Sáng sớm ngày thứ hai , Thư Kỳ rửa mặt chải đầu xong liền vội vàng đi ra phủ Vệ. Cố Viễn luôn luôn để nàng tự do.
Vệ Quốc có thói quen đọc sách , Đoạn Thanh Ngọc làm thư đồng đáng lẽ ra lúc này phải ở thư phòng hầu hạ Vệ Quốc đọc sách , bất giác muốn ngủ , liền lấy cớ thân thể không được khoẻ , xin phép được nghỉ ngơi. Vệ Quốc không chỉ cho nàng tuỳ ý bỏ bê công việc , thậm chí còn phái thầy thuốc xem bệnh cho nàng , cấp thuốc bổ cho nàng.
Lúc này Thanh Ngọc ở trên giường.
Thư Kỳ một phen xốc chăn của nàng lên , đánh thức nàng , nghĩ thầm :” Chẳng trách không muốn đi . Rõ ràng là người hầu , lại còn được người khác hầu hạ.”
Vì Thanh Ngọc lấy lý do bị ốm nên cùng Thư Kỳ ra khỏi phủ . Hai người tìm tửu lâu ăn bữa sáng.
Thanh Ngọc kiên quyết không đồng ý đi trước , nhưng Thư Kỳ nhấn mạnh mình là người phụ trách của nhà trường . Hơn nữa khi trở về phải please thầy Vân Phi tới đón nàng , trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng mới miễn cưỡng đồng ý.
Nghĩ đến Thanh Ngọc có lẽ muốn cùng Vệ Quốc hảo hảo cáo biệt , Thư Kỳ liền xác định thời gian buổi trưa giờ NGọ , địa điểm đương nhiên càng bí mật càng tốt , không thể kinh động người nơi này.
Nghe Thanh Ngọc nói ở vùng ngoại ô xa xôi hẻo lánh có toà nhà nát cũ kỹ , bởi vì chủ nhân qua đời nhiều năm , người ly tán hết , bình thường rất ít người qua lại nơi này , xem ra là nơi xuyên qua rất tốt.
“ Nghe đồn trong nhà có ma.” Thanh Ngọc nửa tin nửa ngờ nói.
“ Cho dù khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển như vậy , còn có rất nhiều điều chưa lý giải. Huống chi là cổ đại?” Thư Kỳ cười nói :” Hết thảy hiện tượng bên trong có nguyên nhân.”
“ Chúng ta chọn nơi nào?” Thanh Ngọc lòng còn sợ hãi hỏi han.
“Thư Kỳ suy nghĩ , thế giới to lớn này , có đủ những thứ lạ , chuyện lạ rất hiếm có thật. Nếu có thể vạch trần sự việc , tìm được bản chất , sẽ không còn lo lắng nữa.”
“Em đi về phủ trước đi , chị vào trong thị sát tình hình đã.” Thư Kỳ thoải mái buông lời.
“ Em và chị cùng đi.” Thanh Ngọc vội vàng nói.
Thư kỳ lộ ra ý cười trong trẻo :” Không cần. Hiện tại thời gian còn quý hiếm , chạy nhanh trở về cùng Vệ Quốc cáo biệt đi.”
Thanh Ngọc đỏ mặt thấp đầu :” vâng.”
Tiếp theo , tựa hồ lo lắng lại dặn dò một câu :” Chị nhớ chú ý mình an toàn chút.”
“ Yên tâm.”
Đi theo con đường , lúc này Thư Kỳ mới phát hiện toà nha ở hướng Bắc phía núi , quanh năm ít nắng , râm mát yên lặng.
Ngôi nhà tương đối lớn , nhưng tường đổ , cỏ hoang mọc thành bụi , trước mắt cảnh tượng thật thê lương.
Đến khi Thư Kỳ phát hiện có mấy phòng . Chủ nhân phòng này đã đi xa , dường như đang chờ đợi thời gian tàn phá nơi này lẻ loi , trơ trọi.
Chung quanh rất yên tĩnh , không hề có sức sống. Trong lòng Thư Kỳ đột nhiên dâng lên nỗi sợ hãi , giốg như mình đang đi vào thế giới diệt vong.
Xa xa ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng côn trùng kêu vang , Thư Kỳ mới cảm nhận được một chút sinh khí.
Đúng vật , trong lòng nàng có một tia khiếp sợ . Nhưng nghĩ lại tưởng tượng , vì ngày mai đưa Thanh Ngọc trở về an toàn , phải thăm dò nơi này. Vì thế tốn mất hai ba giây , lấy lại dũng khí , nghiêng người đi vào bên trong.
Rất nhiều toà nhà rách nát giống nhau , một mảnh tiêu điều , ban đầu không nhìn ra cách bố trí , tảng đá lớn cỏ đại mọc đầy bao phủ. Các loại thực vật tự do cắm rễ trong đất , tranh đoạt ánh nắng mặt trời. Cây cối dày đặc , một ít áng nắng mặt trời bị che khuất , khiến cho sân có vẻ chút âm u , chật chội.
Nơi này đã thành vườn cây hoang dại.
Thư Kỳ tinh tế tìm được đường nhỏ , đi đến hành lang gấp khúc đối diện.
Bên phải hành lang là một loạt phòng ở , đổ nát không chịu nổi. Nơi nơi kết mạng nhện , cửa sổ dầy đặc tro bụi . Trong phòng tràn ngập mùi khó chịu. Thư Kỳ bịt mũi cẩn thận vừa đi vừa nhìn.
Đột nhiên từ trước mắt truyền đến âm thanh , giọng nữ tử sắc bén thì thầm nói :” Trực tiếp giết hắn” , giọng nam thô thiển lập tức phản bác :” Không được , trước hết phải lấy bích châu.” ( bích châu : viên ngọc bích màu xanh biếc )
Thư Ngạc không dám thở mạnh , tại đây hoang vu dĩ nhiên thấy cuộc nói chuyện khiến người ta sợ hãi , thật sự là tai hoạ.
Phản ứng đầu tiên của nàng đó là chạy trốn. Nếu để người khác biết được bí mật của mình thì không phải là chuyện tốt.
Vườn hoang vu đã lâu , không có người để ý , trên mặt đất cỏ khô nhiều , nàng tận lực tránh được , nhưng vẫn ngẫu nhiên phát ra âm thanh tiếng dẫm cỏ xột xoạt.
“ Ai ?”. Âm thanh giọng ữ lanh lảnh hướng nàng lớn tiếng quát.
Thư Kỳ nhìn lại , nhìn hướng phòng thấy một nữ tử mặc y phục đen đi ra , ánh mắt lãnh khốc. Nàng biết ả không phải người tốt , nhanh chân bỏ chạy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT