Trình Mai Mai quyết định về quê ăn tết, hôm qua cô nàng nói chuyện với mẹ già qua điện thoại. Mẹ già hỏi thăm tình hình gần đây của cô. Trình Mai Mai tự mình suy nghĩ lại tình trạng mấy ngày nay của mình, tổng kết lại một câu, dốc toàn lực xua đuổi con ruồi ồn ào, làm loạn vo ve bên cạnh cô nàng.
Cô không muốn nói cho mẹ già chuyện mình còn dính dáng tới Thiệu Vũ Hành nên tùy tiện nói vài câu ứng phó. Không ngờ mẹ già của cô lại đề cập tới Thiệu Vũ Hành, chắc chắc có nguyên nhân.
Cô nàng Trình Mai Mai là một người lòng dạ hẹp hòi, tuy trí nhớ không tốt nhưng có một số việc ăn sâu vào trong lòng cô, khiến cô luôn ghi nhớ. Ví dụ như năm ấy, mẹ Thiệu Vũ Hành chỉ vào mẹ cô nói cô trèo cao thế nào, ví dụ như lúc buông tay cô, Thiệu Vũ Hành vì hiếu thuận với mẹ đã nói
"Mai Mai, em đợi anh một thời gian, anh nhất định sẽ giải quyết mọi chuyện thật tốt"
Dù khi đó cô hai bàn tay trắng thật, nhưng cô tức giận vô cùng, cô nói với Thiệu Vũ Hành
"Thôi đi, Trình Mai Mai tôi không có nhiều thời gian để đợi anh đi Mỹ, trên đời này, thứ không thiếu nhất là đàn ông, Trình Mai Mai tôi tốt nghiệp loại giỏi, đầu óc thông minh, tính tình dịu dàng, tiền đồ sáng lạn, chẳng nhẽ lại không tìm được đàn ông? Thiệu Vũ Hành, anh đừng bảo tôi chờ anh, cứ như vậy đợi anh, rồi tự dày vò bản thân thật sự quá lãng phí năng lượng, không chừng, tôi khổ sở đợi anh ngần ấy năm nhưng không đổi lại được một kết quả tốt, nếu bắt đầu với một người đàn ông khác, có khi đến đứa trẻ tôi cũng sinh ra rồi...."
Bây giờ cô ngẫm nghĩ lại, năm ấy cô không nên chỉ vì muốn nói cho sướng miệng mà quên mất bản thân cô chẳng qua chỉ như cọng hành. Bây giờ cô lưu lạc thành bộ dạng này, có phải ngay cả ông trời cũng cho rằng cô quá kiêu ngạo, nên mới muốn cho cô một bài học?
Đáng tiếc ông trời cũng chỉ là một người đàn ông tinh khiết, sao có thể hiểu được tâm tư phụ nữ, miệng cô nói ra những lời phách lối nhưng trong lòng cô không hề mạnh mẽ như lời nói. Cô nghèo, vì thế chỉ có dùng lời nói đầy khí phách để chống đỡ hoàn cảnh này mà thôi.
Nhưng nếu nói vậy, Thiệu Vũ Hành cũng có vài điểm giống ông trời, đều không bao giờ hiểu cô. Có lẽ khi ấy, nếu Thiệu Vũ Hành nói thêm một câu, chỉ cần nói thêm một câu nữa
"Mai Mai, cho anh chút thời gian"
Cô thực sự sẽ đợi chờ anh, có thể là chờ anh cả đời.
Tiếc rằng, khi đó Thiệu Vũ Hành lại nói với cô
"Tạm biệt..."
Từ trước tới giờ cô là người nhanh nhẹn, gan dạ, nhưng không ai quy định rằng phụ nữ nhanh nhẹn, gan dạ không thể trở nên ủy mỵ được. Cô tự động dịch câu nói "Tạm biệt" của Thiệu Vũ Hành thành "Không bao giờ gặp lại"
Dù có gặp lại hay không, cô đều cảm thấy có phần nuối tiếc, tuổi xuân của cô đều trải qua bên cạnh người đàn ông ấy, nhưng ngay cả phí chia tay cũng không có.
Cô đắn đo suy tính: Tính mãi cũng không ra!
Cứ như vậy, khúc nhạc cũng đến hồi kết, người cũng đi, cô biến thành trạch nữ sơ cấp, sau dó từ sơ cấp biến thành trung cấp trạch nữ, tiếp theo trở thành đại cấp trạch nữ.
*Trạch nữ: những cô gái lập dị, có sở thích ngồi nhà suốt ngày đọc truyện, xem phim, vv và vv…
Sau khi mỗi người một ngả từng ấy năm, có đôi lúc cô nghĩ: Nếu lần sau gặp lại Thiệu Vũ Hành, dù cô không sinh được đứa trẻ nào, thì cũng phải có một người đàn ông đứng bên cạnh giúp cô xách túi.
Nhưng không như cô mong muốn, gặp lại nhau lần nữa, anh là người đàn ông vàng, độc thân, tuổi trẻ tài cao, còn sự nghiệp của cô vẫn mãi chỉ lẹt đẹt.
-
Cô thu dọn đồ đạc, cầm vé tàu hỏa trên tay, chuẩn bị vui vẻ về quê ăn tết. Trước khi đi, cô gọi điện cho Đồng Nhan, ở nhà trọ, cô nàng có nuôi hai con rùa đen, dặn dò Đồng Nhan nếu có thời gian thì tới thăm bọn chúng một chút, cho hai con rùa ở trong chuồng ăn uống đầy đủ. Trình Mai Mai cúp điện thoại, định đẩy cửa đi ra thì thấy người mà cô không muốn gặp nhất, Thiệu Vũ Hành.
Thiệu Vũ Hành nhìn thoáng qua túi hành lý của cô, hỏi
"Em về quê à?"
Trình Mai Mai
"Quan tâm cái rắm"
Thiệu Vũ Hành suy nghĩ
"Anh về cùng em, tiện thể hỏi thăm sức khỏe bác gái"
Trình Mai Mai suýt nữa bùng nổ, cô hít sâu một hơi, nói
"Tôi về quê lấy chồng, anh đến ném pháo vào hội nghị à?"
Giọng Thiệu Vũ Hành thản nhiên
"Bởi vậy, anh mới phải về cùng em"
".."
-
Ngày 23 tháng 12, là ngày tết ông táo. Bây giờ hiếm có người nhớ được ngày tết tháng chạp này, có lẽ do quá gần với tết âm lịch nên bị lãng quên. Đồng Nhan còn nhớ, trước đây, lúc còn bé, cô và ba đều cùng nhau đón tết ông táo, mỗi khi tới ngày này, thím Lý sẽ gói rất nhiều sủi cảo, bánh sủi cảo nhân nhiều vỏ mỏng, gần như trong suốt, cái nào cái nấy chắc nịch, đẹp mắt, vị ăn rất ngon, ngập nước, đậm mùi rau cần thơm phức.
Trong phòng khác, Trác Chính Dương đang dạy Cách Lạp chơi cờ vây
"Nếu muốn thắng đối thủ, đừng vừa mới khai cuộc đã khoe mạnh, nhưng cũng phải cẩn thận đủ để phòng ngừa đối thủ tấn công"
Cách Lạp ngồi chồm hỗm, mải miết nghiên cứu thế cờ Trác Chính Dương bày cho nó, suy nghĩ vô cùng nhập tâm.
Trác Chính Dương mỉm cười, sờ đầu Cách Lạp, sau đó lấy một quân cờ đen, thả vào chính giữa khu đất của quân trắng
"Cái này gọi là vào tìm đường sống trong chỗ chết"
Anh thu tay từ trên bàn cờ lại, ngón tay trắng ngần, thon dài, rất dễ nhìn. Nhưng phần thân đốt ngón tay lại có một vết chai nhỏ, vết chai ở ngón áp út hơi vàng, có lẽ do lúc hút thuốc để lại.
Cách Lạp chỗ hiểu chỗ không, ngước đầu nhìn Trác Chính Dương, ngập ngừng, nói
"Tìm đường sống trong chỗ chết là gì?"
Trác Chính Dương khẽ cười
"Con đúng là con rùa nhỏ, đi tra từ điển đi"
"Chúng ta nên đi thôi"
Đồng Nhan nói với bọn họ.
Trác Chính Dương lười biếng, duỗi thắt lưng, đứng lên
"Vậy lên đường thôi"
Đây là lần đầu tiên Cách Lạp gặp cha mẹ của Trác Chính Dương, Đồng Nhan hơi lo về cuộc gặp mặt này. Trác Chính Dương dường như hiểu rõ tâm sự của cô, kéo tay cô, nói
"Yên tâm đi, Cách Lạp là một đứa trẻ khiến người ta yêu thích"
Đồng Nhan cười nhẹ nhõm, hỏi anh
"Anh chắc chắn ba....giờ vẫn thích uống rượu của hãng này chứ, có khi nào chúng ta mua sai rồi không?"
Trong mắt Trác Chính Dương tỏa ra niềm vui
"Không đâu"
Dừng lại, rồi nói thêm một câu
"Anh khẳng định"
Đồng Nhan thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hỏi tiếp
"Trác....mẹ, anh chắc chắc bà sẽ thích đôi bông tai này chứ, có phải hơi quê mùa không?"
Trác Chính Dương kiên nhẫn nói
"Không đâu, mẹ sẽ thích"
-
Khi họ đến Trác gia, mặt trời đã lặn ở phía tây, phía chân trời còn vương ánh sáng nhàn nhạt, tia nắng chiều muộn xuyên thấu qua hai hàng ngô đồng bên đường, lười biếng hắt xuống mặt đất, hiện ra một vùng loang lổ.
Trác Chính Dương ôm Cách Lạp đi vào, cô đứng bên cạnh anh, trong đầu cô chợt hiện lên một câu
"Cử án tề mi"
*Cử án tề mi: nâng khay ngang mày; vợ chồng tôn trọng nhau (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)
Lúc vào nhà, chị Ngô đã đi tới chào hỏi bọn họ, khuôn mặt vui vẻ
"Rốt cuộc đã về, phu nhân mong ngóng rất lâu rồi"
Trác Chính Dương cười với chị Ngô, đưa quà biếu trong tay cho chị, rồi dắt Đồng Nhan vào nhà.
Trong phòng khách, Trương Mộng Dịch đang ngồi trên ghế salon, bận bịu đan lát, thấy họ vào, tươi cười nói
"Cậu ấm nhà ta cuối cùng cũng chịu về nhà, thật hiếm thấy đấy"
Trác Chính Dương đặt Cách Lạp xuống, uể oải nói
"Ba đâu ạ?"
"Trong thư phòng..."
Trương Mộng Dịch thuận miệng nói, sau đó thả tay xuống, bắt chuyện với Cách Lạp
"Nào, tới đây, để....Bà nội nhìn con nào"
Cách Lạp đi tới bên canh Trương Mộng Dịch, không hề mở mồm nói chuyện. Tính tình nó luôn lạnh lùng, hơn nữa đây là lần đầu tiên nó gặp Trương Mộng dịch nên vẫn luôn im lặng, đứng thẳng người.
"Đứa bé này thật đáng yêu"
Trương Mộng Dịch ngẩng đầu, cười với Đồng Nhan, rồi cầm chiếc áo len mới đan được một nửa lên, ướm trên người Cách Lạp
"Có lẽ hơi to..."
"Lần đầu tiên gặp, ta không có gì tốt cho cháu, hơn nữa các con cũng chẳng thiếu gì, nên ta đan tặng đứa trẻ này một chiếc áo len vậy..."
"Cảm ơn mẹ,,,"
Trong lòng Đồng Nhan thấy thật ấm áp
Cách Lạp nhìn chiếc áo len chưa đan xong trong tay Trương Mộng Dịch, thốt lên mấy từ
"Cháu cảm ơn bà..."
Trương Mộng Dịch nắm tay Cách Lạp
"Ngoan lắm..."
Bữa cơm tối rất phong phú, tài nấu nướng của đầu bếp của Trác gia thật giỏi, mỗi món ăn đều được bày biện rất tinh xảo, lại còn ngon miệng, món cuối cùng là món bánh sủi cảo, món này làm lại càng khéo, rất hợp khẩu vị của cô.
Trong bữa cơm, Trương Mộng Dịch gắp rất nhiều món ăn cho Cách Lạp, ông Trác cũng hỏi thăm tình hình học tập gần đây của nó, biết nó chưa đủ tuổi mà đã học tiểu học, ông càng không ngừng khen nó thông minh.
Sau khi ăn xong, ông Trác biết Trác Chính Dương đang dạy cờ cho Cách lạp, ông liền gọi nó qua, bảo muốn dạy nó mấy chiêu. Trương Mộng Dịch để cho Trác Chính Dương đi theo vào thư phòng xem hai ông cháu đánh cờ, còn bà kéo Đồng Nhan tới phòng khách xem TV.
TV đang phát tin tức thời sự, giọng của nữ phát thanh viên đang đọc bản tin về các cuộc bạo động xảy ra ở nước ngoài, trong khi nước này là nước đang phát triển, các nhà chức trách cũng làm tốt nhiệm vụ tuần tra.
Chị Ngô bưng một đĩa trái cây lên, đặt trên bàn trà
"Nhìn các con ổn định, ta cũng an lòng"
Trương Mộng Dịch thản nhiên nói
Đồng Nhan cười nhạt, trầm mặc nói
"Cảm ơn mẹ"
Trương Mộng Dịch khá ngạc nhiên, nói
"Miễn là cuộc sống của các con tốt đẹp, đó chính là an ủi lớn nhất của chúng ta"
Bà dừng lại, nhìn Đồng Nhan
"Gạt bỏ những chuyện không vui qua một bên nhưng theo ý ta và ba Dương nhi, con và Dương nhi nên sớm có thêm một đứa trẻ nữa đi..."
Đồng Nhan
"Mẹ..."
"Không phải chúng ta không thích đứa bé kia, ngược lại là đằng khác, nhưng dù sao Tần gia cũng không phải gia đình bình thường. Tần gia chắc chắn không đồng ý để đứa trẻ mang dòng máu của họ ở nhà chúng ta, nếu có thể, hãy để đứa bé kia cho ba nó đi"
Trương Mộng Dịch dừng lại rồi nói tiếp
"Nhan Nhan, con đừng trác chúng ta bảo thủ, chỉ là...."
Sắc mặt Đồng Nhan hơi tái, nét mặt dần dần cứng ngắt, lúc cô định lên tiếng thì bị giọng của Trác Chính Dương từ ngoài cửa cắt ngang.
Trác Chính Dương từ bên ngoài đi vào, mặt mày giận dữ
"Chúng con sẽ không để Cách Lạp đi đâu cả"
"Dương nhi.."
"Chuyện này không cần bàn bạc"
Thái độ Trác Chính Dương kiên quyết, kéo Đồng Nhan về phía mình, nói với mẹ anh
"Nếu mẹ và ba có thể chấp nhận Cách Lạp, con và Nhan Nhan đương nhiên sẽ cho cha mẹ một đám cháu, nếu ba mẹ tỏ thái độ như vậy với Cách Lạp, vậy thì xin lỗi, con và Nhan Nhan chỉ cần một đứa con, đó là Cách Lạp"
Trương Mộng Dịch đứng lên, có lẽ bà bị lời nói vừa rồi của Trác Chính Dương chọc tức
"Chẳng lẽ con muốn nuôi con của người khác cả đời sao?"
Nói xong, Trương Mộng Dịch mới phát hiện mình đã quá lời, nhưng bà cũng chỉ muốn tốt cho hai người họ. Đồng Nhan cúi đầu, cảm giác lạnh lẽo truyền từ gang bàn chân tới tận tim phổi khiến cho cô mất trọng tâm, cơ thể trống rỗng.
Sàn nhà rõ ràng được lót thảm rất dày, hệ thống sưởi cũng mở vửa đủ, nhưng cảm giác lạnh lẽo này từ đâu tới cơ chứ?
Trác Chính Dương lạnh nhạt
"Cách Lạp là con của Nhan Nhan, con của Nhan Nhan cũng là con của con"
Nói xong, anh lôi Đồng Nhan ra khỏi cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT