Tạ Tam thiếu gia lười nhác ngồi trên ghế xoay, hai chân dài bắt chéo gác lên cái bàn phía trước.

Thôi Liên Chính lần này cũng có chỗ ngồi, vẫn vẻ mặt khúm na khúm núm như trước, lại mang theo vài phần tự mãn không kiềm chế được.

– Vệ sĩ bên cạnh hắn, đã thu tiền của ta, thừa cơ hỗn loạn tạo phản, bắt lấy hắn. Nhớ kỹ dặn dò của thiếu gia, phải sống!



Đợi hắn báo cáo xong, Tam thiếu gia tự mình đứng dậy, khen ngợi vỗ vỗ vai gã.

– Làm tốt lắm! Người đã mang đến sao?

– Vâng, giữ ngay ở bên ngoài ạ.

Tam thiếu gia cười có chút khoái trá, thậm chí khó được có một phần ngả ngớn.

Hắn cắm tay vào túi, huýt sáo.

– Đi thôi, chọn một ngày lành giờ tốt, chúng ta khai bao cho hắn.

Đợi Tạ Tam thiếu gia chính mắt nhìn thấy hình dạng thảm hại không hay ho của Lý Hổ, tâm tình lại càng vui vẻ hơn.

Lão hổ này giờ đã thành một con hổ chết, hai tay bị dây thừng cột ra sau, tóc bù xù, quân phục mặc ở trên người lộn xộn, ở trên còn có một ít vết máu. Hai tên lính cao lớn thô kệch, một trái một phải, đè lại vai của hắn, ấn hắn quỳ xuống đất.

Lý Hổ đã biết Tam thiếu gia chính là cặp tay đen phía sau màn, giờ phút này liền dữ tợn trừng hắn, ánh mắt sáng ngời giống như lão hổ đói bụng nửa tháng nhìn thấy linh dương, hận không thể ngay tại chỗ ăn sống nuốt tươi hắn!

Nhưng kỳ quái là hắn lại chẳng nói câu nào, cũng không đau đớn cuồng loạn nguyền rủa mắng chửi, mà là như cố gắng nhẫn nại, dùng răng cắn chặt môi, thậm chí có một tơ máu lặng lẽ in ở bên môi.

Đại nhân vật rơi vào tay Tạ Tam thiếu gia không ít, nhưng đối với ai hắn cũng không từng dậy lên tâm gian sát. Bắn chết, chôn sống, diệt môn đều là lẽ thường, trước khi chết còn phải chọc ghẹo một phen. Đều là đám lão gia da dày thịt béo, hắn không có tâm tư bỡn cợt, khẩu vị nặng như vậy!

Nhưng lúc này tên lưu manh tự mình tìm chơi, dĩ nhiên là nhận lời hắn, dù sao cũng không thể khiến hắn thất vọng được!

Tam thiếu gia hôm nay mặc bộ jacket Flannel, phần khuỷu tay có hai mảnh vá, sơ mi ca rô, không đeo caravat, cổ áo tùy ý mở ra, đây là điệu bộ công tử ca lưu hành đương thời.

Tay hắn cắm trong túi quần, cúi đầu quan sát bị trói trên mặt đất Lý Hổ, bỗng dưng, liền có phân hoa hoa ác thiếu đối với hoàng hoa khuê nữ cưỡng ép cướp về. Cúi đầu nhìn không rõ ràng, vì thế hắn ngồi xổm xuống trước người Lý Hổ, vươn hai ngón tay, nắm cằm hắn buộc hắn ngẩng đầu.

Ngón tay Tam thiếu gia trắng nõn nhỏ dài, vừa thấy đó là sống trong nhung lụa, phía trên còn đeo ban chỉ phỉ thúy trơn bóng sáng loáng.

Động tác này của hắn này khiến Lý Hổ trong lòng một trận sợ hãi, không khỏi tận lực nghiêng đầu, muốn tránh khỏi hai ngón tay kia.

Tình hình này lại thật giống như là quốc cữu gia đang đùa bỡn thiếu nữ đàng hoàng trên sân khấu kịch! Nghĩ tới đây, ngay cả chính Tạ Tam thiếu gia cũng vui vẻ.

Mang theo hai phần ngả ngớn, hắn tinh tế lại quan sát Lý Hổ một hồi. Lưu manh này mày rậm mắt to sống mũi cao, thật đúng là diện mạo anh tuấn đoan chính.

Lý Hổ luôn luôn là đầu vuốt dầu bóng loáng, mang cái tư thế ngông cuồng tự cao tự đại. Nay tóc rũ tán, rối bời trên trán, ngược lại thêm hai phân tính trẻ con. Mấy ngày nay đều trôi qua không tốt, hai má lõm xuống, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng lộ ra một tơ máu, thật có chút thanh nhã sạch sẽ.

Tam thiếu gia cười, tâm nói lưu manh xúi quẩy này so với lúc trước nhìn thuận mắt hơn.

Hắn buông ra cằm Lý Hổ, vỗ vỗ mặt trái hắn.

– Ban đầu không phát hiện, Hổ huynh lại còn có hai phân quyến rũ! Vậy tốt rồi, sẽ không ủy khuất các huynh đệ.

Lý Hổ nghe xong câu này, thoáng chốc không kịp phản ứng lại, đợi hắn chậm rãi lĩnh ngộ ý nghĩa bên trong, ý tứ hàm xúc ác độc trong câu đó khiến hắn giật nảy rùng mình một cái.

Hắn không thể tin trợn lớn con mắt, giọng đã khàn khàn.

– Ngươi… ngươi?!! Họ Tạ, ngươi thật độc ác!!

Tam thiếu gia bộ tịch mười phần gật đầu một cái.

– Tạ Tam từng hỏi Hổ huynh, tiền *** hậu sát, đã nghiện không? Hổ huynh còn chưa có trả lời tại hạ. Ta đã xem hoàng lịch, hôm nay là ngày hoàng đạo, trước khi hối hận sảng khoái một hồi, liền thăng tiên đi.

Lý Hổ tự biết lần này gặp hạn rồi, hơn phân nửa tính mạng khó bảo toàn. Hắn xuất thân là tiểu ăn mày, mùa đông khắc nghiệt chân trần trộm thức ăn heo mà sống, không dễ dàng chịu đựng đến tiền tài quyền thế địa vị giờ này ngày này, một vạn luyến tiếc đi tìm chết. Vốn vẫn còn đang đau khổ suy nghĩ làm sao mới có thể giữ lại một mạng, giờ bên tai một tiếng sét: Tạ Tam không chỉ muốn hắn chết, còn là kiểu chết mất thể diện như vậy!! Lột da rút gân cũng không có ác độc như thế này!!

Dựa vào cái gì?!! Rất không có giang hồ đạo nghĩa!!

Hắn vừa nôn vừa tức vừa giận, thế nhưng… Thế nhưng bị dọa ra nước mắt!!

– Ngươi?!! Lão tử thành quỷ cũng không tha cho ngươi!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play