Nam Cung Quân Hạo sớm đã kiệt sức, hai tròng mắt cố gắng chống đỡ tạo ra một đường nhỏ, tầm mắt lại mơ hồ không rõ, vừa thấy Nam Cung Nguyệt Hiên kia to gan nói những lời ngông cuồng tự cao tự đại kia, không khống chế được, trước mắt tối sầm, ngất đi.
Tất nhiên Lâm Lộc chú ý đến sự khác thường của hoàng đế, khuôn mặt già nua được bôi phấn trắng bệch hiện lên một nụ cười, thấy không có ai chú ý đến chỗ này, hắn vội vàng che dấu tâm tình, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Âu Dương Tĩnh đang đứng trong đám nữ quyến lại nhếch đôi môi đỏ mọng cười, ánh mắt nhìn về phía Triệu Thi Mộng khó giấu nổi vẻ châm chọc, nữ nhân a, chỉ có quyền thế và sinh đẹp là không đủ, còn có đầu óc cũng phải đủ thông minh. Mà Triệu Thi Mộng lại nhằm đúng khoảnh khắc Nam Cung Nguyệt Hiên sắp thành đại sự dính lấy, còn không phải khiến cho người ta chán ghét sao? Người nào thật sự thích hợp làm mẫu nghi thiên hạ, nàng tin tưởng trong lòng Nam Cung Nguyệt Hiên tự cố chủ trương, Triệu Thi Mộng a Triệu Thi Mộng, lúc đó ngươi chen vào tranh giành tình cảm với bổn phi, bổn phi chắc chắn sẽ không ‘bạc đãi’ ngươi…
Triệu Kỳ Nghị bị Triệu Thi Mộng làm phân tâm, nhanh chóng tiến lên kéo nàng trở về chỗ nữ quyến, lúc này mới tạm thời yên tâm.
“Mau động thủ bắt Ly vương lại cho Bổn vương, nhốt cả đám người đó vào Thiên Lao.”
Nam Cung Nguyệt Hiên không muốn chậm trễ thời gian nữa, mặc dù mọi người bộ dáng khúm núm nhìn hắn khiến hắn cảm thấy rất thích thú, nhưng hắn sợ thời gian càng kéo dài sẽ xảy ra chuyện gây trở ngại, chung quy lại dnnl là một tai họa lớn.
“Tức Mặc Tuyết Dương, chúng ta tiếp tục giải quyết chuyện lần trước chưa xong.” Vừa nghe Nam Cung Nguyệt Hiên hạ lệnh, Trì Hàm Yên không chút do dự lần nữa chọn Tức Mặc Tuyết Dương làm đối thủ, không giết tên nam nhân này, nàng không giải được mối hận trong lòng.
Chuyện gì vẫn chưa giải quyết xong? Trên khuôn mặt xinh đẹp của Di Tinh nổi lên nghi ngờ, liếc nhìn Trì Hàm Yên vô cùng xinh đẹp, cân nhắc quan hệ giữa nàng và Tức Mặc Tuyết Dương, nàng oán hận trừng mắt liếc một cái, tức giận nói: “Trở về ta tính sổ với ngươi.”
Vẻ mặt Tức Mặc Tuyết Dương lập tức như đưa đám, chuyện này liên quan gì đến hắn a, Di Tinh làm gì mà nhìn hắn như hồng hạnh xuất tường (ngoại tình)?
Hắc Ưng lập tức phi thân lên, vẩy tràn ra không trung một gói bột màu trắng, dương dương tự đắc rải xuống chỗ đám người Mộ Dung Tiểu Tiểu và Dạ Nguyệt Ly, ngay sau đó hắn điều khiển dược nhân (chắc là tử nhân á, giống xác sống ) dùng chiêu thức bén nhọn đối đầu với ám vệ.
Hai bên giao thủ, quan lại trong điện hận không thể chui vào trong vách tường, càng giảm bớt sự tồn tại của mình càng tốt, ai cũng không dám vọng tưởng xuyên qua nơi giao chiến chạy ra ngoài cửa điện, chỉ sợ gặp xui xẻo sẽ bị chết oan tại chỗ.
Thanh Phong che chắn cho Nam Cung Nguyệt Bân tạm lui sang một bên, nhưng nàng phát hiện tầm mắt cua rhawns cũng không dời khỏi Mộ Dung Tiểu Tiểu, nàng tin chắc chắn khi phát hiện Mộ Dung Tiểu Tiểu gặp nguy hiểm, hắn sẽ không do dự chút nào phi thân lên cứu nàng, trong lòng Thanh Phong cay đắng nghĩ.
Dạ Nguyệt Ly vẫn không nhúc nhích, Mộ Dung Tiểu Tiểu dựa vào trong ngực Dạ Nguyệt Ly, cẩn thận quan sát những dược nhân này, tất cả đều có sắc mặt xanh trắng, không có bất kỳ biểu cảm gì, không cảm giác có sinh khí, đặc điểm lớn nhất quả thật giống lời Dạ Nguyệt Ly đã nói, rất thối.
Nhìn những dược nhân kia liều mạng chạy về phía nàng và Dạ Nguyệt Ly, trong nháy mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu hiểu được là do bột nhấn ban nãy thu hút. Cuộc chiến cũng không kéo dài, ám vệ nhanh chóng chém một nhát xuống đỉnh đầu dược nhân, động tác lưu loát nhanh nhẹn, trong lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu hiểu rõ, xem ra ám vệ của Dạ Nguyệt Ly không phải chỉ một hai lần giao thủ với người Huyết môn.
Những dược nhân này thật sự là vũ khí giết người lợi hại, nếu không biết được điểm mấu chốt giải quyết triệt để, đây thật sự là một loại vũ khí giết người hàng loạt, dù sao người thường cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi thương tích, còn những dược nhân này cho dù đứt tay hay gãy chân cũng vẫn không ngừng công kích.
Rất nhanh, dược nhân Nam Cung Nguyệt Hiên mang đến bị người của Dạ Nguyệt Ly giết gần hết, Trì Hàm Yên một lòng muốn lấy lại tín nhiệm từ chủ tử của mình, vậy Tức Mặc Tuyết Dương cũng không chút nào thương hương tiếc ngọc tàn nhẫn đánh ngã nàng, mà Hắc Ưng cũng bị ám vệ bắt lại phế đi võ công.
Nam Cung Nguyệt Hiên chán nản ngồi tại chỗ, trên mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng, nhất thời không biết lấy dung khí từ đâu, hắn nhặt một thanh trường kiếm trên mặt đất đưa lên cổ, thay vì rơi và tay thuộc hạ của Dạ Nguyệt Ly, chẳng thà tự sát chết một cách sảng khoái.
‘Dang’ một tiếng, ly rượu từ trong tay Dạ Nguyệt Ly bắn thẳng về phía chuôi kiếm trong tay Nam Cung Nguyệt Hiên, trường kiếm rơi xuống mặt đất, Tức Mặc Tuyết Dương cũng không cần chủ tử nhà mình ra lệnh, lập tức điểm huyệt Nam Cung Nguyệt Hiên còn đang sững sờ chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nực cười, dám đánh chủ ý lên Mộ Dung Tiểu Tiểu, chủ tử sao có thể để ngươi chết dễ dàng như vậy?
Một trận náo loạn nhanh chóng kết thúc, mọi người thấy trong đại điện là một trận hỗn độn, Ly vương dẫn theo một đám người vừa náo loạn nghênh ngang rời đi, lập tức rời khỏi cung.
“A—Mộ Dung Tiểu Tiểu! Ngươi đi chết đi!”
Triệu Thi Mộng thường xuyên nhớ lại tình cảnh nhục nhã ngày đó bị Nam Cung Nguyệt Hiên máu lạnh vô tình làm nhục, như một mồi lửa thiêu đốt trong lòng nàng, loại đau đớn này đau thấu tim, cả cuộc đời này của nàng cũng không thoát khỏi ác mộng. Nàng thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu lấy tư thái của người thắng cuộc bước ra cửa điện, một khi bước ra khỏi cửa điện này, quảng đời còn lại của nàng sẽ không còn cơ hội báo thù nữa, bời vì lợi thế duy nhất của nàng là Nam Cung Nguyệt Hiên đã thua rồi.
Nàng không cách nào kiềm chế được thù hận, vì thế nàng không lựa chọn buông tha nó, trong nháy mắt, trong lòng xuất hiện cảm giác điên cuồng muốn đồng quy vu tận (cùng chết), tay nàng cầm dao găm nhằm thẳng trái tim Mộ Dung Tiểu Tiểu đâm tới, liều lĩnh xông đến diệt trừ kẻ đã gây ra thống khổ cho nàng và tỷ tỷ.
Ánh mát Mộ Dung Tiểu Tiểu ý bảo Dạ Nguyệt Ly không cần động thủ, thời điểm Triệu Thi Mộng xông về phía nàng, tay nàng bắn ra điểm huyệt nàng ta, trong nháy mắt, thân thể Triệu Thi Mộng bất động, nàng lạnh nhạt nói: “Ta không giết ngươi, hai chúng ta không ai nợ ai.”
Ý là việc Triệu Thi Mộng thất thân nàng có liên quan, nhưng Triệu Thi Mộng mơ tưởng muốn giết nàng, nàng cũng không so đo tính toán với nàng, hai chuyện này bù trừ cho nhau là không ai còn nợ ai nữa, bởi vì từ trước đến nay nàng chưa từng thủ hạ lưu tình đối với kẻ muốn giết mình, mà tỷ muội Triệu gia này cũng không phải là ngoại lệ.
Trên mặt Triệu Thi Mộng chảy ra nước mắt tủi nhục, Mộ Dung Tiểu Tiểu! Cả dời này nàng cũng không giết được nàng ấy.
Thân ảnh Triệu Kỳ Nghị run sợ, hắn nghĩ sau năm nay, hắn sẽ không bao giờ… đặt chân lại kinh thành nữa, Triệu Kỳ Nghị hắn nên ở trên ngựa chiến cả đời, quả nhiên đến trấn thủ biên cương vẫn là sảng khoái nhất.
Trở lại biệt viện, Dạ Nguyệt Ly giao Nam Cung Nguyệt Hiên cho Tức Mặc Tuyết Dương, một đường ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu không nói tiếng nào trở về phòng.
Đến giờ Tý, lo lắng nàng sẽ đói bụng, ôm nàng đến trong chăn đệm ấm, Dạ Nguyệt Ly quan tâm hỏi: “Nha đầu có muốn ăn một chút gì đó không, hay là ngủ trước rồi lát dậy ăn sau?”
Mộ Dung Tiểu Tiểu bình tĩnh lắc đầu, muốn tránh ra khỏi ngực Dạ Nguyệt Ly.
“Nha đầu, đừng như vậy, có chuyện gì thì nói với ta, chỉ cần muội hỏi.” Dạ Nguyệt Ly biết chắc chắn Mộ Dung Tiểu Tiểu đã đoán được mục đích tối nay hắn muốn làm, nhưng hắn sợ nàng đối xử lạnh lùng với hắn, hắn không thể chấp nhân jđược.
Mộ Dung Tiểu Tiểu không nói chuyện, cứ nhìn chằm chằm Dạ Nguyệt Ly như vậy, nàng đưa mắt nhìn hồng mâu xinh đẹp mê hoặc lòng người như Hồng Bảo Thạch của hắn, ánh mắt thâm thúy trầm xuống, dường như sẽ chìm đắm trong sự dịu dàng trong đó, cũng phảng phất hấp dẫn nàng vào đó, nơi đó chỉ có sự chân thành, chỉ có tình yêu.
Đều nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, nàng biết hắn sẽ không lừa gạt nàng, vì thế nàng hỏi: “Huynh có biết huynh trả nợ thay ta, điều đó có phải là chuyện hắn muốn không?”
Muốn nàng tin tưởng Dạ Nguyệt Ly kéo Nam Cung Quân Hạo và Nam Cung Nguyệt Hiên xuống là muốn chính mình ngồi lên ngôi vị hoàng đế kia thật là nực cười, nam nhân của nàng, nàng vẫn còn tự tin không nhìn sai, mà hắn không ngồi lên ngôi vị hoàng đế thì người còn lại còn có ai khác?
Hắng từng nhiều lần nói với nàng muốn thay nàng trả món nợ kiếp trước nàng thiếu, nàng cảm động thỏa mãn nhưng cũng không nghĩ rằng hắn sẽ lấy ngôi vị hoàng đế để trả, Việt Bân sẽ thích sao? Đáp án dĩ nhiên là không, nàng có ước mơ được tự do, Việt Bân cũng vẫn hướng đến điều đó như cũ, đó là điều mà kiếp trước bọn họ mong ước cả đời mà không thể thành hiện thực.
Dạ Nguyệt Ly lạnh lùng cười một tiếng, mang theo đau đớn: “Hắn muốn chính là muội, muội cho rằng huynh sẽ cho sao?”
Mà hắn ngoài nàng ra, cái gì cũng có thể cho Nam Cung Nguyệt Bân. Nên hắn chọn thứ tốt nhất mình có hoàn lại cho Nam Cung Nguyệt Bân, mặc dù hắn có thể không muốn, mặc dù bản thân hắn có lẽ cũng có năng lực tranh đoạt kia, nhưng là hắn cho, ý nghĩa lại không giống nhau.
Mộ Dung Tiểu Tiểu liền giật mình, nhưng ngay sau đó liền hiểu ý tứ trong lời nói Dạ Nguyệt Ly. Đúng vậy a, chuyện cho tới bây giờ nàng còn quan tâm có tác dụng gì? Còn không phải sẽ càng tăng thêm đau khổ sao, vì sao không học cách ích kỷ một chút vì hạnh phúc của mình? Huống chi Việt Bân không bao lâu nữa sẽ phát hiện hạnh phúc luôn chờ bên người…
Sau khi nghĩ thông suốt, trên mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu nở nụ cười, nàng nắm tay Dạ Nguyệt Ly nói: “Đi thôi, chúng ta cùng sự phụ và bà ngoại cùng nhau đón giao thừa, đêm giao thừa, mọi người một nhà phải cùng nhau ở một chỗ, mọi người sẽ được ở cùng nhau cả đời bình an.”
Dạ Nguyệt Ly gật đầu cười, hắn bước đến cẩn thận ôm nàng vào ngực, ôm nàng thật chặt, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, trong lòng vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn. Hắn thâm tình ngắm nhìn nữ nhân hắn vô cùng yêu thích trong ngực, còn có kết tinh tình yêu của hắn và nàng trong bụng nàng, hắn âm thầm cảm ơn sự an bài của ông trời, tin rằng hắn phải trải qua thời gian khá dài gian nan cô độc là vì đợi đến ngày gặp nàng, từ đó hắn đột nhiên phát hiện con đường mà hắn cho rằng mình không bao giờ có thể vượt qua đã sớm bị hắn bỏ lại sau lưng, còn bên cạnh hắn luôn có nàng, có lẽ không bao lâu nữa bên cạnh hắn và nàng sẽ xuất hiện thêm ‘hắn’ và ‘nàng’ thu nhỏ nữa, mà hắn và nàng sẽ che chở bảo vệ bọn chúng vui vẻ trưởng thành…
trăm năm đời người, hắn may mắn người nàng gặp đầu tiên chính là hắn, sau đó hắn bảo hộ nàng, từ trong tối tăm yêu nàng…
Thời gian là gánh nặng, hắn đã từng nghĩ như thế, nhưng từ thời khắc này, hắn bắt đầu hiểu được trên thế gian có nhiều chuyện vui vẻ, thời gian dài hai người bên nhau là khoảng thời gian tuyệt vời nhất, khiến ngừi ta trầm mê trong đó…
Nắm tay nhau đi hết quãng đời, cùng nhau sống đến đầu bạc răng long.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT