Mục Trạch Dương rất không thoải mái, nha đầu còn chưa làm bữa tối cho hắn thì thôi, ngay cả sáng nay cũng không thấy bóng người đâu! Đều do tên tiểu thử thúi Dạ Nguyệt Ly, thật sự đáng ghét! Dám cướp mất phúc lợi ăn cơm của hắn.
Không có cách nào, Mục Trạch Dương nghĩ đến cảnh phải ngồi chờ không bằng đến xem một chút bệnh tình của Nam Cung Nguyệt Bân, có thể sẽ nhanh chưa khỏi bệnh cho hắn, nha đầu có thể sẽ có phần thưởng cho hắn?
Thật không nghĩ đến là hắn vừa mới tới liền thấy Nam Cung Nguyệt Bân khí huyết công tâm, coi như là mạng chưa đến lúc chấm dứt, cũng không cần làm bậy như vậy?
“Ta nói này Nam Cung Nguyệt Bân, ngươi thật sợ muốn đập vỡ bảng hiệu của lão đầu ta?” nét mặt già nua của Mục Trạch Dương nhăn lại, trực tiếp lướt tới cạnh Nam Cung Nguyệt Bân, nắm lấy cổ tay của hắn bắt mạch, vẫn ổn, chỉ là khí tức có chút hỗn loạn!
Nam Cung Nguyệt Bân im lặng không nói, tùy ý để khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ninh Thanh Phong, im lặng cảnh cáo nàng không được tùy tiện hành động.
Bị ánh mắt lạnh lẽo của Nam Cung Nguyệt Bân nhìn đến, Ninh Thanh Phong vừa khẽ mở miệng lại nhanh chóng mím chặt môi, cho dù nàng không nói, Mục Trạch Dương cũng biết rõ từ lâu, chủ tử như vậy chỉ là tự dối mình dối người thôi.
Lúc này Mục Trạch Dương mới chú ý đến Ninh Thanh Phong đứng một bên, sắc mặt mất đi vẻ tự nhiên, còn có vết bầm trên cổ còn chưa kịp biến mất cho hắn thấy chủ tứ bọn họ vừa xảy ra tranh cãi, nói không chừng lại cũng vì tiểu nha đầu nhà hắn.
“Ngươi, đi chuẩn bị những thứ này, chuẩn bị cho chủ nhân nhà ngươi ngâm mình hôm nay.” Mục Trạch Dương vẫy tay để Ninh Thanh Phong lui ra, tạm thời phá vỡ không khí có chút quye dị này.
Thấy Nam Cung Nguyệt Bân lo lắng đến bất động, Mục Trạch Dương khẽ kéo nhẹ hắn, nhướng mày nói: “Đi thôi, ngươi lo lắng cái gì, ngại bệnh tình chưa đủ nặng sao?”
“Tiền bối, Tiểu Tiểu nàng…” Nam Cung Nguyệt Bân ấp úng, mặc dù rất muốn hỏi một chút tình huống của Mộ Dung Tiểu Tiểu, nhưng khó có thể mở miệng.
“Tiểu tử, lão đầu ta chỉ muốn nói, vật là của ngươi tất sẽ là của ngươi, vật không phải của ngươi, dù cưỡng cầu cũng không được, nếu ngươi cố tình muốn vậy, lão đầu ta sẽ không ngăn cản nhưng hậu quả thế nào cũng chỉ một mình ngươi gánh chịu.”
Mục Trạch Dương cũng không cho rằng chỉ nói mấy câu đã khiến Nam Cung Nguyệt Bân thức tỉnh, nhưng là chuyện hắn nên nói, số mệnh Nam Cung Nguyệt Bân là ở Nam Dục, hắn và Tiểu Tiểu không có kiên quan, hắn nghe vào tai là tốt nhất, cho dù hắn không nghe vào, cho tiểu tử thúi Dạ Nguyệt Ly kia một chút áp lực cũng tốt, ai bảo hắn không tôn kính người già?
Nam Cung Nguyệt Bân vô lực cười, nụ cười đau khổ vô cùng.
Hắn hiểu được, nếu như hắn thật sự làm điều gì đó, hắn thật sự không thể chấp nhận được sự oán hận và chán ghét của Tiểu Tiểu, nhưng nếu là như thế hắn sẽ phải buông tay?
Trong biệt viện Ly vương.
Mộ Dung Tiểu Tiểu còn đang trong chăn chui vào hướng nguồn nhiệt, thỏa mãn hừ nhẹ một tiếng, thầm nghĩ mùa đông ngủ như này là thoải mái nhất, dĩ nhiên nếu bụng không kêu đói.
Đột nhiên, Mộ Dung Tiểu Tiểu mở mắt!
Vẻ mặt anh tuấn gần trong gang tấc, cặp mắt thâm tình kia rạng rỡ nhìn nàng. Thậm chí Mộ Dung Tiểu Tiểu còn thấy sáng chói trong chốc lát, nhưng ngay sau đó nàng liền khôi phục, chuẩn bị rời giường.
“A—”
Cả người đau nhức khiến cho Mộ Dung Tiểu Tiểu hiểu được người nam nhân trước mặt hôm qua mãnh liệt như thế nào, làm cho nàng hôm nay không rời giường được.
Cảm giác được nụ cười của Mộ Dung Tiểu Tiểu mất tự nhiên, trong nháy mắt Dạ Nguyệt Ly bối rối, hai cánh tay đặt bên hông nàng nâng lên, coi Mộ Dung Tiểu Tiểu như một loại trân bảo ôm trở về trong ngực, khẩu khí mang theo vẻ tự trách và khẩn trương: “Làm sao, còn đau chỗ nào?”
Nhất thời Mộ Dung Tiểu Tiểu đen mặt, người này, đúng thật là tự vạch áo cho người xem lưng!
Nhận thấy sắc mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu cực kém, đột nhiên Dạ Nguyệt Ly ôm nàng thật chặt, thân thể lại khẽ run rẩy, lời nói mang theo vẻ bất an: “Nha đầu, muội hối hận?” hối hận giao bản thân mình cho hắn?
Mộ Dung Tiểu Tiểu vừa định không để ý đến hắn nhất thời động tác cứng đờ, nàng có chút buồn cười, nam nhân này sau khi hai người kết hợp tối qua, không thề non hẹn biển như những lãng tử bạc tình trong thiên hạ, cũng không cố ý nói những lời ngon tiếng ngọt, hoặc giống như những người vô tình coi nàng như người lạ, mà là lo sợ nàng đổi ý, những chuyện như này hẳn người nên lo lắng là nữ nhân mới phải.
Nàng trừng mắt, nhìn mình bị hai tay hắn khóa chặt trước ngực, bỗng nhiên nhớ đến lúc mình vừa mới từ kiếp trước đến, tứ chi bị đông cứng lạnh như băng thì gặp được nam nhân này, cũng chưa từng cảm nhận được. Mặc dù đây là lần đầu tiên hai người bọn họ cùng nhau trải qua mùa đông ở bên ngoài, dù trời rét lạnh nhưng tâm vẫn ấm áp.
Hoài niệm, ánh mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ động. nụ cười từ từ đỏ bừng, nàng xấu hổ vùi mặt sâu vào ngự Dạ Nguyệt Ly, lời nói của nàng tức giận lại ẩn chứa hạnh phúc khó phát hiện: “Người cũng đã là của huynh rồi, sao có thể hối hận đây?”
Nếu hối hận, hôm qua nàng sẽ cự tuyệt hắn, nhất định sẽ không để hắn đặt được mục đích, cả trinh tiết đáng quý nhất của nữ tử cổ đại nàng cũng giao cho hắn, hắn chẳng lẽ còn hoài nghi?
Lời nói này của Mộ Dung Tiểu Tiểu chính là khẳng định tình cảm của mình, Dạ Nguyệt Ly nghe thấy lại khẩn trương, cho rằng Mộ Dung Tiểu Tiểu đã giao bản thân mình cho hắn vì thế không thể hối hận.
Dạ Nguyệt Ly ôm chặt eo nàng, như muốn đem nàng nhập vào thân thể hắn, bá đạo nói lớn: “Mộ Dung Tiểu Tiểu! Muội không được hối hận! Huynh nói cho muội biết, đừng nới đời này, sau này đời đời kiếp kiếp muội cũng thuộc về huynh! Muội không muốn cũng được, hối hận cũng được, cũng không thể thay đổi huynh chắc chắn là nam nhân của muội, huynh nhất định không để muội rời khỏi huynh!”
Lần hẹn ước này khiến Mộ Dung Tiểu Tiểu sửng sốt, cả khuôn mặt nàng đỏ bừng cười, hỏi: “Ly, muội nói hối hận khi nào?”
Nhìn đến dung nhan tinh tế dỏ ửng của nàng, đầu tiên Dạ Nguyệt Ly ngẩn ra, sau đó đôi mắt dao động mãnh liệt, mà khóe miệng của hắn dường như rộng đến mang tai, hắn nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, triền miên hôn, làm cho nàng đắm chìm thật sâu.
Một hồi lâu.
“Huynh nghĩ muốn…”
Bị hôn đến chóng mặt, Mộ Dung Tiểu Tiểu mới vừa thanh tỉnh trở lại một chút, lại nghe người khác lớn mật đòi hỏi.
“A, nhưng chúng ta đã làm nhiều lần…” Mộ Dung Tiểu Tiểu yếu ớt lên án.
Bỗng nhiên nàng nhớ đến kiếp trước có nghe qua một câu nói: nam nhân sau khi được nếm thử thức ăn mặn sẽ thành con sói.
Hôm nay nàng có thể nghiệm chứng làm sao có thể thỏa mãn con sói bên cạnh nàng đây?
“Hôm nay còn chưa có…” Dạ Nguyệt Ly mặt đầy vẻ nghiêm túc.
Mộ Dung Tiểu Tiểu im lặng.
Cho nên nàng lại trầm luân lần nữa.
Nhưng là.
Làm được một lần sẽ có lần thứ hai, lại không có tiết chế làm đến lần thứ ba, rốt cuộc Mộ Dung Tiểu Tiểu bùng nổ!
“Dạ Nguyệt Ly, huynh có dừng lại không? Muội chết đói rồi!”
“Tại sao huynh lại không thấy đói?” gương mặt anh tuấn Dạ Nguyệt Ly đầy nghi ngờ.
“Muội làm sao biết!” Mộ Dung Tiểu Tiểu phẫn nộ.
“Huynh cho rằng đã cho muội ăn rất no rồi, xem ra vẫn chưa đủ.” Dạ Nguyệt Ly tự cho mình đã tìm ra điểm mấu chốt.
Mộ Dung Tiểu Tiểu vô cùng im lặng, đây không phải là cho nàng ăn no, đây là muốn ép khô nàng, là cho chính hắn ăn no thôi?
“Đến, ngoan, há miệng.” Không biết Dạ Nguyệt Ly móc từ đâu ra cái hộp nhỏ, lấy ra từ bên trong một viên thuốc trắng như tuyết đưa đến miệng Mộ Dung Tiểu Tiểu, nhẹ giọng dụ dỗ.
Trong nháy mắt mùi hương truyền đến mũi làm Mộ Dung Tiểu Tiểu thanh tỉnh, nàng vui mừng hỏi: “Cái này không phải là…”
Mộ Dung Tiểu Tiểu một ngụm nuốt viên băng liên hoàn xuống bụng, chép miệng vài cái rồi hỏi: “Sư phụ cho?”
“Ừ”
Dạ Nguyệt Ly nhẹ nhàng đứng dậy, rồi sau đó ôm lấy người nhỏ, chẫm rãi đi vào phòng trong tắm rửa.
Nàng còn nói mình là vị thành niên? Lo rằng thân cận quá sớm sẽ ảnh hưởng đến cơ thể? Thật ra thì ở Nam Dục, nữ nhân mười bốn tuổi là được thành thân, những cô gái giống như nàng cũng đã sớm sinh con nối dõi, nên mười lăm tuổi cũng không có gì không ổn.
Chẳng qua là theo lời nha đầu nói thì không an toàn, hắn cũng không muốn tương lai sẽ xảy ra chuyện thống khổ, mà băng liên hoàn có thể giúp nha đầu tăng cường thể lực, ngoài bách độc bất xâm còn có thể tăng cường nội lực, như vậy hắn cũng yên tâm.
Nhưng hắn cũng không hối hận chút nào vì muốn nàng lúc này, với hắn mà nói thì chuyện nàng hoàn toàn trở thành người của hắn là quyết định sáng suốt nhất, cũng làm hắn thỏa mãn một chuyện, hắn yêu nàng, không cho phép bất cứ kẻ nào mơ ước nàng, mà trước đây nàng chính là được hắn nhận định là của mình…
Trong Hiên Vương phủ.
Rõ ràng mặt trời đã nhô cao, băng tuyết đã tan ra nhưng trong Hiên vương phủ lại u ám, gió lạnh từng trận.
Lúc này Nam Cung Nguyệt Bân cũng không còn vẻ tự tin như vài ngày trước đó, xem ra Nam Cung Quân Hạo kiên quyết yên lặng, tức giận lan tràn, nô bộc nơm nớp lo sợ, thấp thỏm bất an, chỉ sợ khiing cẩn thận sẽ chết thật thể thảm như tên nô tài kia, chốc lát mạng sống đã không còn.
Nhanh chóng đi xuyên qua chỗ hành lang gấp khúc, Nam Cung Nguyệt Hiên đi đến thư phòng, một cước đá mở cửa phòng.
“Huyết Thiên lại đến kinh thành?’ Nam Cung Nguyệt Hiên trầm giọng hỏi.
“Hồi bẩm Vương gia, vẫn chưa.” Đi thep phía sau là tâm phúc của Nam Cung Nguyệt Hiên, hắn khom người đứng cạnh thư án, cau mày lại nói: “Vương gia, thứ tội thuộc hạ nhiều lời, thuộc hạ cho là không thể quá tin tưởng Huyết Thiên. Không nói đến việc Huyết Thiên vô cùng thần bí trong giang hồ, hắn tu luyện ma công, là tà môn võ công tàn nhẫn, Huyết Thiên không hành tẩu giang hồ lại ẩn thân ở kinh thành theo dõi động tĩnh triều đình, không thể không hoài nghi hắn có mục đích không thể cho ai biết.”
Nam Cung Nguyệt Hiên phất tay áo, hai mắt híp lại, nói: “Trước mắt không cần quản chuyện của hắn, Bổ vương và hắn cũng không tính là quan hệ hợp tác.” Hắn không tiết lộ chuyện Huyết Thiên cho hắn binh phù cho bất kể kẻ nào, theo hắn càng ít người biết chuyện này càng tốt.
“Dạ”
“Rốt cuộc là Bân vương phủ xảy ra chuyện gì? Sắc mặt Nam Cung Nguyệt Hiên vừa chìm xuống, hắn vốn định ngồi xem hai người Nam Cung Nguyệt Bân và Nam Cung Nguyệt Ly tranh đấu, mà lúc này hai người lại không đấu, Nam Cung Nguyệt Ly còn phái người đến chữa bệnh cho Nam Cung Nguyệt Bân? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
“Hồi bẩm vương gia, thuộc hạ đã tra rõ, người kia chính là Thần Phong lão nhân Mục Trạch Dương.”
“Cái gì?” Nam Cung Nguyệt Hiên thẳng người, hắn kinh ngạc hỏi, “Làm sao Nam Cung Nguyệt Ly mời người đến được?”
“Hai người Ly vương gia và cô gái họ Mộ Dung kia chính là đồ đệ của Thần Phong lão nhân.”
“Lại còn có chuyện như vậy, khó trách vì sao Nam Cung Nguyệt Ly còn sống, hóa ra là có cao nhân giúp đỡ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT