Mộ Dung Tiểu Tiểu dựa vào trong ngực Dạ Nguyệt Ly lại cúi thấp đầu xuống, trong lòng bắt đầu sắp xếp tất cả các tin tức, cân nhắc mục đích cuối cùng của Dạ Nguyệt Ly. Trong lòng nàng mơ hồ đại khái có một phương hướng, chỉ là vẫn không thể khẳng định, nàng còn phải xem lại một chút.
Sắc mặt Hà Khôn tái lại, trên trán đổ mồ hôi lớn chừng hạt đậu, hình như cực kỳ thống khổ. Hắn mở đôi môi dính đầy máu, vô lực phát ra một tiếng "a,a", lại nói không nên câu, từ trong ánh mắt của hắn lại có thể nhìn ra áy náy sâu sắc, hắn dùng toàn lực đưa cánh tay ra lại không với tới vạt áo của Nam Cung Nguyệt Hiên, chân muốn cử động nhưng vừa cử động lại tê liệt đau đớn, hắn biết nhất định chân mình phế rồi.
Nam Cung Nguyệt Hiên đến nhìn cũng chưa từng nhìn Hà Khôn còn một hơi thoi thóp trên mặt đất, có thể nói hiện tại căn bản hắn sẽ không có ý định bố thí một ánh mắt cho một con cờ bị hắn vứt bỏ, lúc này toàn bộ tinh thần của hắn đều đặt trên người Dạ Nguyệt Ly, không dám có một chút phân tâm, sợ bị Dạ Nguyệt Ly thừa cơ ám hại.
Dạ Nguyệt Ly liếc mắt nhìn Tức Mặc Tuyết Dương, ý bảo hắn đánh nhanh thắng nhanh, Tức Mặc Tuyết Dương ngượng ngùng cười một tiếng, vội vàng móc chứng cứ đã sớm chuẩn bị tốt ra, cất cao giọng nói: "Bẩm Hoàng thượng, Hà thị vệ đã khai ra toàn bộ mọi chuyện, đây là lời khai hắn tự tay đồng ý."
"Trình lên!" Nam Cung Quân Hạo cũng thấy rõ đại khái, nghĩa là đứa con lớn này của hắn lập mưu kế hại Dạ Nguyệt Ly nhưng không thành còn bị hắn ta dùng kế phản lại.
Sau khi nhìn xong lời chứng, Nam Cung Quân Hạo nhìn Hà Khôn nằm trên mặt đất, càng ngày càng nhận ra đứa con lớn nhất này của hắn thật ngu xuẩn không ai bằng, dùng người thân cận có thể tin tưởng làm chuyện đại sự thật sự quá mạo hiểm, chỉ khi nào sự việc bại lộ, người gọi là thân cận nhất này chắc chắn bán đứng chủ tử, vì sao? Khi dùng cực hình sao có thể dũng cảm? Tối thiểu tốt nhất cũng nên dùng tử vệ chẳng may thất bại cũng không cần lo lắng bị phản lại.
Đây chính là nguyên nhân hắn vẫn xem thường đứa con lớn nhất này, không có dã tâm, lại chưa đủ thông minh.
Khi ánh mắt hiểu rõ tất cả của Nam Cung Quân Hạo từ chỗ cao nhìn thẳng vào mình thì toàn thân Nam Cung Nguyệt Hiên giống như ngâm trong nước đá, lạnh thấu xương, hắn, thất bại? Không, hắn không tin!
"Ly Vương, ngươi cho rằng bằng một tờ chứng thư là có thể chứng minh việc Kinh Vệ Quân tạo phản là do Bổn vương sao? Tuy Hà Khôn là thị vệ của Bổn vương nhưng khó có thể đảm bảo không phải Ly Vương bắt hắn lại sử dụng sau đó tự vu oan giá họa." Dứt lời, hắn mạnh mẽ nhìn về phía Hà Khôn: "Còn ngươi nữa, Bổn Vương không bạc đãi với ngươi, vì sao ngươi lại hãm hại Bổn vương? Ly Vương buộc ngươi như thế nào? Ngươi cứ việc nói ra thật rõ, Bổn vương tha cho ngươi một mạng!"
Tức Mặc Tuyết Dương nhìn Nam Cung Nguyệt Hiên trơ trẽn, vẫn còn vùng vẫy giãy chết thì càng khinh bỉ, người này có gan tạo phản lại không có can đảm thừa nhận, thật là thứ hèn nhát.
Nhìn lại Hà Khôn, dưới ánh mắt cực kỳ tức giận của Nam Cung Nguyệt Hiên hắn càng thêm thê lương, hắn rất muốn nói với chủ tử của mình hắn không muốn bán đứng chủ tử, nhưng thật kinh khủng khi gặp một người có trái tim băng giá như Ly Vương, một loạt hình phạt như ác mộng -di. Một khi thật sự thử qua hình phạt kinh khủng như địa ngục đó thì hắn sẽ không thể giữ vững lòng trung thành, mà hắn không muốn chết! Chính là bởi vì đã trải qua những thứ đồ đáng sợ kia, hắn càng cảm thấy phải còn sông là điều tốt đẹp dường nào, mà Ly Vương sâu đến mức khó lường.
Hắn sai lầm rồi! Không, hắn và chủ tử cũng sai lầm rồi! Bọn họ không phải là đối thủ của Ly Vương, hắn muốn nói chân tướng cho chủ tử, nhưng chỉ có thể phát ra giọng nói yếu đuối: "Ma…ma quỷ…. Buông tha a… Chủ….chủ tử."
Nam Cung Nguyệt Hiên không dám tin trừng lớn hai mắt, Hà Khôn không giúp chính mình rửa sạch tội danh thì thôi, lại nói thẳng trong đại điện khiến hắn buông tha. Giận từ trong lòng, nhất thời Nam Cung Nguyệt Hiên đá một cước lên ngực Hà Khôn, đá hắn ta văng ra mấy thước mới cảm thất hả giận, oán hận nói: "Hừ, nô tài đáng chết! Không ngờ vu oan cho Bổn vương, chết chưa hết tội!"
"Tin rằng ai phải ai trái, trong lòng các vị đại thần đều có tính toán rồi, Bổn vương cũng đã sớm nói Bổn vương nhất định phải cởi bỏ hiểm nghi, hiện giờ chân tướng đã rõ ràng, các vị đại thần nói xem nên xử trí hung thủ tạo phản như thế nào?" Cuối cùng, hắn cười như không cười nhìn về phía Nam Cung Quân Hạo: "Nhi thần dính dáng đến tạo phản đã muốn tống vào thiên lao, hiện tại đã chứng thật Hiên Vương chính là hung thủ, Phụ hoàng, ngài cho là nên như thế nào mới có thể cho nhi thần một câu trả lời thỏa đáng? Tránh cho nhi thần cảm thấy oan uổng"
Nam Cung Nguyệt Hiên hít một hơi lạnh, lùi một bước dài, sau lứng hắn nổi lên một làn khí trắng lạnh, ánh mắt hết sức lạnh lẽo nhìn chằm chằm Dạ Nguyệt Ly, hận không thể dùng một kiếm giết chết chướng ngại vật chướng mắt này: "Muốn gán tội cho người khác, sợ gì tìm không ra việc, Dạ Nguyệt Ly chớ tùy tiện hắt nước bẩn lên người Bổn vương!"
Trong phút chốc xoay người quỳ về phía Nam Cung Quân Hạo, đau đớn nói: "Phụ hoàng, nhi thần không biết vì sao Tam Hoàng đệ lại như thế, nhưng nhi thần tự nhận là chưa bao giờ đắc tội với Tam Hoàng đệ, kính xin Phụ hoàng tra cho rõ."
Trong lòng Nam Cung Quân Hạo không thể không thất vọng, hắn hiểu tâm lý không muốn nhận tội tạo phản của Nam Cung Nguyệt Hiên, bời vì một khi thừa nhận liền không thể chuyển mình, cả đời đeo trên lưng tội danh bất kính tạo phản. Ban đầu Nam Cung Nguyệt Hiên không nghĩ ra biện pháp mà đổi hết tội lỗi cho Hà Khôn cũng thôi đi, còn muốn đá chết người. Giờ còn muốn tìm hắn ca bài đồng tình, ngu xuẩn! Thật quá ngu xuẩn! Thua trong mưu kế chính mình lập là đáng đời, làm hại hắn cũng chịu hại theo, thật sự là mua dây buộc mình!
Hai mắt lõm sâu vào trong hốc mắt của Nam Cung Quân Hạo sâu thẳm như nước, hắn nặng nề hô hấp thở gấp, lời nói phí sức từ trong lồng ngực tràn ra: "Người đâu, bắt Hiên Vương vào thiên lao, chờ thẩm vấn sau."
Vậy mà Nam Cung Nguyệt Hiên không hiểu hết nỗi lòng muốn giấu diếm bảo vệ của Nam Cung Quân Hạo cho hắn, trong nháy mắt lên tiếng kinh hô: "Phụ hoàng, nhi thần vô tội, lòng dạ Dạ Nguyệt Ly mới thật sự xấu xa, ngay từ cung yến lần trước hắn đã để ý định bại lộ không thể nghi ngờ, Phụ hoàng, ngài không thể thả hổ về rừng!"
Ý đồ của hắn là chỉ Dạ Nguyệt Ly nguy hiểm để nhắc nhở Nam Cung Quân Hạo chỉ có giữ lại hắn mới là cách làm sáng suốt, nếu không một ngày kia bị Dạ Nguyệt Ly kế vị, bọn họ sẽ chết không có chỗ chôn!"
Toàn thân Nam Cung Quân Hạo là hơi thở lạnh lùng, cặp mắt như ưng của hắn đột nhiên bắt lệ quang nhìn Nam Cung Nguyệt Hiên ngầm cảnh cáo: "Dẫn đi!"
Chuyện cho tới nước này còn không thấy rõ tình hình, coi như giúp Nam Cung Nguyệt Hiên lên ngôi vị cao sợ cũng sẽ bị người có dã tâm kéo xuống.
Trong nội tâm Nam Cung Quân Hạo than nhẹ, nếu hắn không vội vàng nhốt Nam Cung Nguyệt Hiên vào thiên lao, chỉ bằng giọng điệu cầu giải thích vừa rồi của Dạ Nguyệt Ly rõ ràng muốn Nam Cung Nguyệt Hiên chết.
Hắn tuyệt đối không cho phép, Nam Cung Nguyệt Bân không còn sống được lâu nữa, Dạ Nguyệt Ly lại càng không trong phạm vi suy xét của hắn, vì bây giờ chỉ có Nam Cung Nguyệt Hiên mới có thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế cho nên hắn phải giữ được tia hi vọng cuối cùng này, nếu không sau trăm tuổi hắn sao có mặt mũi đối mặt với liệt tổ liệt tôn hoàng gia Nam Dục.
"Cút ngay cho Bổn vương!" Nam Cung Nguyệt Hiên lạnh lùng không động đậy, ánh mắt thâm trầm, sát khí nồng đậm, hai thị vệ nhất thời không dám tiến lên.
Hắn cười lạnh, lão già vô dụng! Sợ mình không đấu lại Dạ Nguyệt Ly thì thôi đi, còn muốn hắn chịu nhục theo sao? Bắt vào thiên lao? Chỉ sợ hắn còn mạng đi vào mà không thể đi ra ngoài.
Nam Cung Quân Hạo tức giận đến mức toàn thân phát run, một hơi nghẹn ở trong cổ lên không được xuống cũng không xong, trong chớp mắt sắc mặt trắng như tờ giấy, mắt trừng lớn như chuông đồng không nháy mắt một cái, nhưng hắn không quên phất tay để thị vệ nhanh lên bắt Nam Cung Nguyệt Hiên.
"Thái y, mau truyền thái y!" Triệu Kỳ Nghị một mực quan sát tình thế phát triền, vừa thấy Đế vương khác thường, lập tức lên tiếng.
"Tất cả đều lui ra cho Bổn vương, xem ái dám động vào Bổn vương! Một đám không biết phân biệt!" Theo giọng nói vừa mới cất lên của Nam Cung Nguyệt Hiên, nhóm lớn áo đen lại xông vào trong điện, nhìn qua có khoảng chừng gần năm mươi người -di, dẫn đầu là một nữ tử mặc hồng y cùng một nam tử có con mắt sắc như ưng, sau khi đợi mọi người xông vào trong điện, lúc này liền bay tới một mùi hôi thối khó ngửi, giống như thịt thối, trong đó lại xen lẫn chút mùi gay mũi của thuốc.
"Chư vị đại thần vẫn là nhìn cho rõ tình hình, bụng dạ Ly Vương khó lường, Bân Vương bệnh đã lâu rồi, ai mới là vua Nam Dục quốc tương lại tin rằng trong lòng mọi người tự có tính toán, Bổn vương hi vọng các vị có thể hiểu rõ ràng, chớ để đi lầm đường."
Lời nói vang dội trong đại điện của Nam Cung Nguyệt Hiên giống như nhắc nhở lại giống như cảnh cáo, đông đảo đại thần trong nháy mắt quên đi mùi hương lạ trong mũi.
"Hiên Vương có ý gì? Chẳng lẽ muốn ép buộc chúng đại thần?" Triệu Kỳ Nghị kịp phản ứng đầu tiên, sau khi hắn chuyền chân kí cho Nam Cung Quân Hạo liền chất vấn Nam Cung Nguyệt Hiên trong điện, không ngờ hắn thật sự hiểu nhầm Ly Vương rồi, từ đầu đến cuối chính là Hiên Vương rắp tâm hại người.
Hắn nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người áo đen sắc mặt trắng nhợt tản ra mùi khó ngửi, trong lòng hiểu ra nhất định Hiên Vương liên hiệp với tà đạo muốn ép Đế vương thoái vị. Hiện tại Kinh Vệ Quân và Ngự Lâm quân vừa mới ngừng chiến chỉnh đốn, căn bản không còn kịp triệu tập lần nữa, huống chi Hiên Vương cũng không cho hắn cơ hội điều binh lần nữa, nhìn lại phía Ly Vương có chừng mười ám vệ, hắn không khỏi yên lặng cầu nguyện, chỉ mong trên tay Ly Vương không chỉ có chừng này nhân thủ, nếu không thật sự hôm nay khó thoát khỏi một kiếp rồi.
Triệu Thi Mộng còn chưa vui vẻ được bao lâu liền nghe được lời nói đại nghịch bất đạo này của phụ thân, nàng lập tức chạy từ trong nhóm nữ quyến ra, can đảm chạy vòng qua những người áo đen đáng sợ kia, cố làm vẻ thẹn thùng đứng bên người Nam Cung Nguyệt Hiên nói: "Vương gia, phụ thân vô tình nói như vậy, ngài đừng để trong lòng."
Mắt nàng cực kỳ oán hận phẫn nộ nhìn Triệu Kỳ Nghị, nàng đã sớm nói, không giúp nàng thì thôi, đừng mong ngăn cản nàng, nàng nhất định phải làm chủ Trung cung làm mẫu nghi thiên hạ, sau đó từ từ chỉnh tiện nhân Mộ Dung Tiểu Tiểu kia. Ánh mắt nàng lóe sáng giống như có thể nhìn thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu nằm rạp dưới chân nàng cầu xin tha mạng, và hình ảnh đẹp đẽ Nam Cung Nguyệt Bân sẽ cực kỳ hối hận khi từ hôn nàng….
Mộ Dung Tiểu Tiểu thật sự bị ánh mắt độc ác nhìn chăm chú làm cả người không thoải mái, cũng không tài nào nghĩ được mục đích sâu xa cuối cùng của Dạ Nguyệt Ly, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Triệu Thi Mộng rồi không tiếng động than nhẹ, nếu không phải nàng và Đường Tuyên Tuyên gây ra chuyện chắc hẳn Triệu Thi Mộng cũng sẽ không mất trinh, nói cho cùng vẫn là nàng có lỗi.
Nàng tinh mắt phát hiện lúc Nam Cung Nguyệt Hiên nhìn về phía Triệu Thi Mộng có mang tia sát khì, nhất thời trong lòng giật mình, xem ra câu hỏi vừa rồi của Triệu Kỳ Nghị thực sự chọc giận Nam Cung Nguyệt Hiên rồi, sau đó hắn cũng hận Triệu Thi Mộng thôi, có lẽ, mạng Triệu Thi Mộng nàng cần phải cứu giúp.
"Là vô tình nói sao Triệu tướng quân? Chúng thần đang ngồi có thể nói cho Bổn vương hay không, Bổn vương có chút ép buộc nào không hả?" Nam Cung Nguyệt Hiên lạnh giọng hỏi, nhìn đông đảo đại thần lộ ra vẻ sợ hãi thì mới hài lòng thu hồi tầm mắt, nhưng sát khí trên mặt không giảm chút nào.
"Vi thần không dám." Chúng thần đồng thanh nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT