Nghiêng người ra khỏi bàn làm việc, Julie mỉm cười với 7 người phụ nữ trong độ tuổi từ 20 đến 60 đang học cách đọc. Trái tim cô bị chinh phục bởi quyết tâm, lòng nhiệt thành, sự mãnh liệt của họ và cô chỉ mới bắt đầu hiểu về họ. Cô còn chưa đến 20 phút để về nhà cha mẹ cho bữa tối nhưng cô ghét phải kết thúc buổi học. Cô miễn cưỡng nhìn vào đồng hồ và nói.
"Được rồi mọi người, tối nay như thế là đủ. Có câu hỏi nào cho bài tập tuần tới hay có ai muốn nói gì không?"
7 gương mặt tha thiết nhìn vào Julie. Rosalie Silmet, 25 tuổi và là người mẹ đơn thân, giơ tay và ngượng ngùng nói.
"Chúng tôi, tất cả chúng tôi, muốn nói việc cô làm có ý nghĩa như thế nào với chúng tôi. Tôi được chọn để nói ra điều đó vì tôi đọc khá nhất. Chúng tôi muốn cô biết điều khác biệt cô đã tạo ra chỉ bằng việc tin tưởng chúng tôi. Vài người trong số bọn tôi không tin rằng cô có thể dạy được, nhưng chúng tôi muốn cho cô cơ hội" Rosalie lưỡng lự, mắt nhìn về Paulie Perkins, người vừa mới nhập học gần đây.
Theo tia nhìn của Rosalie là người phụ nữ tóc đen nghiêm nghị khoảng 40 tuổi, Julie dịu dàng nói.
"Pauline, tại sao cô nghĩ rằng mình không thể học đọc được?"
Người phụ nữ đứng lên như thể đang nói chuyện với một người quan trọng, bà thú nhận với Julie một cách đầy đau khổ.
"Chồng tôi nói nếu không phải tôi ngu đần thì tôi đã biết đọc ngay khi còn bé rồi. Đám con của tôi cũng nói vậy. Họ nói tôi sẽ làm phí thời gian của cô. Tôi đến đây chỉ vì Rosalie nói cô ta đã học đọc rất nhanh mặc dù cô ta tự cho rằng mình không thể. Và tôi cho rằng mình nên thử vài tuần".
Những người phụ nữ khác miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Julie nhắm mắt lại trong chốc lát trước khi cô thú nhận sự thật cô giấu kín quá lâu.
"Tôi biết tất cả các bạn đều có thể học đọc. Tôi biết việc không biết đọc chẳng liên quan với ngu xuẩn hay gì khác cả. Tôi có thể chứng mình điều đó".
"Bằng cách nào?" Pauline hỏi thẳng thừng.
Julie hít một hơi sâu và hài hước nói: .
"Tôi biết điều đó, vì khi tôi đến Keaton, tôi học lớp 4 và tôi không thể đọc tốt như những gì Rosalie làm chỉ trong vài tuần. Tôi biết cảm giác nghĩ mình ngu ngốc như thế nào. Tôi biết cảm giác mò mẫm đường đi trong cao ốc và không thể đọc chữ trên cánh cửa toalet. Tôi biết những cách các bạn che giấu chúng vì sợ người khác cười nhạo. Tôi không cười nhạo các bạn. Bởi vì tôi biết điều khác, lòng dũng cảm đã khiến các bạn đến đây hai lần một tuần".
Những người phụ nữ há hốc miệng, và Pauline nói.
"Thật sao? Cô đã không biết đọc?"
"Đó là sự thật" Julie nhẹ nhàng, mắt cô bắt gặp cái nhìn chằm chằm của bà "Đó là lý do tôi dạy lớp này. Điều đó giải thích tại sao tôi đưa cho các bạn dụng cụ giúp người trưởng thành học cách đọc. Hãy tin tưởng tôi" Cô nói tiếp, người cô đứng thẳng lên "Tôi sẽ tìm cách để mọi người có chúng, và tôi sẽ đi Amarrilo vì việc đó. Tất cả những gì tôi yêu cầu ở các bạn là hãy có lòng tin nơi tôi. Và cho các bạn nữa".
"Chúng tôi rất tin tưởng cô" Peggy Listrom nói đùa vừa đứng lên dọn tập và bút chì " Nhưng tôi chẳng biết gì về bản thân mình cả" .
"Tôi không thể tin cô nói như thế" Julie trêu chọc "Không phải tôi đã nghe cô khoe rằng cô có thể đọc vài cái biển báo trên đường vào buổi học đầu tiên sao".
Khi Peggy nhe răng cười và ôm lấy đứa trẻ sơ sinh đang ngồi hàng ghế trước, Julie thận trọng suy nghĩ và quyết định cần có thêm vài sự thúc đẩy cho họ trong giai đoạn này.
"Trước khi các bạn ra về, có lẽ mọi người nên tự nhớ lại lý do mình muốn học đọc. Rosalie, lý do của bạn là gì?"
"Dễ thôi. Tôi muốn đến thành phố lớn nơi có nhiều việc làm khấm khá. Nhưng tôi không thể có việc khi mà tôi không thể hoàn tất mẫu đơn xin việc. Ngay cả khi tôi xoay xở được cách viết chúng, tôi cũng không thể có một công việc đứng đắn nếu tôi không thể đọc".
Hai người khác gật đầu tán thành, và Julie nhìn vào Pauline.
"Pauline, tại sao bà muốn học đọc?"
Bà cười bẽn lẽn "Có lẽ vì tôi muốn cho chồng tôi thấy ông ta đã sai. Tôi chỉ muốn đứng lên một lần và chứng minh tôi không ngu đần. Và sau đó..." Pauline chìm vào cảm xúc riêng.
"Và sau đó?" Julie thăm dò.
"Và khi đó" Pauline kết thúc với vẻ rạng rỡ "Tôi có thể ngồi xuống giúp lũ con tôi làm bài tập".
Julie nhìn sang Debby Sue Cassidy, người phụ nữ 30 tuổi với mái tóc nâu thẳng mượt, mắt cô có màu nâu lấp lánh, cô có cử chỉ im lặng. Debby đã liên tục chuyển trường do cha mẹ cô di chuyển hết nơi này đến nơi khác và cuối cùng cô bỏ học khi lên lớp 5. Cô ta khiến Julie ngạc nhiên vì sự thông minh của mình mặc dù cô rất ít khi nói trong lớp, nhưng những gì Debby nói luôn sáng tạo và gãy gọn.
"Còn cô thì sao?" Julie hỏi, miệng cô cười với Debby.
"Đừng cười, nhưng tôi muốn viết một cuốn sách".
"Tôi không cười" Julie dịu dàng.
"Tôi nghĩ mình viết nó vào một ngày nào đó. Ý tôi là, tôi có những ý tưởng cho câu chuyện, và tôi biết cách kể lại chúng, nhưng tôi không biết cách viết chúng ra. Tôi lắng nghe những cuốn sách trên băng, cô biết đấy, cho người mù. Tôi không mù. Thỉnh thoảng tôi có cảm giác như thế. Tôi như đang đi trong con đường hầm tăm tối mà không có lối ra. Ngoại trừ nó ở ngay đây. Nếu tôi thật sự biết đọc".
Hết thú nhận này lại đến cái khác, và trong đầu Julie đã có bức tranh mới hoàn thiện hơn về cuộc sống của những người phụ nữ này. Mỗi người trong số họ không có lòng tự tôn, họ đều bị bắt nạt bởi những người đàn ông sống cùng hay chồng của họ, và họ nghĩ rằng mình không đáng được điều tốt hơn. Khi cô đóng cửa phòng học, cô đã trể giờ ăn tối 10 phút và càng quyết tâm kiếm đủ số tiền cần thiết để giúp mọi người biết đọc một cách nhanh nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT