Hắc y nữ tử kia đột nhiên bay lên trời , ở không trung hoá thành một con hồ ly đen tinh khiết , ánh mắt phát ra lục quang yếu ớt , giương nanh múa vuốt , nhe răng nanh , hướng Thư Kỳ cắn xé.
Thư Kỳ sớm sợ tới mức té ngã trên đất , hoang mang lo sợ.
Mắt thấy hồ ly kia hướng cổ mảnh khảnh Thư Ngạc mà cắn , một ánh sáng như tuyết hiện lên , hồ ly rơi xuống đất , nó hoá thành bộ dáng nữ tử lúc trước.
Quần áo trắng lướt qua.
Trong lòng Thư Kỳ một trần vui mưng. Đúng lúc mình gặp nguy nan thì hắn xuất hiện.
“ Cố Viễn !”. Thư Kỳ theo bản năng giật lùi về phía sau lưng hắn.
Bạch y nhân quay đầu lại cười :” Ta không pjải là a Viễn.”
Trước mắt nàng là sư huynh – Ân Hi Bạch.
Thân hình cũng cao lớn , lạnh lùng , áo trắng phiêu phiêu , tay cầm một thanh đao có khắc con rồng , cực kỳ giống Cố Viễn.
Nhưng hắn không phải là Cố Viễn . Hắn là Ân Hi Bạch
Trong lòng Thư Ngạc có chút thất vọng.
“ Bất quá , là A Viễn bảo ta đi theo ngươi.” Ân Hi Bạch cười , tựa hồ như có thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng.
Thư Ngạc vừa mới ảm đạm lập tức tâm tình lại cởi mở , nghĩ đến mưu mô âm thầm của Cố Viễn , không khỏi tức giận :” Theo dõi ta?”
Chẳng lẽ hắn không tín nhiệm nàng?
“ Không phải vậy !” Ân Hi Bạch lắc đầu , “ Là để cho ta tới bảo hộ ngươi.”
“ Bảo hộ ta?” Thư Kỳ khó có thể tin “ Hắn lại tốt như thế sao?”
Ân Hi Bạch lộ vẻ khó có thể đoán được , mơ hồ cười :” Tâm tư của A Viễn luôn kín đáo , hắn có rắp tâm gì ta khó có thể đoán được.”
Khi nói chuyện , hai nam tử mặc hắc bào giống nhau ở trong phòng đi ra đi lại , tướng mạo thanh tú còn trẻ , lại đẹp đẽ dị thường , còn người kia thì lớn tuổi chòm râu dại tới quai hàm , nhìn ra rất có uy nghiêm , hắn nhìn nữ tử lúc trước lên tiếng hỏi :” Sơ Vũ , sao lại thế này?” ( nữ tử chính là người vừa đuổi giết Kỳ tỷ đó )
“ Bẩm báo trưởng lão , nữ nhân này vừa rồi nghe lén câu chuyện của chúng ta.” Nhìn ra được , cái người gọi là “ Sơ Vũ” đối với trưởng lão có chút cung kính.
“ Tại sao không giết nàng?”. Hắc y trưởng lão ngữ điệu bình tĩnh , trong mắt ẩn ẩn chất vấn.
Sơ Vũ xoa ngực bị thương , ho khan nói :” Nô tỳ…”
Hắc y trưởng lão lập tức nhanh tay bảo nàng không cần giải thích , làm bộ hiểu rõ sự việc , ánh mắt nheo dài hẹp lại , đánh giá Ân Hi Bạch.
Thư Kỳ cảm thấy được ánh mắt của lão cáo già kia tựa như muốn nhìn thấu hết giống X xạ tuyến ( Tia X quang ) , trong lòng có vài phần khiếp sợ.
Đột nhiên phát hiện trong tay Ân Hi Bạch có thanh long đao , hắc y trưởng thần sắc căng thẳng , trầm ngâm , quát :” Rốt cuộc người và Cố Viễn có quan hệ thế nào? Vì sao thanh đao nằm trong tay ngươi?”
Ân Hì Bạch không chút tức giận , âm thanh trầm ổn như trước :” Tiểu tử kia là sư đệ ta. Về phần đao này thì ….” Hắn dùng ngón giữa nhẹ nhàng bắn ra thân đao , đao lập tức phát ra âm thanh trong trẻo , bả đao nổ vang rung động , giống như đã thấy mùi máu tươi , kiềm chế không được vội vã nếm thức ăn tươi đầy huyết vị ( chỗ này hơi khó hiểu , ta cũng đành pó tay _+ )
“ Hắn cho ta mượn dùng một chút.” Ân Hi Bạch bất đắc dĩ biểu lộ nét mặt lại làm cho hắc y đối diện trên trán nổi gân xanh.
Nhìn ra được hắn rất kích động.
Phải tuyên chiến?
Thư Kỳ khần trương nhích lại gần phía sau Ân Hi Bạch. Cho dù hắn muốn động thủ , cứ ba chọi một nhưng Thư Kỳ cảm thấy được Ân Hi Bạch sẽ không thua. Bởi vì hắn giống Cố Viễn, có lợi thế hiểu rõ thế cuộc rất tự tin.
Hắc y trưởng lão không nói lời nào , ánh mắt cưc lãnh địa nhìn chằm chằm Ân Hi Bạch :” Với một người phàm nhân như ngươi , tuyên chiến với chúng ta chẳng phải không biết lượng sức sao?”
Ân Hi Bạch vẫn là không chút để ý , nắm thật chặt đao trong tay , cười nói : “ Trước kia đao không có đuôi quả thật là như thế. Nhưng hôm nay ta khôg biết , bất quá các ngươi thử xem.”
Hàm xúc trong lời nói tràn ngập ý tứ khiêu khích ! Trong lòng Thư Kỳ lo lắng . Nàng là người theo chủ nghĩa hoà bìh . Nàng hi vọng Ân Hi Bạch có thể không chiến mà thắng thì tốt. Làm gì miễn cưỡng đánh đánh giết giết liều mạng với người ta?
Hắc y trưởng lão vừa nghe , sắc mặt cực kỳ khó coi , lại miễn cưỡng cười lạnh :” Thanh Long đao chính là thánh vật của gia tộc ta , bình thường đao rơi trên người , chúng ta đều tránh né.”
Khoan đã …
Thư Kỳ nghe lời này không khỏi kinh ngạc . Hắn nói Thanh Long Đao là thánh vật trong tộc nhưng chủ nhân của đao rõ ràng là Cố Viễn.
Chẳng lẽ ….
Thư Kỳ dùng dư quang phiêu phiêu (ánh mắt của nàng ) nhìn ba người đối diện , người kia chính là hồ ly . Người sống theo bầy đàn , vật họp theo loài. Trước mắt là ba con chồn đen. Trách không được vừa tiến đến đã có mùi ghê cổ khiến mũi Thư Kỳ khó chịu. Tên Cố Viễn … chẳng lẽ hắn cũng là hồ ly?
Tâm tư Thư Kỳ càng thêm chán nản , giống như bị rớt xuống vực sâu không đáy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT