"Hóa ra cậu và Trác Chính Dương cũng có lúc mâu thuẫn hả, thực là kỳ quái"
Đồng Nhan
"Vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường, trong lúc cãi nhau xô xát cũng là chuyện đương nhiên, xô xát cũng tốt"
Trình Mai Mai hút một ngụm sữa
"Nhan Nhan, bộ dạng cậu thờ ơ thế này, nếu mình mà là Trác Chính Dương mình cũng giận, thái độ của cậu là sao vậy?"
Đồng Nhan cười
"Không phải mình hờ hững, là anh ấy"
Trình Mai Mai cười giễu cợt
"Anh ta thờ ơ sao? Mười phần thì 3 phần là anh ta giả vờ đấy, xử sự càng bình tĩnh, càng chứng tỏ trong lòng anh ta càng cuồn cuộn dâng trào"
Dừng lại, rồi cô nàng lại nói thêm một câu
"Tính tình đàn ông giống hệt một bà cô chưa kết hôn, buồn bực thất thường"
Khóe miệng Đồng Nhan giật nhẹ, liếc nhìn tờ báo đặt trên bàn, nói
"Thật ra, vấn đề của mình và anh ấy có lẽ là ở đây..."
Trình Mai Mai dúi đầu, nhìn nội dung tờ báo
"Cậu đã biết vấn đề nảy sinh ở đâu, vậy thì bốc thuốc đúng bệnh đi, tốt nhất thuốc này phải trừ bệnh tận gốc, chấm dứt tai họa về sau"
Đồng Nhan suy nghĩ rồi nói
"Có biết cũng chẳng ăn thua, tìm đâu ra cách giải quyết bây giờ?"
Trình Mai Mai nghiêm mặt nói
"Nhan Nhan, mình nói thật, Trác Chính Dương có thể làm được tới mức này đã thấy hiếm có rồi. Anh ta coi Cách Lạp như con đẻ của mình, luôn bận tâm chuyện của ba cậu, bây giờ cậu vì chuyện oan khuất của ba lại để Tần Nhiên âm thầm giúp một tay, trong lòng anh ta sao có thể vui vẻ được chứ?"
Đồng Nhan trầm mặc
"Là mình có lỗi với anh ấy"
Trình Mai Mai thở dài
"Nhan Nhan, cậu thật ngốc, không phải cậu có lỗi với anh ta ở điểm này, mà cậu có lỗi ở chỗ cậu không yêu anh ta, là TÌNH YÊU...."
Nói xong, cô nàng còn dùng tay chụm vào thành hình trái tim để minh họa.
Đồng Nhan phối hợp với cô nàng, bật cười.
Yêu? Chẳng lẽ còn cần cô nói lời này cho anh nghe sao?
Trình Mai Mai như kiểu tiếc không thể rèn sắt thành thép, liếc nhìn Đồng Nhan, không tiếp tục chủ đề này nữa, cô nàng cầm tờ báo trên bàn lên, hứng thú đọc, than thở
"Lão hồ ly Tống Hà Kiến cuối cùng cũng bị bắt, quả nhiên là dù mình làm việc gì ông trời cũng nhìn thấy, ngẩng đầu ba tấc có thần linh nhỉ, không biết hai mẹ con Tống gia hiện tại thế nào rồi?"
Đồng Nhan nói
"Tống Hà Kiến có tài khoản ở nước ngoài, ông ta còn có một cái khác mở dưới danh nghĩa cấp dưới, không thể điều tra ra mẹ con Tống Tử Khâm đi đâu nữa"
"Sao cậu biết"
"Trác Chính Dương nói với mình"
Trình Mai Mai
"Vậy sao lại không truy cứu, nhất định đó là cách để trốn việc tố tụng, giả bộ làm người tốt làm gì?"
"Oan oan tương báo tới khi nào đây, huống hồ mẹ con họ cũng chẳng thiếu nợ gì Đồng gia, hơn nữa, trên phương diện này cũng khó có thể phân biệt được đúng sai, nếu truy vòng vèo tận gốc thì sẽ liên lụy tới nhiều người"
"Chẳng lẽ cậu không sợ Tống Tử Khâm quay về phục thù sao?"
Đồng Nhan đột nhiên khẽ cười, mặt mày thoáng hiện tia sáng
"Không sợ, mình có Trác Chính Dương rồi đúng không?"
Trình Mai Mai
"Phải, đừng làm mình buồn nôn, những lời như thế đừng nói với mình, muốn nói thì nói với anh ta ý, dựa vào mức độ cưng chiều cậu của anh ta, cậu mà nũng nịu nói với anh ta là : Chính Dương ca ca, anh đừng giận em nữa. Có thể anh ta sẽ tha thứ cho cậu ngay đấy"
Đồng Nhan thở dài
"Ai nói mình chưa thử chứ?"
Trình Mai Mai hơi ngạc nhiên
"Chẳng lẽ anh ta kiên định thế sao?"
Đồng Nhan nâng cằm, con mắt nhìn một lượt
"Nhưng mình có một lợi thế còn chưa sử dụng đây, không biết sau khi anh ấy nghe xong sẽ có phản ứng gì?"
Trình Mai Mai hỏi
"Tin tốt hay tin xấu?"
Khuôn mặt Đồng Nhan càng dịu dàng
"Là tin tốt"
"Vậy thì tốt rồi, làm mình sợ muốn chết, mình còn tưởng rằng cậu muốn tìm đường sống trong chỗ chết chứ?"
Trình Mai Mai nói đầy cảm thán
"Lần trước, có một đứa em họ của mình, nó và người yêu xuất hiện mối rạn nứt, sau đó không biết nó tìm được từ quyển sách dạy yêu đương nào đó một chiêu, gọi là tìm đường sống trong chỗ chết, không nghĩ tới chiêu này có thể lấy mạng người, anh chàng kia bị nó lừa vào đường chết, đầu thai kiếp khác, bây giờ nó hối hận cũng đã muộn...."
Bây giờ cô nàng này đã từ biệt cuộc đời trạch nữ, ở nhà làm một tiết mục tư vấn tình cảm, cuộc sống đúng là thoải mái quá nhỉ.
"Vậy rốt cuộc là tin tức gì?"
Trình Mai Mai tò mò hỏi
Sắc mặt Đồng Nhan nhẹ nhàng
"Mình mang thai rồi"
Trình Mai Mai há hốc mồm, rồi lại ngậm lại, rồi lại há mồm, sau đó thở dài trong lòng
"Trác thiếu quả thật dũng mãnh"
Đồng Nhan
"Quá khen rồi"
...
"Đúng rồi, cậu và Thiệu Vũ Hành thế nào rồi?"
"Trước tiên cứ dùng tạm một thời gian đã, mình có ý định sẽ cưỡi lừa tìm ngựa"
Đồng Nhan nở nụ cười
"Chỉ được cái mạnh miệng"
-
Buổi tối, sau khi Cách Lạp được Trác Chính Dương phụ đạo làm xong bài tập về nhà thì đi ngủ. Đồng Nhan thấy Trác Chính Dương còn đang xem văn kiện trong thư phòng, cô đi tới bên cạnh anh
"Sao anh chưa ngủ"
"Anh còn phải xem nốt báo cáo, em ngủ trước đi"
Đồng Nhan cười, rồi hỏi
"Em nấu thức ăn khuya cho anh đấy, anh có muốn em mang tới không?"
Trác Chính Dương ngẩng đầu
"Không cần"
Đồng Nhan nở nụ cười
"Được, vậy anh đừng bận rộn muộn quá, đi ngủ sớm một chút"
Trác Chính Dương cười với cô một tiếng, sau đó thản nhiên đáp
"Ừ"
Hôm nay, cô mặc một bộ váy ngủ màu nhạt, kiểu dáng đơn giản, nhưng anh cảm thấy rất đẹp.
"Thật đẹp..."
Một câu lơ đãng từ trong miệng anh bật ra, ngay cả anh cũng kinh ngạc.
Đồng Nhan khẽ ngẩn người, rồi cô mỉm cười, ý cười nhuộm đầy khóe mắt
"Ngày mai anh có thể về sớm một chút không, em có chuyện muốn nói với anh"
Trác Chính Dương nhìn cô chằm chằm, sau đó chuyển chủ đề
"Ngày mai Cách Lạp đi chơi với anh ta sao?"
"Vâng"
Trác Chính Dương cười, không rõ vì lý do gì, anh nói
"Ngày mai anh phải sang Mỹ một chuyến, bên kia có một dự án hợp tác cần anh đích thân kí kết"
Ý của anh rất rõ ràng, ngày mai, nếu anh đã bước ra khỏi nhà thì không thể về sớm được.
Một cảm giác mất mát gợn lên, giống như một cơn gió khẽ thổi qua trong lòng Đồng Nhan, khiến cô hơi lạnh, đây là một loại cảm giác trừu tượng, nếu không tính toán, thì cảm giác này sẽ rất nhanh bị chôn vùi, không để lại dấu vết, còn nếu để ý thì giống như bị kim châm vào tận xương tủy.
"Đồ đạc đã chuẩn bị chưa, em giúp anh chuẩn bị hành lý nhé"
Cô nói
"Không cần, em ngủ đi, tiểu Lý sẽ chuẩn bị ổn thỏa"
"Vâng"
Đồng Nhanh định ra khỏi thư phòng, thì vội quay người, nói
"Mang theo thuốc cảm đi, giờ anh vẫn còn ho khan đấy..."
Trác Chính Dương im lặng khá lâu, mới nói
"Được"
-
Hôm sau, Trác Chính Dương thức dậy từ sớm nhưng đã thấy Đồng Nhan đã làm xong bữa sáng đợi anh.
"Hôm qua em quên không hỏi anh mấy giờ bay, vì vậy em sợ trễ mất chuyến bay của anh nên dậy sớm làm bữa sáng"
Trác Chính Dương liếc nhìn đồng hồ treo tường
"Không sao, chuyến bay vào buổi trưa"
Thật ra, chuyến bay của anh vào sáng sớm, chưa tới một giờ nữa phải lên máy bay.
Đồng Nhan cười, sau đó múc cho anh một bát cháo.
Trác Chính Dương ăn vài miếng, cảm thấy mùi vị vô cùng quen, sau đó anh lại ăn vài miếng nữa, chợt anh nhận ra, hồi bé anh đã từng ăn loại cháo này. Khi ấy, vào dịp nghỉ hè, anh tới nhà bà ngoại ở Tế Nam chơi, bà ngoại bảo anh, vì anh ham chơi nên dính mưa, ho khan mãi không khỏi, loại cháo này có công dụng hạ nhiệt, nhuận phổi, làm dịu dạ dày"
Ngoài ra, anh còn nhớ rõ, cháo này cần phải ninh, hầm rất lâu
"Đồng Nhan, thật ra em không cần phải vất vả thế đâu"
Anh nói
Cô thích gọi cả tên họ của anh, nhưng anh rất ít khi gọi cô như thế, anh thường gọi cô là 'Nhan Nhan' hoặc là 'Nhan nhi'
Anh gọi cô như vậy, cảm giác thật xa lạ.
"Không sao, em không cảm thấy vất vả mà"
Cô cười, sau đó nét măt cô khẽ hưng phấn, giống như nhớ tới một chuyện quan trọng, có thể làm dịu đi bầu không khí không nóng không lạnh giữa hai người lúc này
"Đúng rồi, đứa con tiếp theo của chúng ta, anh thích là con trai hay con gái"
Cô tươi cười nhìn anh, có phần khẩn trương, mong đợi câu trả lời của anh
Trác Chính Dương ngẩn người, mãi lâu sau, anh mới nở nụ cười không mấy nhiệt tình với cô
"Thật ra, chỉ cần có một mình Cách Lạp là đủ"
Đồng nhan nhìn nồi cháo trên bàn, cảm thấy tình cảnh trong lòng cô y hệt như nồi cháo đó vậy.
"Trác Chính Dương, anh là đồ khốn"
Đồng Nhan thốt lên.
Tay đang cầm thìa của Trác Chính Dương hơi cứng lại, sau đó khóe miệng anh khẽ động đậy, không nói gì nữa.
"Anh đến công ty đây, chốc nữa trực tiếp ra sân bay luôn...có lẽ chủ nhật tuần tới mới về được"
Trước khi ra cửa, anh nói với cô.
"Được, đợi anh về, em nói cho anh một chuyện"
Anh nhướng mày, không vui
"Chuyện gì? Không thể nói luôn sao?"
Đồng Nhan nhéo hông anh một cái
"Không thể, anh chơi trò bình tĩnh với em lâu như vậy, bây giờ đến lượt em kiên nhẫn"
Trác Chính Dương khẽ cười, sau đó theo thói quen giúp cô vén những sợi tóc tán loạn
"Vậy đợi anh về rồi nói..."
Giọng anh rất gần gũi, rất ôn hòa, rất dịu dàng, quan tâm tới mức cực hạn.
Nhưng đôi lúc sự quan tâm quá mức dịu dàng cũng sẽ khiến cô có cảm giác ngược lại - "Anh ấy chẳng qua chỉ đang phớt lờ mình mà thôi"
Đồng Nhan cười khổ trong lòng: Chẳng lẽ mới mang thai được hai tuần, cô đãng bắt đầu xuất hiện triệu chứng u buồn tiền sản hay sao?
-
Buổi tối, Đồng Nhan đưa Cách Lạp ra ngoài mua những thứ cần thiết. Lúc về, cô dặn dò nó
"Tự chăm sóc mình thật tốt, ban đêm, ngủ không được đá chăn"
Cách Lạp bĩu môi
"Không phải đi chơi cùng ông ta sao, con muốn xem ông ấy sẽ chăm sóc con thế nào"
Đồng Nhan thở dài, mặc dù trẻ con không thực sự oán giận, nhưng nếu có thể giận dỗi, chứng tỏ nó không phải chẳng hề quan tâm tới ba nó.
Hôm sau, từ sáng sớm, Tần Nhiên đã tới đón Cách Lạp.
Hôm nay, Cách Lạp mặc một bộ đồ thể thao màu xanh biếc, sau lưng đeo một cái balo hoạt hình vàng nhạt, đứng trước cổng, lạnh lùng nhìn Tần Nhiên.
Đồng Nhan nói với Tần Nhiên
"Chăm sóc nó thật tốt nhé"
Tần Nhiên cười với cô
"Tôi biết"
Anh đưa tay ra, muốn nắm tay Cách Lạp, nhưng lúc định chạm vào tay nó, thì Cách Lạp đã gạt tay sang một bên
"Con đi dây"
Cách Lạp chào tạm biệt Đồng Nhan
Đồng Nhan xoa đầu nó
"Nghe lời....ba nhé, chú ý an toàn nữa..."
Cách Lạp rầu rĩ đáp
"Con biết rồi"
-
Hai người đàn ông, một lớn, một nhỏ đều vắng nhà, Đồng Nhan cũng cảm thấy ở nhầ thật buồn chán, vì vậy gọi điện cho Trình Mai Mai, buổi tối muốn tới nhà cô nàng ăn cơm.
Nhưng Trình Mai Mai lại hiếm khi thấy ấp úng như thế, nói
"HÌnh như, có lẽ, có thể....không tiện lắm"
Đồng Nhan suy nghĩ một lúc, hiểu ra người nào đó đang ở nhà cô nàng, lúc chuẩn bị cúp điện thoại, cố tình trêu chọc
"Mai Mai,cậu và Thiệu Vũ Hành đã âm thầm qua lại bao lâu rồi"
Trình Mai Mai
"Hừ"
-
Buổi tối, lúc cô đang loay hoay làm mô hình kiến trúc thì Cách Lạp gọi điện về. Con trai cô không phải người nói nhiều, nó chỉ nói vài câu rồi cụp máy.
Đồng Nhan đang buồn bực thì nhận được một tin nhắn gửi tới, là Tần Nhiên
Cũng chỉ ngắn ngủn một câu
"Mọi thứ đều bình an"
Đồng Nhan trả lời
"Ừm"
-
Trước khi ngủ, cô nằm trên giường, nhìn chiếc đèn trên đỉnh đầu, đơ người ra. Hơi do dự một chút, nhưng cô vẫn gọi điện cho Trác Chính Dương.
Điện thoại tút ba hồi chuông thì được kết nối
"Trác Chính Dương..."
"Là cô Đồng sao?"
Ngực Đồng Nhan siết chặt, nghe điện thoại là một người phụ nữ.
"Cô có thể gọi tôi là bà Trác"
"Ha ha..."
Đối phương nở nụ cười, sau đó tự giới thiệu
"Xin chào, tôi là bạn học bên Mỹ của Trác Chính Dương, Chu Lật"
"Phiền cô đưa điện thoại cho Trác Chính Dương"
Đồng Nhan nói
"Nhan Nhan sao?"
Sau một lát, giọng của Trác Chính Dương vang lên qua điện thoại
Đồng Nhan buồn bực, vợ anh gọi điện tới, mà anh lại hỏi một câu nghi vấn như vậy sao?
"Người phụ nữ đó là ai?"
Đồng Nhan
"Cô ấy là bạn học của anh, mọi người đang cùng nhau tụ tập thôi mà"
Cô chợt nhớ ngày xưa, cô và Trình Mai Mai cùng nhau xem một bộ phim truyền hình đạo đức gia đình cực kỳ cẩu huyết của Hàn quốc, bộ phim nói về một người đàn ông có tiền.....đã vượt quá giới hạn ở bên ngoài ra sao, chuyện về tiểu tam xinh đẹp thế nào.
Đồng Nhan
"Tụ tập kiểu gì mà điện thoại của anh lại trong tay cô ta?"
Trác Chính Dương nhẹ nhàng nói
"Nhan Nhan, em đừng suy nghĩ nhiều, chỉ vì anh vừa ra ngoài, không mang theo điện thoại mà thôi"
"Rầm----"
Đồng Nhan ném thẳng điện thoại lên giường
Cô không vui.
-
Chu Lật vỗ vai Trác Chính Dương
"Người phụ nữ vừa rồi chính là người mà cậu đã yêu một cách khổ sở đấy sao?"
Trác Chính Dương chẳng nói chẳng rằng, khẽ lắc lắc ly rượu, khóe miệng hiện lên nét cười.
Chu Lật thấy nét mặt anh như thế, cười khẽ
"Cô ấy nói gì với cậu mà cậu cao hứng đến vậy?"
"Bởi vì cô ấy tức giận"
"Cậu đúng là thần kinh!"
Khóe miệng Trác Chính Dương giữ nét cười rất lâu không tản đi, anh liếc nhìn Chu Lật, ý bảo cô không hiểu gì.
Chu Lật không chịu nổi nỏi
"Đàn ông đã kết hôn thật khủng khiếp...."
Trác Chính Dương bật cười, không phản đối, anh đứng lên, cầm lấy áo khoác trên ghế, áy náy, nói với mọi người ở đó
"Khuya rồi, tôi xin phép đi trước, mọi người tiếp tục nhé, cứ chơi vui vẻ, hôm nay tôi trả tiền"
Một anh chàng người Pháp cười nói
"Trác Chính Dương, cậu càng ngày càng không có nghĩa khí đấy, ở đâu ra đạo lý đi trước thế?"
Chu Lật đi tới bên cạnh chàng trai người Pháp, ngồi vào lòng anh chàng, khoác vào tay anh ta
"Khi nào anh kết hôn với em, anh cũng phải như thế thôi"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT