Mộ Dung Tiểu Tiểu rất muốn hỏi cái chết của Lam Chấn Hiên là như thế nào, mà Y Na lại mở miệng lần thứ hai: “Tiểu Tiểu, về mặt tình cảm không nên quá tùy hứng, có thể có được lòng một người, phải biết quý trọng thật tốt, nói đã đến nước này, bà ngoại đi trước, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi.”

......

Một mình Mộ Dung Tiểu Tiểu co rúc trong chăn, đến lúc này mỗi tối nàng lại cực kỳ nhớ nhung máy điều hòa của hiện đại. Hà hơi làm ấm tay, trong đầu nhớ lại lời khuyên can của Y Na, môi đỏ mọng nâng lên một nụ cười, thật ra thì nàng nào có giận Dạ Nguyệt Ly, chỉ là nếu lúc này nàng không làm tư thái cững rắn một chút, để tránh ngày sau bụng có phản ứng gì Dạ Nguyệt Ly lại tới nói với nàng buông tha đứa bé, lạnh nhạt hắn vài ngày cung tốt.

Bên này Dạ Nguyệt Ly thấy thời điểm không sai biệt lắm, cẩn thận thuần thục âm thầm vào bên trong phòng, rất dễ nhận thấy chuyện như vậy không phải lần đầu rồi. Hắn cởi quần áo, giày ra, sau khi rón rén chui vào trong chăn, khóa chặt người nào đó từ phía sau vào ngực mình, nhắm mắt lại, trong lòng không khỏi thỏa mãn than thở, quả nhiên, vẫn là ôm nha đầu hắn mới ngủ được an ổn.

“Ừ…” Nghe được tiếng rì rầm lẩm bẩm của người trong ngực, trong lòng Dạ Nguyệt Ly cảnh giác cao độ, trong nháy mắt trong đầu xẹt qua vô số lý do, đáng tiếc chờ cả ngày cũng không thấy người trong ngực có chút động tĩnh nào.

Thở một hơi, cũng may, chưa tỉnh.

Kể từ khi nha đầu hoài thai hình như vẫn luôn ngủ rất sâu.

Một lúc sau, hình như Mộ Dung Tiểu Tiểu ngủ không được thoải mái, uốn éo người, chậm rãi lật người.

Bắp thịt toàn thân Dạ Nguyệt Ly căng thẳng, môi mỏng mím lại, bị sợ đến thậm chí quên cả hô hấp.

Lại một lát sau, thấy nàng vẫn hô hấp đều đều, Dạ Nguyệt Ly mới chậm rãi buông cánh tay xuống, ôm người lần nữa.

Mộ Dung Tiểu Tiểu vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong lồng ngực của Dạ Nguyệt Ly, khóe miệng hả hê nâng lên, cho là nàng không biết hắn sẽ tới bò lên giường mỗi đêm sao? Quá ngây thơ rồi, nếu không phải nàng âm thầm cho phép, hắn có thể được như ý sao?

Trong nội tâm hừ hừ, hai cánh tay di chuyển đến bên hông gầy gò của Dạ Nguyệt Ly, giống như vô ý vuốt ve, chậc chậc cái miệng nhỏ nhắn, lầm bẩm giống như nói mơ: “Chăn thật trơn…”

Dạ Nguyệt Ly rất muốn bắt lấy bàn tay nhỏ bé làm loạn bên hông này, vốn mấy ngày này bị cấm dục, hiện nay không thể không nghi ngờ là nha đầu đang trêu chọc mình, nhưng hắn lại không dám lộn xộn, sợ nàng tỉnh đuổi hắn đi, chỉ đành phải chịu đựng.

Bảo ngươi nhịn.

Mộ Dung Tiểu Tiểu nhất thời nổi lên ác tâm, bàn tay trắng nõn theo thắt lưng Dạ Nguyệt Ly leo tới áo lót trước ngực hắn, đã tìm được chỗ nào đó.

Lúc này Dạ Nguyệt Ly tối sầm mặt, điểm điểm đầu mũi nhỏ của nàng, vừa bực mình vừa buồn cười: “Nha đầu thật là nghịch ngợm.” Hắn chậm hiểu nữa cũng biết nha đầu đã sớm tỉnh, xem ra một màn lúc trước là nàng cố ý chọc ghẹo.

Mộ Dung Tiểu Tiểu bị lật tẩy trở nên quẫn bách, nàng mở mắt ra, trợn mắt nhìn Dạ Nguyệt Ly một cái, một bên đẩy Dạ Nguyệt Ly ra mép giường, vừa giả vờ cả giận nói: “Ai cho huynh lên giường sao? Muội còn chưa tha thứ cho huynh.”

Trong nội thâm hô to thất sách, hắn nên chịu đựng, làm bộ như nàng ngủ thiếp đi, như vậy có thể ở lại đến bình minh.

“Bảo bối, đừng như vậy, nào có phu thê nào bất đồng trên giường.” Dạ Nguyệt Ly chết cũng không xuống giường, vừa nói xong còn muốn ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu chặt hơn, cố làm bộ đáng thương nói.

“Đừng dài dòng, muội còn chưa có gả cho huynh.” Hơi sức không sánh bằng Dạ Nguyệt Ly, Mộ Dung Tiểu Tiểu chỉ có thể sử dụng ánh mắt biểu đạt khó chịu của mình.

“Hài tử chúng ta cũng có rồi, hôn lễ cũng đã chuẩn bị xong.” Dạ Nguyệt Ly để giọng điệu mình càng thêm dịu dàng, dứt lời, còn hôn một cái lên miệng nhỏ nhắn của nàng.

Mộ Dung Tiểu Tiểu sững sờ: “Á, sao huynh không khuyên muội buồng tha đứa bé?”

Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, Dạ Nguyệt Ly thâm tình chăm chú nhìn nàng, tim mềm mại đến có thể chảy ra nước: “Mọi chuyện có thể mất đi muội, huynh đều không biết làm, nha đầu, sao muội lại không hiểu?

Mộ Dung Tiểu Tiểu nhất thời tươi cười rạng rỡ.

“Bảo bối, muội cười cái gì?” Dạ Nguyệt Ly vuốt ve gò má mềm mại của nàng, không nhịn được hôn một cái, suy nghĩ một chút, lại hôn môi của nàng một cái.

“Không phải huynh đã sớm nói, lúc trước khuyên muội như vậy, muội còn tưởng rằng huynh muốn bỏ Bảo Bảo.” Mộ Dung Tiểu Tiểu ôm lên cổ của hắn, uất ức nói.

Hài tử của bọn họ, sao hắn lại không thương? Chỉ là: “Nếu thật sự như lời sư phụ nói, nha đầu, huynh sợ đến lúc đó muội….” Không chịu nổi thực tế tàn khốc.

“Sự phụ cũng nói không chắc chắn rồi, hiện tái kết luận quá sớm là không đúng.” Nói gì sinh ra được sẽ là quái thai, quả thật lời nói vô căn cứ.

“Nha đầu...” Dạ Nguyệt ly há miệng, còn muốn nói điều gì.

“Ngừng.” Bàn tay trắng nõn của Mộ Dung Tiểu Tiểu che môi mỏng của Dạ Nguyệt Ly, mặt trịnh trọng nói: “Đánh cược một lần, bốn tháng, bốn tháng là hài tử có thể thành hình, đến lúc đó huynh sẽ cho rằng muội kiên trì đúng.” Nàng kéo tay Dạ Nguyệt Ly đặt trên bụng chưa nhô lên của nàng, nghiêm túc nói: “Ly, chúng ta không thể tàn nhẫn như vậy với hắn, số mạng tự có định số, giống như muội xuyên qua mấy ngàn năm thời không đi đến bên cạnh huynh, không phải hắn còn trong bụng muội sao, đứa bé của muội và huynh sao có thể yếu ớt như vậy, đừng lại nói không cần hắn nữa, cận thận sau khi hắn ra ngoài không hôn huynh.”

Sau khi Dạ Nguyệt Ly nghe xong, cười một tiếng cưng chiều: “Huynh chỉ cần muội hôn là tốt rồi….”

“......”

“Ha ha….” Dạ Nguyệt Ly cười khẽ một tiếng, môi mỏng hôn lên bờ môi mềm mại lần nữa, trằn trọc trở mình, khẽ liếm chấm mút, dục vọng trỗi dậy trước đây không lâu bị nàng trêu chọc lại phụ hồi lần nữa.

Rõ ràng cảm thấy hơi thở thô thở gấp của Dạ Nguyệt Ly, dưới tình thế cấp bách Mộ Dung Tiểu Tiểu “bang” một chưởng vỗ vào gương mặt tuấn tú của Dạ Nguyệt Ly, gắt giọng: “Hiện tại không được.”

Dạ Nguyệt Ly đột nhiên tỉnh táo, khóe miệng hắn kéo ra, thầm nói nha đầu thật đúng là không dịu dàng, không ngờ đánh hắn một cái tát, môi mỏng chuyển qua trước ngực nàng, hô hấp thật sâu: “Xem đi, tiểu tử này còn chưa ra đã đối đầu với huynh.” Khiến hắn chưa thỏa mãn dục vọng.

Mộ Dung Tiểu Tiểu “phì” cười ta tiếng: “Sao huynh đã xác định là nhi tử, còn nữa, mắc mớ gì tới hắn, nữ nhân mang thai ba tháng đầu không thể sinh hoạt phu thê là rất bình thường.”

“Ba tháng…..” Trước mặt Dạ Nguyệt Ly bỗng tối sầm, chợt cảm thấy tiền đồ thật mong manh….

Lại nửa tháng qua đi. Ngày hôm đó chính là đêm ba mươi, sau tuyết trời nắng ấm, người phơi nắng dễ buồn ngủ.

Mang chiếc giường êm đặt ở tiền đình, con mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu híp lại, lười biếng giống con mèo con cuộn lại trong ngực Dạ Nguyệt Ly, cái miệng nhỏ nhắn ngậm miếng ô mai giòn Dạ Nguyệt Ly đưa đến miệng, mơ hồ không rõ nói: “Tra được Huyết môn ra sao rồi?”

Mấy ngày nay, phản ứng nôn nghén của Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng từ từ hóa giải, chỉ là lại càng thích ăn chua, một bọc ô mai giòn hai ba ngày là có thể ăn hết, trừ quy định Dạ Nguyệt Ly nói rõ nàng đi đâu cũng phải có hắn đi theo không để cho nàng thoải mái ở ngoài thì cuộc sống cũng trôi qua viên mãn.

Dạ Nguyệt Ly vuốt ve đỉnh đầu mềm mại của nàng, con mắt cưng chiều nói: “Đừng lo lắng, huynh tự có sắp xếp”

Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Tiểu Tiểu liền ỉu xìu, nha nhai mấy cái ăn hết ô mai rồi nhổ hột ra, tức giận nói: “Thi thể của nương có tin tức gì không?” Cái này cũng có thể hỏi đi.

Giúp nàng lau nước miếng nơi khóe môi, Dạ Nguyệt Ly buồn cười: “Ăn gấp như vậy làm gì, còn rất nhiều.” Hắn mở trong tay ra bọc ô mai bằng giấy, viên viên mượt mà đầy đặn.

“Muội và huynh nói chính sự.” Mộ Dung Tiểu Tiểu nghiêm túc.

Lại cầm viên đưa tới khóe miệng nàng, Dạ Nguyệt Ly nhẹ giọng hỏi han: “Có muốn ăn nữa hay không?”

Môi anh đào của Mộ Dung Tiểu Tiểu mím chặt, giống như không chút cử động, nhưng Dạ Nguyệt Ly tinh mắt phát hiện cánh mũi nàng nhún nhún, hắn tức cười cười một tiếng: “Ừ, có tin tức, đợi thời cơ chín muồi huynh sẽ hành động, muội chỉ cần dưỡng thai thật tốt, những chuyện này huynh làm là tốt rồi.”

Từ lần trước gặp Huyết Thiên giữa đừng, Mộ Dung Tiểu Tiểu hoài nghi Huyết Thiên chưa từng rời đi, nếu không nàng sẽ không chân trước bước ra cửa không lâu liền gặp người của Huyết môn. Khẳng định ở kinh thành Huyết môn có cứ điểm, trọng điểm là thi thể Dạ Tâm Nghiên cũng nên ở đây, chỉ là theo tin tức trở lại của Tần Thương, Huyết môn luôn luôn thích để cứ điểm trong lòng đất, nói kinh thành lớn không lớn, nói nhỏ nhưng không nhỏ, nhất thời muốn lật hết các nhà lầu ở kinh thành tìm cứ điểm của bọn họ quả thật không phải là chuyện dễ: “Làm sao tìm được?”

Sau khi đút ô mai cho nàng, Dạ Nguyệt Ly tỉ mỉ quấn chặt từng chút một áo lông cáo cho người trong ngực, ánh mặt trời mặc dù ấm, nhưng gió rét ngày đông, thêm vào đó hiện tại nàng mang thai, Dạ Nguyệt Ly thật sự không dám có một chút sơ sót nào.

Hắn nâng mi cười cười nói: “Nha đầu có còn nhớ rõ ảnh phong?”

Mộ Dung Tiểu Tiểu bừng tỉnh hiểu ra, khó trách mấy ngày nay Dạ Nguyệt Ly không vội cũng không bận, cả ngày không làm một chút chính sự nào chỉ ở với nàng, thì ra đã sớm tính tử trước.

“Vậy lúc nào thì huynh động thủ?” Bởi vì hàm chứa ô mai, Mộ Dung Tiểu Tiểu phải nâng cao gò má lên, dáng vẻ đáng yêu này rơi vào đáy mắt Dạ Nguyệt Ly, khiến cặp mắt đỏ rực của hắn hiện lên nụ cười, hắn duỗi ngón tay ra chọc chọc, không kìm nén được bật cười.

Mộ Dung Tiểu Tiểu liếc mắt, bàn tay trắng nõn đẩy ngón tay làm loạn của hắn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi giận: “Trả lời.”

Dạ Nguyệt Ly không thể làm gì khác hơn là che giấu nụ cười, bất đắc dĩ nhìn nàng nói: “Xem tình huống cung yến tối nay đã.”

Không sai, tối nay chính là đêm giao thừa, cũng là đêm nhiều chuyện.”

Cọ xát trên ngực Dạ Nguyệt Ly, Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu mày, cuối cùng có người kiềm chế không được, mặt nàng cảm giác hứng thú nói: “Xem ra tối nay có trò hay để xem.”

Dạ Nguyệt Ly chỉ cười không nói, ở chỗ sâu trong con mắt đỏ rực mà Mộ Dung Tiểu Tiểu không thấy có tia quỷ dị giao động, khóe môi hắn nâng lên, cười đến tà tứ, đâu chỉ là kịch hay, mượn thời điểm này, hắn còn phải đưa phần đại lễ ra ngoài đây….

......

Sau khi Mộ Dung Tiểu Tiểu ngủ cả giấc trưa, đứng lên lúc sắc trời đã có chút tối, liếc nhìn Dạ Nguyệt Ly, cau mày nói: “Tại sao không gọi dậy.”

Dạ Nguyệt Ly hôn một cái lên gương mặt của nàng, cười nói: “Đi trễ cũng không sao.” Coi như hắn phải đi trễ nữa, kịch hay cũng phải chờ hắn mới hát được.

Giúp nàng mặc quần áo xong, Dạ Nguyệt Ly cho người làm bưng bữa tối vào trong phòng. Mộ Dung Tiểu Tiểu không khỏi nhíu mày, Dạ Nguyệt Ly ôm nàng vào trong lòng, nói: “Dạ tiệc có chút hỗn loạn, ngoan, trước ăn ít đồ ăn no bụng.”

Hai người từ từ ăn xong mới chậm rãi ngồi vào xe ngựa vào cung, Mộ Dung Tiểu Tiểu không mang Tần Thương và Ngư Nhi, cũng không biết ở hiện trường sẽ hỗn loạn thế nào, dẫn theo người ngược lại không tiện làm việc, ngược lại Dạ Nguyệt Ly dẫn theo Di Tinh và Tức Mặc Tuyết Dương, đến lúc đó khó đảm bảo sẽ không có thời điểm ra tay.

Thấy Tức Mặc Tuyết Dương thì Mộ Dung Tiểu Tiểu có chút kinh ngạc, cũng không thể trách nàng kinh ngạc như thế, đa số thời điểm là Tức Mặc Tuyết Dương “giữ nhà”, đến thời kỳ mấu chốt này, Toái Nguyệt thường xuyên thấy ở sau lưng Dạ Nguyệt Ly hôm nay lại không ở đây, cũng khiến cho nàng tò mò.

Tức Mặc Tuyết Dương đang cười cười nói nói vơi Di Tinh, mỗi lần chợt chạm đến tấm mắt đến từ cửa xe là lại cảm thấy cả người không được tự nhiên. Hắn chợt nhớ tới mấy cái “vật bẩn” kia của Huyết môn, người luôn thích sạch sẽ thành cuồng như hắn không nhịn được sợ run người.

------ Lời ngoài lề ------

(Lời tác giả)

Kế hoạch biến hóa khó lường, sau khi bản thân xin phép biên tập nghỉ, thuận tiện xin công ty nghỉ hai ngày, nghĩ muốn thanh thản ổn định, kết quả lại vẫn bị gọi lên đi làm, ban ngày thật sự không có thời gian gõ chữ, đây là ta mất suốt hai đêm, hết cách rồi, tốc độ ta gõ chữ luôn luôn nhanh như rùa, cộng thêm thỉnh thoảng bí, haizz, một lời khó nói hết.

Tóm lại, đã viết đến kết cục, mọi người sẽ không chờ quá lâu, ta sẽ tiếp tục cố gắng gõ xong, chắc mất hai ba ngày, số chữ không nhiều lắm.

Sao sao sao ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play