Về trong phủ, Bắc Thần Vũ phiền muộn trong lòng, như đứng đống lửa, như
ngồi đống than, sợ như vậy gây nên hiểu lầm, tổn hại đến mặt mũi của
hắn. Tuy rằng thân thể hắn có chút không khoẻ, nhưng vẫn chưa ảnh hưởng
đến phương diện kia. Sau khi tỉnh táo lại những người biết việc
này không có người ngoài, người của hắn chắc chắn sẽ không nói lung
tung, mà trừ những người đó ra, cũng chỉ có tiểu cô nương kia.
Ngại vì người do hoàng đệ mời về chữa trị cho Thái Hậu, Bắc Thần Vũ không
dám làm quá mức, chỉ phải sai người âm thầm điều tra. Cũng tra ra đêm
đó sau khi Mộ Dung Tiểu Tiểu bị người khác ám sát nên bị thương chưa
từng ra khỏi cửa, vậy rốt cuộc chuyện xảy ra với hắn ngày hôm qua có
liên quan đến nàng không?
Giờ phút này Bắc Thần Vũ dựa người ở trong xe ngựa, dưới thân là chăn mềm gối cao, bên cạnh là thị nữ đang quỳ gối dè dặt cẩn thận bôi thuốc cho hắn. Cùng ngồi trong xe là hai
cha con nhà Mộ Dung, Mộ Dung Cẩn Thiên nhắm mắt dưỡng thần, Mộ Dung Vũ
Phỉ ngồi ngay ngắn bên cạnh phụ thân mình, nhưng hai mắt nhìn Bắc Thần
Vũ mang theo một chút ai oán.
Trên mặt Bắc Thần Vũ có chút
mất tự nhiên, chuyện hôm qua hắn đã giải thích với cậu, nhưng mà bị lật
tẩy ngay tại trận. Biểu muội này của hắn như hoa như ngọc, hắn cũng
không phải không biết tâm tư của nàng, nhiều thêm một nữ nhân cũng không sao, nhưng hắn phải trở về cung hỏi qua ý kiến của mẫu phi.
Bên này Mộ Dung Tiểu Tiểu đã an tĩnh lại, Dạ Nguyệt Ly ôm Tiểu Nhân Nhi
ngủ. Đường Tuyên Tuyên ghé đầu lên trên cửa nhìn trời xanh mây trắng.
Mạc Du Ly buồn bực, bởi vì kể chuyện xong rồi, Tiểu Lạt Tiêu không thèm
để ý tới nữa. . .
Đoàn người tới dịch trạm của quan phủ đúng lúc hoàng hôn buông xuống, rốt cuộc khi xuống xe Mộ Dung Tiểu Tiểu thấy được gương mặt như quỷ của Bắc Thần Vũ, mặt mũi xưng phù không đủ để
hình dung những vết xanh tím lẫn lộn trên mặt hắn, đây cũng không phải
là mặt người . . . (Dịch trạm: chạm dừng chân, nơi ngỉ ngơi, thay ngựa. Mỗi dịch trạm sẽ có chức quan coi giữ gọi là Dịch thừa)
"Đầu heo. . ." Đường Tuyên Tuyên thốt lên hai từ, sau đó giật mình, kéo mạnh ống tay áo rộng rãi của Mạc Du Ly vùi mặt vào trong đó, thân mình run
rẩy.
"Sao vậy?" Cảm giác người phía sau chưa đuổi kịp, Nhị hoàng tử bình dị gần gũi quay đầu lên tiếng.
"Các ngươi đi vào trước, Tuyên Tuyên bị rơi hạt cát vào mắt, ta thổi giúp
nàng." Nói xong thật sự nâng lên đôi mắt đẫm lệ của Đường Tuyên Tuyên.
"Không sao là tốt rồi."
Mộ Dung Tiểu Tiểu trợn trừng mắt, coi người khác ngốc hết sao. Ngước mắt
nhìn người nào đó không hề có tính tự giác, không sai, người ra tay
chính là sư huynh nhà mính. Chuyện Bắc Thần Vũ có bệnh không tiện nói ra nàng chỉ kể cho sư huynh, người khác căn bản không biết.
Mà Bắc Thần Vũ tuyệt đối không thể tưởng chỉ vì hắn nhạo báng nàng mà hiện giờ phải chịu kết cục như vậy.
"Lần sau đánh người phải đánh vào nơi không nhìn thấy." Bộ dáng này rất dọa
người, Mộ Dung Tiểu Tiểu vùi đầu vào cổ sư huynh nói một câu chỉ đủ hai
người nghe.
Dạ Nguyệt Ly hơi nhếch môi nhìn Bắc Thần Vũ đang tiến vào trạm dịch, nội tâm cười lạnh, dám có thái độ với tiểu nha đầu, đây, chỉ là chút giáo huấn Tiểu Tiểu, tốt nhất không có lần thứ hai.
Đêm khuya yên tĩnh, Mộ Dung Tiểu Tiểu an tâm chui rúc trong lòng sư huynh, chợt nóc nhà vang lên âm thanh kỳ lạ.
Ngay cả mí mắt Dạ Nguyệt Ly cũng không động đậy, bàn tay to trong chăn nhè
nhẹ vỗ về lưng Tiểu Nhân Nhi trong lòng, từng cái từng cái. Trạm dịch có động tĩnh không ảnh hưởng một chút nào tới hắn, chỉ cần đừng ngu xuẩn đến trêu chọc hắn, hắn là sẽ không nhúng tay can thiệp .
Sư huynh càng bình tĩnh, Mộ Dung Tiểu Tiểu lại càng tò mò, không phải tò
mò chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, mà là tò mò rốt cuộc chuyện gì mới có
thể khiến cho gương mặt bình tĩnh sụp đổ.
Nhưng mà không lâu sau đó, khi được chứng kiến, nàng mới thực sự hiểu rõ, nàng tình nguyện thấy người này vĩnh viễn lạnh lùng như băng , cũng không nguyện nhìn
thấy hắn tâm tê phế liệt như vậy. . . (Tâm tê phế liệt coi chương trước
nha)
Mộ Dung Tiểu Tiểu không lo lắng Đường Tuyên Tuyên, giờ phút này Mạc Du Ly đang có cơ hội tốt thể hiện mình, Tiểu Bạch cùng
Toái Nguyệt thì càng không cần lo lắng . Nhớ tới Tức Mặc Tuyết Dương,
lần đó ở trong ngục nhìn thấy hắn hành hình sau đó chưa từng gặp lại, sư huynh chắc chắn giữ hắn ở Tiêu Dao sơn trang rồi.
Tiếp theo, trạm dịch trở nên ồn ào, tiếng đao kiếm, tiếng bàn ghế, tiếng kêu gào, cao thấp không đều.
Mộ Dung Tiểu Tiểu cho rằng sẽ không kéo dài, vẫn nhắm mắt yên ổn như cũ, chỉ mong biết thời thế đừng xông đến nơi này.
Nhưng là, dường như nàng nghĩ cái gì thì cái đó sẽ tới. (Bà này đen thấy ớn luôn)
Trong phòng bất ngờ xuất hiện ba người mặc đồ đen, trong tay cầm đại đao, cực kỳ sắc bén, vì sao hai người này nhìn thấy bọn chúng xông tới mà không
có một chút phản ứng nào?
"Ngủ đi." Dạ Nguyệt Ly nói khẽ.
Mộ Dung Tiểu Tiểu trợn trừng mắt, bị người khác nhìn chằm chằm như vậy có thể ngủ được sao.
"A --" một tiếng kêu thảm thiết, một người trong đó hộc máu ngã xuống đất, hai mắt trợn lên nhìn nam tử trước mặt, chết không nhắm mắt.
Hai người còn lại nghẹn họng nhìn trợn mắt đứng nhìn, không dám tin nam tử
trên giường dùng một cái gối đầu đã có thể đánh chết bằng hữu (bạn) của
chúng. Đang định quay đầu bỏ chạy, một người ở ngoài của bước vào, mặt
không biểu cảm, hai mắt nhìn thẳng hai người, mà ánh mắt kia giống như
đối xử với người chết. Cảm giác tức giận vì bị xem thường thay thế cảm
giác kinh sợ khi nhìn thấy một màn trước đó. Tay vung đao chuẩn bị chém
giết, bọn chúng không cần thiết phải bỏ mạng ở chỗ này, chủ tử căn bản
chưa từng nói muốn mạng người, chỉ nói làm dáng một chút, bọn chúng
không muốn vì đắc tội với người khác mà phải bỏ mạng tại đây.
Toái Nguyệt rút thanh kiếm sắc bén trong tay, liếc mắt người đối diện một
cái, giơ kiếm trong tay, lắc mình tiến lên, một tia máu văng ra, hai
người ngã xuống đất.
Chết ngay lập tức!
"Chủ tử, không sao chứ?" Toái Nguyệt cúi đầu xin chỉ thị.
Mộ Dung Tiểu Tiểu quan sát Toái Nguyệt một cách tỉ mỉ, dưới ánh trăng nhàn nhạt chiếu ngoài cửa sổ, soi đến gương mặt gỗ không biểu cảm, không
giống với sư huynh làm cho người ta lạnh như băng, không nhìn mọi thứ
xung quanh, Toái Nguyệt chính là hờ hững, đối với những thứ hắn không
quan tâm thì hắn cũng thờ ơ không nhìn tới. So với Tức Mặc Tuyết Dương
thì một người yên tĩnh, một người cởi mở.
"Không sao, đi xuống đi."
"Vâng." Tiện tay khiêng lên một người, bên trái phải kéo thêm hai người, mặt không biểu cảm ra khỏi phòng.
Đánh nhau ở bên ngoài dường như sắp kết thúc.
"Ngủ đi." Dạ Nguyệt Ly lại ôm sát Tiểu Nhân Nhi mềm mại trong lòng, hít thật sâu hơi thở thơm mát từ cổ truyền đến, che dấu mùi vị máu tanh trong
phòng, mà môi đã có toan tính vô tình lướt qua trên da thịt non nớt.
Mộ Dung Tiểu Tiểu hơi ngứa, không kìm lòng được mà cựa quậy thân mình.
Dĩ nhiên hơi thở Dạ Nguyệt Ly càng nặng nề, hai tay không khỏi ôm chặt
người trong lòng, cách một tầng áo lót mỏng manh, hơi nóng trên người Dạ Nguyệt Ly dần thấm vào trong áo của Mộ Dung Tiểu Tiểu. Mộ Dung Tiểu
Tiểu chưa từng thân mật với nam nhân nào như vậy nên chẳng biết tại sao
nhiệt độ cơ thể của sư huynh thật nóng bỏng, lại ôm nàng thật chặt khiến nàng khó chịu, không khỏi vùng vẫy.
"Ưm."
Một tiếng kêu rên vang lên, xen lẫn chút thống khổ lại như thoải mái hừ nhẹ.
"Sư huynh ngươi làm sao vậy?" Tay nhỏ bé sờ đầu gối không cẩn thận chạm nhẹ đến nơi nào đó, không khỏi tò mò xoa nhẹ. (@.@) *xoa, là xoa đấy, xoa
thật đấy, ôi xoa .....xoa...... Ờ mà.......xoa cái gì???)
‘
oanh --’ Mộ Dung Tiểu Tiểu đỏ mặt! Nàng không phải kẻ ngốc, kiếp trước
làm sát thủ đã từng thấy loại chuyện này nhiều rồi, đây là. . .
"Thình thình thình...."
"Ta đi mở cửa!" Mộ Dung Tiểu Tiểu xoay người liền chuẩn bị xuống giường,
nhất thời lại bị một người ôm trở lại, gần sát lồng ngực sư huynh. (Thực không muốn nói chứ mà ......\>~>"//)
"Để ta đi." Dạ
Nguyệt Ly không bỏ lỡ rặng mây hồng trên gương mặt tiểu nha đầu. Trước
kia nghĩ là mấy năm tiếp theo đợi nàng lớn lên một chút sẽ để cho nàng
biết suy nghĩ của mình, nhưng đủ loại kinh nghiệm gần đây đã khiến cho
hắn khốn đốn lắm rồi, nhiều lần suýt chút nữa hắn không nhịn được. Hắn
hoài nghi, lần này để cho nàng rời khỏi cốc là tốt hay xấu?
Dạ Nguyệt Ly vẫn không buông tay, điều chỉnh tốt hô hấp mới mở cửa phòng,
Mạc Du Ly và Đường Tuyên Tuyên ở phía trước, đứng phía sau là Bắc Thần
Thụy.
Vừa thấy người Đường Tuyên Tuyên chạy vào ngay ,
"Không có sao chứ, không có sao chứ?" Tỉ mỉ đánh giá Mộ Dung Tiểu Tiểu,
được người khác ôm chắc là không có gì đáng ngại, nhưng mà,
"Ơ?" Đường Tuyên Tuyên nghi hoặc nhìn gò má Mộ Dung Tiểu Tiểu, "Tiểu Tiểu,
sao mặt ngươi lại hồng như vậy?" Ngay sau đó như hiểu ra vấn đề, "Không
có việc gì Tiểu Tiểu, những người đó đều bị giết chết, ngươi đừng sợ
hãi!"
"Ta không sao." Không còn cách nào khác, Mộ Dung Tiểu Tiểu chỉ có thể vùi mặt vào trong lòng sư huynh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT