Trên bàn cơm, Mộ Dung Tiểu Tiểu hưởng thụ người khác phục vụ, khẩu vị tương đối tốt.

Đường Tuyên Tuyên bên cạnh thật sự rất hiếu kì, đáng lẽ Mạc Du Ly hại nàng xấu mặt nàng sẽ không nói chuyện với hắn nữa, nhưng không kìm nén được, lúc này mới nháy mắt cho Đường Viễn Kiến muốn hắn hỏi giúp.

Đường Viễn Kiến cưng chiều muội tự nhiên xin gì được nấy, mặc dù không có hiểu rõ vì sao muội muội của mình muốn hắn mở miệng hỏi, nhưng mà hắn cũng rất may không gặp đối thủ nào. Lúc ấy bốc thăm xong tất cả mọi người trực tiếp xuống đài, Mạc Du Ly đã hỏi qua cũng biết là người nào không có đối thủ.

"Mạc Du Ly, ngươi đấu với ai?"

"Cổ Hân." Cực kỳ dứt khoát, nha đầu đanh đá (tiểu lạt tiêu) này muốn biết sao không hỏi mình?

"Vậy à." Chắc chắn Mộ Dung Cẩn Thiên đánh tráo vô ích, trái lại Đường Viễn Kiến không lo lắng ngày mai, đánh không lại thì không đánh là được, nhất định hắn có thể nhìn ra.

Đường Tuyên Tuyên hiểu rõ, nàng sẽ không thừa nhận mình lo lắng cho hắn nên mới hỏi, hừ.

Mộ Dung Tiểu Tiểu đang bới cơm lúc này mới hiểu vẻ mặt của sư huynh buổi sáng nay rồi, nhưng mà vẫn có chút nghi ngờ, sư huynh rất ghét Cổ Hân sao? Ghét đến nỗi muốn Mạc Du Ly mượn cớ đấu võ dạy dỗ hắn, dường như Cổ Hân không có đắc tội gì với sư huynh?

"Ăn cơm của ngươi đi." Chuyện của người lớn tiểu hài tử không cần lo. Chẳng lẽ hắn còn trông cậy vào tiểu nha đầu này hiểu rõ ý nghĩa trong đó? Dạ Nguyệt Ly than thở trong lòng.

Kẻ làm sư huynh nào đó tuyệt đối không cảm thấy hành vi của mình buồn cười mà ấu trĩ cỡ nào, theo ý hắn, dạy dỗ tình địch tuyệt đối không thể nương tay, dĩ nhiên, nếu là đối phương biết điều đến lúc đó hắn có thể tha cho một lần.

Mạc Du Ly biết rõ bí mật bên trong, chỉ cảm thấy Dạ Nguyệt Ly thực sự không buông tha cho người ta một chút được gọi là cơ hội.

Mà vẻ mặt huynh muội Đường gia đầy thắc mắc.

Trên bàn cơm của nhóm người Mộ Dung Tiểu Tiểu bên này không khí cổ quái, bàn cơm của huynh muội Cổ gia bên kia cũng không quá bình tĩnh.

Cổ Tuyết Nhi nghĩ mãi vẫn không hiểu, rốt cuộc đại ca xảy ra chuyện gì? Chỉ là một tiểu nha đầu tám tuổi thôi, vì sao luôn muốn đi tìm nàng ta? Hơn nữa ánh mắt vị sư huynh của nàng ta quá đáng sợ, nhớ tới tình cảnh ngày đó nàng liền sợ. Buổi chiều đại ca còn phải thi đấu với các chủ Thanh Các, bộ dạng u sầu như thế này, ra sân có thể xảy ra chuyện gì không? Thật sự không nghĩ ra nên mở miệng hỏi, "Đại ca, rốt cuộc huynh đang suy nghĩ gì?"

"Tuyết Nhi, huynh không sao." Hắn đã sai người tìm được chỗ ở của Tiểu Tiểu, nhưng không xác định nên đi hay không, đám người kia, dường như rất không thích mình.

"Thật sự huynh không có chuyện gì chứ?" Cổ Tuyết Nhi hoài nghi nhìn huynh trưởng của mình, suy nghĩ một chút lại nói, "Sư huynh, người kêu Tiếu Tiểu chỉ là nha đầu lỗ mãng tám tuổi, chúng ta không quen biết với nàng huynh cần gì phải nhiệt tình vơi người ta như vậy, không phải huynh coi trọng tiểu nha đầu nhà người ta chứ." Nói xong, bản thân cũng cảm thấy buồn cười, che cái miệng nhỏ nhắn cười không ngừng.

Mà Cổ Hân nghe được một câu cuối cùng cả người run lên, coi trọng Tiếu Tiểu? Coi trọng tiểu cô nương tám tuổi? Chính hắn cũng không rõ tâm tư của mình rồi.

Mà trong sơn trang của Minh Chủ, Võ Lâm Minh Chủ Thiên Sơn Bách dùng bữa một mình trong căn phòng nào đó lại không tập trung, mới vừa rồi người của Huyết Môn tới tìm hắn.

Buổi sáng Trì Hàm Yên không nể mặt mũi giết người trên địa bàn của hắn, giờ phút này đối mặt với Trì Hàm Yên và Hắc Báo tự nhiên không có sắc mặt tốt, trực tiếp trầm mặt mở miệng, "hai vị hộ pháp Huyết Môn tìm lão phu có chuyện gì?" Lúc này tới tìm hắn, nếu như bị người trong chính đạo nhìn thấy còn không biết sẽ suy đoán cách làm người của hắn như thế nào, thậm chí có thể đeo trên lưng tội danh cấu kết với tà giáo, càng nghĩ trong lòng lại càng tức giận hai người phách lối.

"Minh chủ đại nhân, trước ta muốn ngài chuẩn bị tâm lý thật tốt, lúc này trở lại, chỉ là tiếp tục chủ đề lúc nãy." Hắc Báo âm trầm mở miệng. Khi vừa đến Liễu Thành hắn đã sớm bàn bạc qua với Thiên Sơn Bách, nếu là lần này bọn họ không có được vị trí minh chủ thì bắt tay nhau giết chết minh chủ mới, coi như báo đáp, lần này Võ Lâm Minh Chủ vẫn do hắn đảm nhiệm như cũ, thử nghĩ minh chủ mới nhận chức lại bị giết, vị trí này tất nhiên vẫn là của hắn . Điều kiện là từ đó về sau làm việc vì Huyết Môn.

"Hừ, ngươi xem ta là ai, cho là lão phu sẽ thông đồng với ta giáo các người làm điều xằng bậy sao?" hắn nói thẳng không thể nào.

Nghe được Thiên Sơn Bách nói như vậy, Trì Hàm Yên vàvHắc Báo không tránh được nổi ý định giết người, lúc này Thiên Sơn Bách mới phản ứng được hắn đã nói lời không nên nói , nhất thời trên mặt có chút cứng ngắc. Ho khan một cái, mở miệng lần nữa, "Huống chi, không nhất định là lão phu sẽ thua!"

"Không nói tới Tiêu Dao trang chủ, chỉ bằng Mộ Dung Cẩn Thiên, Minh Chủ vẫn cảm thấy phần thắng rất lớn sao? Trước kia nếu không phải là Mộ Dung Cẩn Thiên không tham dự, ngươi cho rằng vị trí minh chủ này còn có thể rơi vào trên đầu của ngươi sao?" Hắc Báo cười lạnh, Thiên Sơn Bách này thật đúng là không biết tự lượng sức mình.

". . . Ngươi!" Thiên Sơn Bách chợt cảm thấy lúng túng, tuy biết Hắc Báo nói là sự thật, nhưng chuyện này nếu thực sự được nói ra, làm sao hắn còn mặt mũi nữa. Quả thực năm xưa Mộ Dung Cẩn Thiên đã thành danh trong giang hồ, võ công cao cường, rồi sau đó lại say đắm Vu gia tộc, càng ít đi lại trên giang hồ, nhưng danh tiếng của Mộ Dung Cẩn Thiên trong giang hồ vẫn vang dội như cũ. Khi đóThiên Sơn Bách hắn cũng không nhất định là đối thủ của Mộ Dung Cẩn Thiên, lúc này, sợ rằng càng không phải.

"Ta nói minh chủ đại nhân, nhận thấy ngài rất lưu luyến sơn trang rực rỡ tráng lệ, thấy được hiện tại ngài dùng cẩm y ngọc thực (gần như câu "Ăn ngon mặc đẹp" ở Việt Nam), dĩ nhiên, những điều này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là, ngồi ở vị trí võ lâm minh chủ hưởng thụ vô số người trong giang hồ kính ngưỡng sùng bái, cảm giác như ở trên đỉnh núi cao nhất chẳng lẽ ngài còn chưa rõ sao?" Trì Hàm Yên bắt đầu giả vờ như không để ý, mà lui về phía sau nói từng chữ mê hoặc lòng người. Hắc Báo nghe thấy liếc xéo một cái.

Trì Hàm Yên hừ lạnh trong lòng, nàng cũng chỉ là bốc thuốc đúng bệnh thôi, đối phó với mỗi loại người phương pháp phải khác nhau, loại người quanh năm nắm quyền thế, từ lâu tâm đã bị quyền thế đục rỗng. Nhưng mà càng là loại người này lại càng dễ đối phó, nghĩ đến nhiệm vụ lần này chắc sẽ không có vấn đề rồi.

Mà lúc này Thiên Sơn Bách giống như đang đắm chìm trong cảm giác sống ở địa vị cao ngày trước, trong mắt tất cả đều là tham lam điên cuồng đối với quyền thế, mỗi khi nhìn mọi người không khỏi tôn sùng cùng kính ngưỡng, cảm giác thỏa mãn của hắn càng lớn, làm sao hắn nguyện ý rời chỗ ngồi kia? Năm năm qua hắn muốn gió được gió muốn mưa có mưa, sao có thể đánh mất tất cả! Nghĩ càng nhiều, hắn phát hiện mình càng lưu luyến với địa vị chí tôn giang hồ này.

Trong mắt tản mát ra ác độc, đập nồi dìm thuyền (quyết tâm đánh đến cùng) ở nơi này một lần, Thiên Sơn Bách hắn muốn đánh cuộc một lần!

"Vậy các ngươi phải bảo vệ lão phu yên ổn ngồi lên vị trí minh chủ!" Thiên Sơn Bách nghĩ thông suốt hạ quyết tâm.

"Yên tâm đi, dựa vào thực lực Huyết Môn chúng ta sẽ không có vấn đề ." Trì Hàm Yên cười duyên.

"Còn nữa, không được tùy ý xuất hiện trước mặt lão phu." Điểm này hắn tuyệt không thỏa hiệp.

"Đã biết, minh chủ đại nhân của ta."

Kế tiếp sau một hồi mưu đồ bí mật, lúc này Trì Hàm Yên và Hắc Báo mới rời khỏi Sơn Trang.

Sau khi hai người kia rời đi Thiên Sơn Bách vẫn sững sờ ngồi ở bên cạnh bàn cơm, nghĩ lại vừa rồi, trong mắt đều là độc ác!

Ăn trưa xong Mộ Dung Tiểu Tiểu chơi đùa cùng với Tuyết Lang, sau đó mới trở về phòng rửa tay thay y phục. Đoàn người tiến về phía Sơn Trang.

Trên đài tỷ võ, Mạc Du Ly cười như không cười nhìn Cổ Hân ở đối diện vẫn còn thỉnh thoảng nhìn tiểu nha đầu trong ngực người khác. Nghĩ thầm người này thật đúng là không sợ chết. Len lén liếc mắt nhìn vẻ mặt u ám của nam nhân nào đó, nội tâm than thở lần nữa, số hắn thật là khổ, tấn công tình địch của người khác chuyện như vậy cũng rơi vào trên đầu hắn, còn phải gây khó dễ, thói đời là gì a.

Lúc này gương mặt của Mạc Du Ly đã có chút không kiên nhẫn, "Aiz, ta nói Cổ Hân này làm sao ngươi cũng không chết tâm đây?"

"Dường như chuyện này không liên quan gì đến Thanh các chủ." Cổ Hân cười lạnh, vốn đang kính trọng hắn vì là một các đứng đầu, nhưng là liên tiếp ngăn cản hắn thì cho dù tính tình có tốt cũng không nhịn được.

"Được, ta không nói nhiều, chính ngươi nhìn bọn họ đi, bọn họ có khi nào tách ra chưa? Ngươi cảm thấy ngươi có thể chen chân vào sao?"

"Ta. . ." Lúc này Cổ Hân lại càng rối loạn. Đúng vậy, từ khi lên đài Tiếu Tiểu cũng không liếc qua hắn một cái. . .

"Được rồi được rồi đánh thôi." Cũng không quản nội tâm Cổ Hân giãy giụa không dứt thế nào, trực tiếp ra tay, hắn chỉ muốn đánh bại người nào đó để sớm hoàn thành giao phó của người nào đó. Đấu võ luân phiên, Cổ Hân không phải là đối thủ của hắn.

Hai người đều dùng quyền, Mạc Du Ly là càng đánh trong lòng càng tức giận, bởi vì Cổ Hân hoàn toàn không chú tâm, này còn đánh đấm nỗi gì?"Cổ Hân, ngươi không đánh thì đi xuống, ngươi như vậy là muốn gì?" Nhất thời tức giận, không coi chuyện hắn nói ra gì sao?

Mà điều khiến hắn không thể tưởng tượng nổi, Cổ Hân, ngây ngốc đi xuống đài? !

Mọi người dưới đài không hiểu đã xảy ra chuyện gì, thế nào vẫn chưa đầy một nén hương Cổ gia công tử lại không đánh, là tự biết đánh không lại Mạc Các chủ cho nên mới nhận thua sao?

Cổ Hân hoảng hốt trở lại chỗ ngồi, trong lòng của hắn một mực nghĩ tới từ lần đầu tiên nhìn thấy tiểu cô nương xinh đẹp như thế, tim của hắn giống như vẫn có người như vậy, hắn không hiểu tại sao mình lại như vậy, luôn muốn nhìn thấy nàng. Chẳng lẽ hắn thật thích tiểu cô nương này rồi hả ? Suy nghĩ một chút lại cảm thấy rất không có khả năng, hắn đường đường là nam nhi bảy thước sao lại thích một tiểu oa nhi tám tuổi. Bỏ qua tư vị đau nhức trong nội tâm, Cổ Hân lắc đầu một cái, trong lòng thở dài, từ lúc hắn bước lên đài, Tiếu Tiểu cũng không nhìn qua hắn, cho tới bây giờ khi hắn xuống, nàng vẫn không liếc mắt nhìn hắn, thấy nàng vùi ở trong ngực Dạ Nguyệt Ly dáng vẻ vô cùng an tĩnh càng làm cho hắn không biết là gì tư vị, thôi, này lần đấu võ này hắn cũng chưa từng để trong lòng, thua thì thua.

Chỉ là, Cổ Tuyết Nhi chứng kiến tới bộ dạng mất hồn mất vía của đại ca ở trên đài cũng biết sẽ là kết quả này, con ngươi tràn đầy hận ý trừng mắt về phía Mộ Dung Tiểu Tiểu, đều do dã nha đầu này làm hại đại ca phân tâm! Nhưng khi đối mặt với con ngươi lạnh lùng của Dạ Nguyệt Ly nàng liền sợ hãi, đúng rồi, nàng không dám đối với nàng ta như thế nào. Hừ, tốt nhất về sau chớ rơi vào trên tay nàng, nếu không, nàng sẽ cho biết tay!

Mạc Du Ly cũng trợn tròn mắt, sao hắn lại không biết mình có tài ăn nói tới mức này, hai câu đã nói lui tình địch? Được rồi, mặc dù không là tình địch của mình, nhưng hắn thực sự không biết lời nói ra khỏi miệng lại hiệu quả tốt như vậy a, vậy càng tiết kiệm công phu của hắn. Mặc kệ như thế nào, nhiệm vụ coi như là hoàn thành.

Mà đầu sỏ gây nên chuyện này là Mộ Dung Tiểu Tiểu lại đang ngủ gà ngủ gật trong ngực sư huynh mình, ừ, không ngủ trưa thực là buồn ngủ. Nàng còn đang buồn bực vì sao sư huynh mình muốn giáo huấn Cổ Hân, đầu nhỏ nỗ lực nhớ lại từ ngày đi đón sư huynh đã xảy ra chuyện gì, suy nghĩ một hồi không tìm được nguyên nhân, nên cũng không suy nghĩ nữa. Căn bản không phát hiện được bởi vì nàng mà có người lần đầu tiên trong đời đau khổ vô cùng, càng không biết mình và sư huynh nhà mình bị người ta gán ghép là một đôi không ai có thể chen chân vào.

Nàng đi đánh cờ với Chu Công . .

Nhìn huynh muội Cổ gia ra khỏi cửa trang, Dạ Nguyệt Ly hừ lạnh, muốn cướp người của hắn, cho hắn là chết rồi sao? Đối với Cổ Hân, hắn cũng không cảm thấy đáng thương. Nhưng mà lúc này Dạ Nguyệt Ly có chút dở khóc dở cười, rốt cuộc tiểu nha đầu của hắn đã hiểu? Hay là vẫn chưa hiểu đây?

Ừ, chỉ cần hiểu rõ hắn là được, đối với người khác, mơ hồ như vậy, hắn cảm thấy tốt vô cùng. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play