Dưới kiến nghị của cán bộ tham mưu cao cấp, hắn không thể không từ bỏ chức Quân trưởng quân Độc lập, tuyên bố về vườn, quyền Tướng quân tạm thời giao phó cho tâm phúc, chạy đến Tiểu Thang sơn tạm lánh ngọn gió.

Lý Hổ ngậm oan mang khuất trốn vào biệt thự Tiểu Thang sơn nửa mua nửa cướp về. Cảm thấy là Nhạc Võ Mục lên Phong Ba đình, Viên Sùng Hoán vào thành Bắc Kinh.

Xú nha đầu kia chết kỳ quái, mình muốn súng có súng, muốn người có người, lại trượt té trên tay lũ học trò nghèo, lại càng kỳ quái!

Bản năng hắn cảm thấy có người đang chỉnh mình ở sau lưng, nhưng lí không ra manh mối.

Vùng núi Tiểu Thang hẻo lánh, người ở rất thưa thớt, không có hoạt động giải trí gì.

Lý Hổ mỗi ngày nằm dí ở nhà đọc báo, xem tình thế.

Dần dần, người đều có chút mùi nấm mốc.

Lúc này hàng xóm có một nhà phú hào họ Mạnh cũng đi vào biệt thự Tiểu Thang sơn tránh rét, liền thịnh tình mời hắn đến bài bạc.

Lý Hổ cầu còn không được, lập tức nhiệt liệt hưởng ứng, từ đó, cứ như là mỗi ngày sống ở Mạnh gia.

Rồi một ngày, hắn đang lúc hoàng hôn từ trên giường đứng lên, qua quýt rửa mặt chải đầu xong, ăn vài miếng bữa sáng lính cần vụ bưng tới, liền vội vội vàng tới Mạnh gia báo danh.

Mạnh thị đánh bài thường có đại nhân vật xuất hiện. Nhưng ngày hôm nay, lại có môt người khách hết sức bất đồng.

Mạnh lão gia tử tự mình ra ngoài cửa nghênh đón, ba người vợ bé của lão thống nhất cách ăn mặc trang điểm xinh đẹp, bưng trà rót nước cười thành ba đóa kiều hoa.

Bình tĩnh mà xem xét, Tạ Tam thiếu gia đối hắn coi như là lễ độ, không chỉ chủ động chào hỏi hắn câu lâu quá, còn bộ tịch mười phần trấn an hắn vài câu.

Nhưng Lý Hổ vừa nhìn thấy Tạ Tam thiếu gia, liền khó tránh khỏi trong lòng chua. Khi trước đường làm quan rộng mở, nhìn thấy người này đều cảm thấy trong lòng khó chịu, giờ số con rệp, liền càng không muốn thấy cái điệu bộ công tử ca của hắn.

Hôm nay hắn không mặc quân trang, chỉ tùy tùy tiện tiện mặc một bộ trường sam có hơi nhăn nhúm. Bởi vì gần đây không chú ý, lính cần vụ liền cũng ăn bơ làm biếng, vẫn chưa giúp hắn ủi thỏa đáng.

Tạ Tam thiếu gia cũng là một thân thường phục, săn trang màu nâu, dưới chân giày bốt, sơ mi ca rô thả ra một cúc áo, nhìn qua liền có dáng điệu của ngôi sao điện ảnh Hollywood.

Bởi vì bề ngoài của hắn thật sự quá mức mỹ lệ, Lý Hổ thậm chí nghi ngờ người nọ là cố ý làm diện, tới để làm mình khó xử.

Ngay cả bà tám Mạnh gia mắt đi mày lại với mình mấy ngày nay, hôm nay cũng hoàn toàn không quan tâm mình, liền đem mông xoay như quạt gió, õng ẹo xum xoe với Tạ Tam!

Hắn trong lòng phát cáu, lại cứ bị Tạ Tam ù mấy bài, liền kiềm chế không ngừng miệng bỉ ổi nói.

– Tam gia vận thiệt đỏ! Người khác đều nói tình trường thất ý sòng bạc đắc ý, Tam gia nón xanh đội chắc nhiều lắm, quả thực tay đỏ! Lần sau có vừa ý ai, tiểu đệ lại giúp ngài gánh vác một phần nhé?!

Sau đó, tự cho là hài hước thoải mái để một câu.

– Ha ha ha, chỉ đùa một chút, Tam gia đừng để ý.

Tạ Tam thiếu gia dù là giỏi kiềm chế, giờ phút này cũng tức giận. Nhưng cũng không thay đổi sắc mặt, liền nhếch hàng lông mày, cười lạnh nói.

– Hổ huynh khách khí. Lần sau ta chỉ tìm ngươi, tiền *** hậu sát, thế đã nghiện không?!

Nói xong, hắn hướng lưng ghế dựa nghiêng nghiêng tựa vào.

– Chỉ đùa một chút, Hổ huynh đừng để ý.

Lý Hổ nghe xong lời này, trong chốc lát mơ hồ, ngược lại là bà tám bên cạnh mặt ửng đào hoa, phát ra một tiếng thở gấp vừa kinh lại giận.

Đợi Lý Hổ phản ứng lại, trong lòng biết cãi nhau không phải sở trường của mình, lúc này liền quyết định dương trường tị đoản, quơ lấy ấm trà trên bàn liền hướng trên đầu Tam thiếu gia quăng đi.

Ai cũng không hề nghĩ hắn sẽ ngay tại chỗ nổi giận đả thương người, Tạ Tam thiếu gia phản ứng không kịp, lại bị hắn thật thật nện đập vào đầu!

Ở trong tiếng kinh hô của mọi người, hắn chỉ cảm thấy bên tai ông một tiếng, phút chốc, liền có chất lỏng ướt sũng dọc theo cái trán chảy xuống.

Giơ tay chùi một cái, chỉ thấy đầu ngón tay một đống đỏ tươi!

Giờ khắc này, một cỗ tức giận thật sự tràn ngập ở trong ngực!

Mắt thấy tên bụi đời đối diện vẫn còn nóng lòng muốn thử, rất có dục vọng đánh nhau một trận, Tam thiếu gia ngược lại bình tĩnh lại, nâng tay ngăn người hầu hùng hổ vây lên, lấy tay khăn đè lại cái trán, lộ ra một cái mỉm cười hoà nhã đến có chút đáng sợ.

– Nói đùa quá trớn rồi, là ta không tốt. Tại hạ thu hồi câu cuối cùng vừa mới nói.

Nói xong, hắn nho nhã lễ độ nhẹ gật đầu, liền cũng không quay đầu lại đứng dậy rời đi.

.o.

Vừa rồi Lý Hổ một trận man kình đi lên, vốn là chuẩn bị làm một trận. Không nghĩ tới đối phương lại lâm trận lùi bước, cảm khái nhận sai, khiến hắn một quyền đánh vào bông, ngược lại có chút ngượng ngùng.

Bà tám bàng quan hết thảy, giờ phút này ở ngay trong lòng lặng lẽ tính toán ‘câu cuối cùng Tam thiếu vừa mới nói, hình như là — ‘Chỉ đùa một chút, Hổ huynh đừng để ý ’ mà? ‘

Lý Hổ không phải là người thô kệch chỉ biết một mực làm ẩu. Hắn ở trong nhà tỉnh táo lại, cũng hiểu được bản thân hôm nay là rất hành động theo cảm tính.

Lấy quyền thế địa vị của Tạ Tam thiếu gia, không phải có thể tùy tiện đắc tội như vậy.

Hắn quyết định tặng phần lễ vật an ủi một chút, nghĩ tới nghĩ lui, phái người chung quanh tìm kiếm một hoàng hoa khuê nữ mười tám tuổi xinh đẹp, cộng thêm một cây nhân sâm ngàn năm Trường Bạch sơn, chuẩn bị cùng nhau đưa tới quý phủ Tạ Tam thiếu gia.

Không đợi lễ vật đưa đi, đại biến cố đã xảy ra!

Tàn quân của Thôi Liên Chính và Lưu đội trưởng cùng nhau tạo phản, bất ngờ tập kích giết chết phó quân trưởng tâm phúc hắn ủy nhiệm, cướp lấy quân quyền!

Chú thích:

Nhạc Võ Mục lên Phong Ba đình, Viên Sùng Hoán vào thành Bắc Kinh:

Nhạc Phi (Nhạc Vũ Mục) là vị tướng tài, nhiều lần đánh bại quân Kim đẩy lùi quân địch trong khi vua Cao Tông và Tể tướng Tần Cối theo phái chủ hòa và đầu hàng thì lại nhiều lần triệu Nhạc Phi hồi kinh để xin hòa với quân Kim. Tần Cối lén liên kết với quân Kim bắt Cao Tông giết Nhạc Phi làm điều kiện hòa nghị. Tống Cao Tông tước binh quyền Nhạc Phi, cuối cùng Nhạc Phi và con mình bị Tần Cối hạ độc chết ở Phong Ba đình.

Viên Sùng Hoán cố thủ biên quan, lập nhiều chiến tích, chuyện Viên Sùng Hoán vào thành Bắc Kinh là trong lúc ông đang chặn đánh địch thì bất ngờ quân địch vòng qua đi vào kinh đô Bắc Kinh làm ông gấp rút gửi quân chi viện cứu kinh. Tuy lập nhiều chiến công, nhưng cuối cùng ông bị gian thần hãm hại chịu tiếng oan, lăng trì tùng xẻo, vợ con bị đày. Mãi 100 năm sau mới được vua Càn Long – cháu 5 đời của kẻ địch ông minh oan.

Mình nghĩ ý tiểu Hổ là bất ngờ và cảm thấy mình bị kẻ gian hãm hại.

Dương trường tị đoản: phát huy ưu điểm, lảng tránh khuyết điểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play