Trên bàn mổ, một người phụ nư chờ sinh đang nổi đóa với một người đàn ông đứng đối diện, mồ hơi ướt đẫm bộ quần áo mổ, cơ thể cô khẽ căng lên, nét mặt không hề tốt.
Trác Chính Dương không cáu, vẫn cười với cô, dùng khăn ướt lau mồ hôi trên trán cô
"Bác sĩ đã đồng ý cho anh vào sinh với em rồi, em đừng cướp đoạt quyền lợi của anh nhé"
Đồng Nhan tức tới nỗi lạc cả giọng
"Anh đứng trước mặt sẽ làm em hoảng, anh như thế sao em có thể sinh được...."
"A~~~~~"
Lại một cơn đau, Đồng Nhan vừa trợn mắt nhìn gương mặt cuống cuồng của Trác Chính Dương, vừa phối hợp với bác sĩ.
"Trác Chính Dương, anh ra ngoài cho em!"
Mỗi lần cơn đau ập đến, Đồng nhan lại quát lên một câu
Trác Chính Dương cũng không thèm quan tâm, một tay kéo cô, một tay lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt cô
"A~~~"
"A~~~ Trác Chính Dương~~~~"
"..."
"Oa..oa oa...."
Bác sĩ bế một đứa bé giao cho y tá.
"Nữ, 2 giờ 38 phút rạng sáng, khỏe mạnh...."
Hộ sĩ Lý ghi vào hồ sơ của đứa trẻ, nét mặt lộ ra sự hưng phấn, cô là hộ sĩ khoa phụ sản nổi tiếng quốc tế, từ ba tháng trước cô đã được Trác gia mời từ Đức về, cô chăm sóc cô gái này khá lâu rồi, dù chỉ mới ba tháng nhưng cô cũng có cảm tình với cô gái này, hiện tại cô ấy có thể thuận lợi sinh đẻ, dù với tư cách hộ lý hay bạn bè, cô cũng cảm thấy vô cùng vui sướng.
Trác Chính Dương chưa vội đi tới nhìn bé gái trong tay cô y tá, toàn bộ tâm tư của anh vẫn tập trung vào Đồng Nhan đang tiếp tục sinh đứa tiếp theo.
"Nhan Nhan, em giỏi lắm..."
Anh cầm lấy tay Đồng Nhan
"Nhan Nhan, cố lên....còn một đứa nữa...."
"Cố lên? Anh có phải sinh đâu....a A~~~~~~~~~~"
"A~~~~~~~~~~"
Tim Trác Chính Dương như bị dao cứa, anh chỉ hận không thể lôi đứa bé trong bụng cô ra ngay lập tức
"Tiểu tử chết tiệt này, sao còn chưa ra"
"A~~~"
Tận 5 phút sau.
"A~~~~"
"Oa ...oa...oa...."
Tiếng trẻ sơ sinh khóc vang lên như sấm.
Có lẽ tâm linh tương thông, bé gái cũng khóc theo.
Tiếng khóc của hai đứa bé cực kỳ giống bản giao hưởng hài hòa, kẻ xướng người họa.
Đồng Nhan đã kiệt sức, tùy ý để Trác Chính Dương giúp cô lau chùi.
"Hai cục cưng rất khỏe mạnh"
Anh nói
Đồng Nhan
"Anh đã nhìn con rồi sao?"
"Chưa"
"Sao....anh chưa nhìn?"
Con ngươi xinh đẹp của Trác Chính Dương ẩn chứa ý cười, anh cầm tay Đồng Nhan, ngứa ngáy đến tột cùng
"Vợ là lớn nhất, anh muốn ở lại bên cạnh vợ"
Dừng lại một chút, rồi anh thu lại biểu tình
"Ba, mẹ, Cách Lạp, Trình Mai Mai đều ở bên đó, có lẽ anh đi cũng không chen vào được"
Trong lòng Đồng Nhan thấy ấm áp, khóe miệng cô khẽ cong lên.
Chợt, cô nhớ tới một vấn đề
"Vừa rồi, lúc sinh con có phải trông em xấu lắm không?"
Trác Chính Dương mỉm cười
"Vừa nãy em bắt anh ngoài có phải vì nguyên nhân này hay không?"
Đồng Nhan đỏ mặt
"Dừng, em mà lại là loại phụ nữ nông cạn đó sao?"
Cơ thể cô mệt mỏi, nhưng cũng không ảnh hưởng tới dáng vẻ kiêu ngạo khi nói chuyện của cô
Trác Chính Dương cưng chiều gạt một lọn tóc ẩm ướt trên trán cô ra
"Bà xã đại nhân sao có thể là người nông cạn được, anh không muốn làm một ông chồng nông cạn theo đâu"
Đồng Nhan đắc ý cười.
Khi Đồng Nhan hoài thai 8 tháng, ông Trác đã đặt tên cho 2 bé rồi, bé gái gọi là Trác Nguyệt, bé trai gọi là Trác Hạo.
Đồng Nhan nửa nằm nửa ngồi trên giường, uống canh gà cách thủy bà Trác mang tới
"Thay tã chưa?"
Trình Mai Mai cúi đầu, nhìn thân dưới của bé
"Chưa...."
"Gọi Trác Chính Dươnng tới đi, anh ấy sẽ thay cho bé"
Sau khi Trác Chính Dương thay tã cho con trai xong, sau đó lại chơi đùa với con gái, anh nói với Đồng Nhan
"Con gái của chúng ta giống anh thật đấy, xinh quá"
Haiz, đúng là người đàn ông tự luyến.
Trình Mai Mai ngồi chồm hỗm bên cạnh, bất bình thay cho bé trai
"Trác Chính Dương, tư tưởng trọng nữ khinh nam của anh rất nghiêm trọng nhé"
Trác Chính Dương
"Con gái là chiếc áo bông bé nhỏ của cha"
Trình Mai Mai
"Áo bông con khỉ, căn bản là có chuyện mờ ám ở đây nhé, người xưa có câu: Con gái là người tình kiếp trước của ba.....kiếp này không phải là muốn nối lại tình xưa hay sao?"
Trác Chính Dương "..."
Đồng Nhan "..."
Trác Nguyệt "..."
---Ngoại truyện hoàn----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT