe tải sẽ đặt dấu chấm hết cho tự do cũng như cuộc đời anh. Từ khóe mắt anh thấy người tài xế đã chậm lại, nhưng vẫn đi tới chỗ họ, cảm xúc của ông ta tăng nhanh sụ cẩn trọng cũng như nghi ngại. Tất cả lướt qua tâm trí Zack rằng ba giây họ nằm đây giả vờ - một cách chẳng thuyết phục - là họ đang hôn.
Một cố gắng vô ích sau cùng để thoát khỏi kết cục không thể tránh được, Zack kéo miệng mình qua tai cô và thì thầm một chữ mà anh đã không đụng đến hàng năm trời.
"Làm ơn" Khép chặt tay vào người phụ nữ cứng ngắc bên cạnh, anh lặp lại lần nữa với vẻ van nài cấp thiết mà anh không thể kìm nén "Làm ơn, Julie".
Cảm thấy giống như cả thế giới trở nên điên loạn. Julie nghe lời bào chữa đau đớn từ kẻ bắt giữ cô như thể nó cào nát ngực anh trước khi môi anh tóm lấy cô, và anh thì thầm đau đớn "Tôi đã không giết ai cả, tôi thề đấy" Vẻ van nài và tuyệt vọng mà Julie nghe từ anh thì hùng hồn sống động như nụ hôn của anh vậy, và nó đã làm được điều mà sự đe dọa cũng như giận dữ không làm được: nó khiến Julie ngập ngừng và dao động, nó khiến cô tin những điều cô vừa nghe là sự thật.
Choáng váng trước nhiều thông tin lẫn lộn trong đầu mình, cô đành hy sinh tương lai tức thời của mình vì sự an toàn của người tài xế. Bị dẫn dắt bởi ý định giải cứu mạng sống người đàn ông kia và bởi một cái gì đó ít lý trí và hoàn toàn không giải thích được, Julie nhấp nháy những giọt nước mắt vô ích, trượt ngập ngừng hai tay vào bờ vai của Zachary Benedict và chịu thua nụ hôn của anh. Khoảnh khắc cô làm thế, anh cảm nhận được sự bại trận của cô, một cái rùng mình lướt qua anh và môi anh trở nên dịu dàng. Không nhận thấy những bước chân đang lạo xạo trên tuyết, Julie để anh tách môi cô ra một cách tự nguyện, những ngón tay cô vòng quanh cổ anh, len vào mớ tóc dày, và mềm mại sau gáy anh. Cô cảm nhận được hơi thở nhanh, gấp của Zack trước nụ hôn đáp lại ngập ngừng của cô, và mọi thứ bắt đầu thay đổi. Anh hôn cô một cách tha thiết, tay anh di chuyển, trượt qua vai cô và đắm chìm trong mái tóc ẩm ướt, nâng mặt cô lên gần với cái miệng đói khát, tìm kiếm của anh.
Đâu đó đằng xa, người đàn ông Texas ngơ ngác gọi lớn.
"Quý cô, cô có cần giúp đỡ nữa không?"
Julie nghe thấy ông ta, cô cố gắng lắc đầu, nhưng cái miệng đang nghiêng dữ dội bên trên cô đã cướp mất của cô khả năng nói chuyện. Đâu đó trong đầu mình, cô biết màn trình diễn này chỉ vì lợi ích của người tài xế, cô biết rõ điều đó giống như việc cô không có sự lựa chọn mà phải tham gia vào cảnh diễn này. Nhưng nếu đúng như vậy, tại sao cô không thể ít nhất lắc đầu hoặc mở mắt ra.
"Tôi nghĩ cô không cần" Giọng nói Texas lè nhè giờ thêm tiếng cười khúc khích. "Còn ông thì sao? Ông có cần giúp đỡ gì với việc ông đang làm không? Ông có thể nghỉ đằng kia một lát".
Đầu Zack chỉ nâng lên một ít đủ để phá vỡ mối liên két với miệng cô, những chữ từ anh khàn khàn êm dịu "Tìm người phụ nữ của mình đi" Anh nói đùa với tài xế "Người này là của tôi" Từ cuối cùng phà hơi vào môi Julie trước khi miệng anh lại chiếm lấy cô, tay anh vòng quanh người cô, lưỡi anh thăm dò lèn vào môi cô, buộc chúng tách ra, hông anh cứng lại và dựa vào cô đòi hỏi. Với một tiếng rên thầm lặng vì đầu hành, Julie tự chịu thua nụ hôn nóng bỏng nhất, gợi tình nhất, và nhấn nhá nhất mà cô từng được nếm .
Cách đó khoảng 50 thước Anh, cánh cửa xe tải bật mở và một giọng nói lại vang lên .
"Này Pete, có gì xảy ra đằng đó vậy?"
"Chết tiệt, nó trông giống cái gì? Một cặp đôi lớn xác chơi trò trẻ em với một trận chiến banh tuyết và vùi đầu trong đó".
"Với tôi trông giống như họ sắp sửa tạo ra một đứa bé nếu không chậm lại".
Có lẽ do giọng nam lạ hoặc bởi nhận ra kẻ bắt giữ cô đang bị khuấy động cơ thể đã kéo Julie quay về hiện thực hoặc có thể bởi tiếng cửa xe đóng sầm theo sau là tiếng động cơ cỡ lớn bắt đầu đi khỏi khu vực. Bất kể lý do gì, cô đặt tay khỏi vai anh và gắng sức thoát khỏi sức ép, một cố gắng không mấy tự nhiên để di chuyển và cú đẩy của cô quá yếu ớt. Hoảng loạn bởi trạng thái nửa tỉnh nửa mê của mình, Julie đẩy mạnh hơn nửa. "Dừng lại" cô khóc êm ái "Dừng lại đi. Ông ta đi rồi".
Ngỡ ngàng bởi âm thanh từ những giọt nước mắt của cô, Zack ngẩn đầu lên, nhìn chằm chằm vào làn da đẫm sương và đôi môi mềm mại cùng cơn đói mà anh khó lòng kiểm soát. Sự đầu hàng đầy ngọt ngào sâu sắc của cô, cái cách cô ngã vào vòng tay anh, sự đụng chạm dịu dàng của cô khiến ý tưởng làm tình trong tuyết vào lúc bình minh nghe có vẻ khả thi. Chậm chạp, anh nhìn xung quanh xem họ đang ở đâu và miễn cưỡng nâng cô lên khỏi anh. Anh vẫn chưa hoàn toàn hiểu được tại sao cô không cảnh báo với gã tài xế, dù lý do của cô là gì, anh nợ cô nhiều hơn một vụ cưỡng bức dưới trời tuyết như sụ báo đáp. Anh im lặng đưa tay ra cho cô, nở một nụ cười khi cùng một người phụ nữ đã tan chảy trong tay anh vài phút trước đó tiếp tục dựng hàng rào bảo vệ, bỏ qua cử chỉ của anh và tự đứng lên khỏi tuyết.
"Tôi ướt đẫm rồi" Cô than phiền, cẩn thận không nhìn anh, phủi tóc "và dính đầy tuyết".
Một cách tự động, Zack với tay rũ tuyết khỏi người cô, nhưng cô nhảy ra khỏi tầm tay anh, tránh sự đụng chạm của anh khi làm sạch cánh tay và đằng sau quần jean.
"Đừng nghĩ anh có thể chạm vào tôi sau những gì vừa xày ra!" Cô cảnh báo anh, nhưng Zack đang bận tâm ngưỡng mộ kết quả từ nụ hôn của họ : cặp mắt to, giận dữ của cô sáng lấp lánh, làn da mỏng manh của cô đang phủ màu hoa hồng trên cái gò má cao cao. Khi bối rối và bị khuấy động, như cô bây giờ, Julie Mathison quá hấp dẫn. Cô cũng can đảm và tốt bụng nữa, cho dù anh đã không đánh bại được cô bằng dọa dẫm hay độc ác, cô vẫn đáp trả lại lời cầu xin tuyệt vọng của anh.
"Lý do duy nhất tôi để anh hôn là tôi nhận ra anh nói đúng - không cần phải có người bị giết chỉ vì sự sợ hãi của tôi. Bây giờ hãy đi thôi và giải quyết xong mọi việc".
Zack thở dài "Tôi ngờ rằng qua giọng chua chát của cô thì chúng ta lại đối địch nữa à?"
"Tất nhiên là thế" cô đáp "Tôi sẽ đưa anh đi bất kì đâu mà không giở thêm trò gì hết, nhưng phải nói thẳng ra một chuyện: Ngay khi đến đó, tôi sẽ được tự do, ok?"
"Được thôi".
"Vậy hãy đi thôi".
Phủi tuyết bám trên áo khoác, Zack theo sau cô, nhìn tóc cô xõa bung trong gió và eo cô lắc lư khi bước đến cửa xe. Đánh giá lời cô nói cũng như bờ vai cứng rắn của cô, chẳng còn nghi ngờ gì là cô cương quyết tránh mọi va chạm lãng mạn giữa họ.
Về chuyện này, hay tất cả mọi thứ, Zack thừa nhận đã đạt được mục tiêu ngược hẳn ý muốn của cô : anh đã nếm trải môi cô và cảm nhận chúng đáp lại. Cơn đói trong anh đòi hỏi được thưởng thức cả buổi tiệc.
Một phần lý trí báo cho anh biết bất kì mối liên hệ thể xác nào với con tin sẽ rất điên cuồng. Nó sẽ làm phức tạp lên mọi thứ, và anh thì không cần thêm sự phức tạp nữa.
Một phần khác lại lắng nghe tiếng phản đối từ cơ thể bị khuấy động của anh và tranh luận - rất hấp dẫn và tiện lợi - và rất thông minh. Sau đó, người bị bắt giữ được mãn nguyện sẽ giống như tòng phạm. Họ sẽ thành bằng hữu tốt. Zack quyết định sẽ quyến rũ cô, nhưng không phải vì cô có những phẩm chất đáng yêu đã vận động hay kêu gọi anh hay bởi vì anh bị cô thu hút hay tình cảm này nở vị sự dịu dàng của cô.
Thay vào đó, anh tự bảo mình, anh quyến rũ Julie Mathison vì nó rất có ích. Và dĩ nhiên, hoàn toàn thích thú .
Với sự chìu chuộng bị mất khuất trong nụ hôn giữa họ mà Julie cảm thấy lố bịch - và lo lắng cho tương lai của họ, thay đối tình huống - anh hộ tống cô vào ghế ngồi, nhưng anh không mở cửa xe cho cô, nó vẫn còn mở sau vụ đào thoát bất thành của cô. Anh đóng cửa và vòng qua đầu xe, nhưng khi anh trượt vào ghế bên cạnh, anh nhận thấy cô nháy mắt và thở hổn hển khi sửa lại tư thế.
"Có chuyện gì à?"
"Tôi bị đau hông và chân khi nhảy khỏi xe và khi anh tóm lấy tôi" Julie cay đắng đáp, giận mình đã thích thú vì nụ hôn "Anh đang tràn đầy quan tâm và hối hận hả?"
"Ừ, đúng vậy".
Cô đảo mắt trước cách cười ủ rũ của anh, không có khả năng và không sẵn lòng cứng rắn để tin vào lời nói dối đáng ngờ. Anh là người bị kết tội giết người, và cô không phải, không bao giờ quên điều đó lần nữa.
"Tôi đói rồi" Cô thông báo, đó là điều duy nhất cô nghĩ ra để nói. Cô biết có gì đó sai lầm khi tia nhìn của anh quét qua môi cô.
"Tôi cũng vậy".
Cô khít mũi vào không khí và đề xe.
Câu trả lời của anh là một tràng cười khúc khích êm ái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT