Trác Chính Dương lôi kéo Đồng Nhan đi vào, cẩn thận kéo ghế cho cô, sau đó chính mình cũng ngồi xuống, bỗng nhiên anh ngẩng đầu nhìn Tần Nhiên ngồi đối diện, cười

"Hóa ra là Tần tổng cũng ở đây, thật khéo..."

Tần Nhiên nhìn lại, đôi mắt lạnh nhạt liếc qua bọn họ, môi hơi mấp máy

"Trác thiếu có thể tới, tôi cũng cảm thấy thật khéo"

Trác Chính Dương cười ha ha

"Không có cách nào khác, tôi phải trông chừng cô nàng này"

Cô nàng này, khỏi cần nghĩ cũng biết là chỉ người nào, Đồng Nhan cố duy trì nụ cười khô khan, cô nhìn Trác Chính Dương cười.

Tần Nhiên cười ra tiếng

"Thứ lỗi cho tôi luôn sơ sót, không biết Trác thiếu và cô Đồng..."

Tần Nhiên không nói hết mà nhìn về phía Đồng Nhan

"Cô Đồng, không biết Tần mỗ lúc nào có thể uống một chén rượu mừng của hai người"

Đồng Nhan mỉm cười, liếc nhìn Tần Nhiên

"Làm phiền Tần tổng rồi, nếu ngày nào đó gần đây tôi cùng Chính Dương có chuyện vui, nhất định sẽ mời Tần tổng và Cô Tống tới uống chén rượu mừng, nhưng có điều..."

Đồng Nhan cười khẽ

"Miễn là Tần tổng không sợ người khác nói ra nói vào là được rồi. Tôi nghĩ, với quan hệ của tôi và anh, chồng cũ đi tham dự hôn lễ của vợ cũ, dường như khiến người khác rất khó hiểu, cho nên Tần tổng không nên lơ là, không cẩn thận một chút, bị người ta bàn tán thì thật không dễ nghe"

Cô vừa dứt lời, cả khu ghế lô lập tức yên tĩnh lại, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không khí bỗng trở nên ngột ngạt. Sau đó không biết người nào lại khẽ cười, Đồng Nhan nhìn về phía Trác Chính Dương, anh vui vẻ than thở nói với cô

"Muốn ăn món gì, anh gắp cho em"

Đồng Nhan nhìn cao lương mỹ vị trên bàn ăn, không có một chút hứng thú nào, cô nhìn Trác Chính Dương cười

"Tự em gắp được, cũng không phải trẻ con mà"

"Em có đôi khi không khác gì trẻ con"

Trác Chính Dương vừa nói vừa gắp một miếng bánh vây cá mập vào trong chén vàng của cô

"Em trước đây rất thích ăn món này, nếm thử xem mùi vị có giống lúc trước không..."

Đồng Nhan nghe lời Trác Chính Dương, nếm thử, lập tức miệng tràn đầy hương vị, cảm giác rất tốt, hơn nữa không hề bị dính răng. Mùi vị quen thuộc khiến cô chợt nhớ tới hồi nhỏ ăn vây cá mập, bởi vì cô thích nên dì Lý nhà cô sau khi cô tan học đều làm món bánh điểm tâm này. Khi cha ở phòng khách đọc báo, thấy cô vào, liền thản nhiên cười với cô

"Nhan nhan đã về rồi hả, đói bụng chưa, nếu đói thì đến nhà bếp ăn bánh điểm tâm đi"

Khóe miệng Tần Nhiên mang theo ý cười, tâm tình không hề bị ảnh hưởng bởi lời nói vừa rồi của Đồng Nhan, anh luôn có loại bản lãnh này, có thể đem những cảm xúc trong lòng che giấu rất tốt, cho dù hiện tạy anh có đố kỵ đến điên cuồng nhưng anh vẫ như cũ có thể nói cười vui vẻ với người bên cạnh. Tầm mắt anh lơ đãng rơi vào món bánh điểm tâm trong bát cô, anh biết loại bánh này, có điều chưa từng ăn qua, anh không thích loại đồ ăn dinh dính này. Nhưng sau khi cô đi, anh từng goiji đầu bếp làm loại bánh này. Chợt có ý nghĩ không tốt, phải chăng anh đang uống rượu độc giải khát trong tiềm thức của mình - anh cho phép bản thân làm chuyện điên rồ giống như để thỏa nỗi nhớ mong một người.

*Uống rượu độc giải khát: giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả sau này.

"Lần này chúng ta có thể cùng Tần thị hợp tác, không thể thiếu công lao của Đồng tiểu thư, cho nên tôi đại diện Vĩ Đạt mời cô một ly"

Lương quản lý cười híp mắt nói với Đồng Nhan

Đồng Nhan giơ ly rượu lên, cụng ly cùng anh ta

"Lương quản lý khách khí rồi"

"Ly này tôi thay Nhan Nhan uống"

Trác Chính Dương tiếp lấy ly rượu trong tay cô, cười với mọi người sau đó uống một hơi cạn ly.

Đồng Nhan cau mày nhìn anh

"Dạ dày anh không tốt, khoe khoang cái gì"

Cô nhỡ có một lần hồi Trác Chính Dương còn học đại học, anh uống rượu xong liền bị xuất huyết dạ dày, dù sao giờ anh cũng không chăm sóc tốt dạ dày của mình nên dạ dày của anh vô cùng không tốt.

Trác Chính Dương cười với cô

"Nhan Nhan, em yên tâm đi"

Giọng anh vui đùa, trong mắt lóe lên ánh sáng.

Đồng Nhan thản nhiên nói

"Em chỉ sợ anh say rượu mà lái xe thôi"

Trác Chính Dương cười vô cùng mờ ám

"Không sao, có em ở đây, anh không say dược đâu"

"Ha ha, Trác thiếu và Đồng tiểu thư tình cảm thật tốt"

Một vị cán bộ cao cấp của công ty nói với bọn họ.

"Quan hệ của chúng tôi vẫn luôn tốt"

Trác Chính Dương cười đáp, sau đó hết sức tự nhiên gắp giúp cô một miếng bánh phù dung vào bát.

"Hiếm khi Trác thiếu có thẻ tới tụ họp ở công ty chúng tôi, tôi mời ngài"

Lý Mạt Lỵ chợt giơ ly rượu lên, cười với Trác Chính Dương

"Không biết Trác thiếu có thể cho tôi ít mặt mũi hay không"

Trác Chính Dương lạnh nhạt nhìn qua Lý Mạt Lỵ, khóe miệng nhếch lên

"Ha ha, tôi không muốn cho cô mặt mũi...."

Sắc mặt Lý Mạt Lỵ biến đổi, nụ cười như hoa vừa hé ra lập tức ngượng ngùng mở miệng nói

"Trác thiếu...ngài thật biết nói đùa"

Trác Chính Dương cười, phớt lờ cô ta. Đồng Nhan cúi đầu ăn, trong lòng rất thỏa mãn vì Lý Mạt Lỵ bị Trác Chính Dương làm cho bẽ mặt. Cô chợt phát hiện mình cũng thật hẹp hòi, giống như có một số việc đối với một số người, cô có thể giả bộ với bọn họ vì trong công việc cô kiêng nể rất nhiều, nhưng trong lòng cô khó mà độ lượng được giống như vẻ bề ngoài. Có thể nói là một người mang thù nhưng không dám báo, cô hèn nhát đến bản thân mình cũng tự coi thường.

-

Bầu không khí bữa cơm tối lần này bề ngoài cũng không tốt như lần trước. Lần trước, mọi người có thể giả bộ ngu ngốc một chút, thực hiện tốt bề ngoài giả tạo này, ai cũng tự biết lấy. Nhưng lần này, có một số việc đã được công khai tại bàn tiệc, hơn nữa hai người trong cuộc đều ngồi đây, mặc kệ nói gì thì trong đầu đều phải cân nhắc kỹ lưỡng, huống hồ Trác Chính Dương và Tần Nhiên đều không phải người mà bọn họ có khả năng đắc tội, bọn họ dù chỉ là công ty nhỏ nhưng đối với đại nhân vật của thành phố A cũng phân biệt được, toàn là người bọn họ không đắc tội nổi.

Mà bây giờ lại là cái tình huống gì đây chứ. ngay cả vai chính biểu hiện đều thật dửng dưng, còn bọn họ trong lòng đều xoắn xuýt lại.

"Nghe nói Trác gia có ý định kết thông gia cùng Lam gia?"

Tần Nhiên chợt mở miệng nói, lời của anh lạnh nhạt, chuyện chẳng liên quan mấy nhưng anh cố tình đem chuyện này vạch trần ra.

Trác Chính Dương sửng sốt một chút sau đó cười ra tiếng

"Tần tổng nghe được tạp chí bát quái nào nói vậy?"

Tần Nhiên cười nhạt

"Không sao, Trác thiếu không cần để ý, tôi chẳng qua là nghe đồn thế thôi"

Trác Chính Dương nhìn Tần Nhiên, nét mặt lười biếng, khóe miệng giễu cợt

"Trước đây tôi nghe Hà phu nhân nói Cô Tống có vẻ có tin vui, không có gì thay đổi, Tần tổng năm nay có thể cùng Tống gia tiểu thư kết hôn chứ?"

Đồng Nhan ngẩng đầu, liếc nhìn Tần Nhiên, mặt của anh bỗng nhiên lạnh xuống

"Anh...không nên nói lung tung!"

Trác Chinh Dương cười ha ha

"Xin lỗi, nhanh mồm nhanh miệng quá, không cẩn thận ảnh hưởng tới danh dự của Cô Tống, khiến Tần tổng tức giận rồi"

Nói đến đây, anh dừng lại

"Có điều hai người đã đính hôn rồi, dù chưa nhập sổ đỏ nhưng cũng là người lớn cả rồi, còn để ý chuyện này làm gì, mọi người nói đúng không?"

"Đúng vậy..."

Có mấy người phụ họa, nhưng lúc để ý tới sắc mặc của Tần Nhiên thì liền ngừng lại, biến thành ho khan.

Đồng Nhan thực sự không chịu nổi nữa, hôm nay đến kỳ kinh nguyệt của cô, tâm tình vốn chịu ảnh hưởng, hơn nữa bây giờ bị hai người đàn ông này nói qua nói lại, đầu óc và bụng, đều vô cùng khó chịu.

"Sắc mặt cô Đồng có vẻ không được tốt"

Lý Mạt Lỵ không chịu đứng ngoài xem trò vui, mở miệng nói, mang theo ý cười.

Trác Chính Dương nhìn cô, nắm tay cô, suy nghĩ một chút

"Xin lỗi, Nhan Nhan hơi khó chịu, chúng tôi đi trước, lần sau có cơ hội chúng tôi mời khách"

"Trác thiếu khách khí rồi"

Lý Mạt Lỵ cười nói

"Nếu Tiểu Nhan khó chịu thì nên về nghỉ ngơi sớm một chút"

"Ừ"

Trác Chính Dương đứng lên

"Nhan Nhan đi thôi"

-

Trác Chính Dương kéo Đồng Nhan đi một mạch ra khỏi gian ghế lô, bên ngoài gió mát làm tóc cô hơi rối, cô cảm thấy hơi lạnh. Trác Chính Dương đi rất nhanh, cô theo không kịp bước chân của anh, bước chân của cô hơi lộn xộn. Đột nhiên, Trác Chính Dương dừng bước, cô loạng choạng tiến lên, đụng phải lưng của anh, đau điếng.

Trác Chính Dương xoay người lại

"Đồng Nhan, nhìn thấy anh ta, em vẫn không thoải mái sao?"

Cô hơi thất thần

"Không phải bởi vì anh ta"

"Vậy tại sao, em nói đi"

"Em...cái đó tới, rất khó chịu..."

Anh cười lạnh một tiếng, mãi sau mới nói

"Hôm nay em khiến anh rất thất vọng..."

Đồng Nhan ngẩng đầu nhìn anh, nở nụ cười

"Thất vọng gì, không phải anh vẫn hy vọng gì nơi em chứ?"

Giọng cô tràn đầy châm biếm

"Hôm nay anh giúp em diễn kịch cho bọn họ xem, có thể đứng ở góc độ của anh, em cần phải cảm ơn anh, anh giúp em nói ra những lời buồn nôn ấy, nhưng nếu như anh đứng ở góc độ của em mà nghĩ, sau này em phải làm sao để có thể tiếp tục làm việc tại công ty, em cần công việc, em phải nuôi sống bản thân, em phải nuôi Cách Lạp...Em phải cho Cách Lạp một cuộc sống đầy đủ, em..."

Cô nói xong, có phần kích động, giọng hơi gấp gáp, giống như một người cố gắng tranh cãi, mỗi một câu của cô đều làm anh khó chịu tận xương tủy.

"Anh nuôi em..."

"Gì cơ..."

Giọng của cô nhàn nhạt, bởi vì tiếng gió thổi nên cô không nghe hết, nhưng cũng nghe rõ ràng ý tứ trong đó, anh bất chợt nói ra câu này khiến cô trở nên lúng túng.

"Anh nói, anh nuôi em"

Anh nhấn mạnh, ánh mắt nhìn cô tha thiết

"Nhan Nhan, em không nên giả ngốc với anh nữa, vì em thích giả vờ, được, anh sẽ phối hợp với em, nhưng anh đã giả vờ ngây ngốc nhiều năm rồi, nếu anh tiếp tục anh nhất định sẽ phát điên.Cái gì gọi là thanh mai trúc mã, anh trai, em gái ? Trác Chính Dương anh không cần, anh chỉ muốn em là người phụ nữ của anh"

Anh nói xong, nhìn cô, đổng tử mắt anh rất sáng, rất đen, giống như Tần Nhiên vậy, bọn họ đều có một đôi mắt rất đẹp, một người có đôi mắt lạnh nhạt, một người có đôi mắt không hề câu nệ điều gì.

Đôi mắt đẹp của anh giờ phút này cứ như vậy ngơ ngẩn nhìn cô, đôi mắt ấy vô cùng nghiêm túc khiến người ta không thể xem nhẹ. Đồng Nhan chợt bị sự nghiêm túc của anh làm cho sợ hãi, cô nói

"Nếu anh đang nói đùa thì ngừng lại đi, trò đùa này không vui, nếu là nghiêm túc cũng ngừng lại đi..."

Cô cười nhạt

"Hai chúng ta không hợp"

Tay của anh đặt trên bả vai cô, gắt gao nắm chặt

"Không thích hợp? Em mơ tưởng có thể dùng những lời này đuổi anh đi?"

"Trác Chính Dương..."

Cô nhíu mày.

"Huống hồ, hai chúng ta không có gì là không thích hợp cả, nếu không, em đưa hộ khẩu của em cho anh, ngày mai anh lập tức đi làm giấy đăng ký kết hôn"

Trong mắt anh lóe lên, con ngươi sáng lạng, cứ nhìn cô như vậy, không buông tha từng biểu cảm nào trên mặt cô

"Ngay cả luật pháp cũng cho phép chúng ta kết hôn, từ không thích hợp này của em ở đâu ra?"

"Anh đừng náo loạn..."

Sắc mặt cô lạnh xuống, dừng một chút cô nói

"Em với anh không giống nhau, em không làm được..."

Anh cười

"Vậy thế nào mới tốt, Đồng Nhan, anh đã không thể dừng lại được nữa rồi"

Nét mặt Trác Chính Dương vô cùng lãnh đạm, chợt anh nắm bả vai cô kéo cô về phía trước, đối diện mặt anh, sau đó hung hăng hôn lên môi cô. Anh dùng tay kia nắm cằm của cô, cố gắng dùng sức khiến cô đau mà phải mở miệng, chỉ cần thế lưỡi anh liền xông thẳng vào khoang miệng của cô.

Cô cố gắng đẩy anh ra, đáng tiếc sức của cô đánh không lại, cô dùng chân ra sức đạp bắp chân anh, có điều anh không dừng lại, lưỡi anh tùy ý xâm lược, càn quét miệng cô.

Trong miệng anh vương vấn mùi rượu, tuy không nồng nhưng vẫn quấn lấy hơi thở của cô, cô không hề thích mùi vị này, thậm chỉ hơi cảm thấy chán ghét.

Mãi lâu sau, anh rốt cục hơi buông cô ra, gạt đi giọt lệ trên khóe mắt cô

"Đồng Nhan, đừng tưởng anh sẽ nhường em mãi, lúc này anh sẽ không nhường em nữa, anh sẽ theo đuổi em, em đồng ý cũng tốt, không đồng ý cũng không sao, anh đã xác định mình là ba của Cách Lạp rồi"

-

Tần Nhiên dựa vào cây cột chạm khắc hoa văn, hơi nhắm mắt lại, trong lòng buồn bực vô cùng, anh móc từ trong túi ra một điếu thuốc, sau đó thành thạo châm lửa, anh hít một hơi thật sâu, khói từ mũi, miệng của anh xông ra, vì anh hút một hơi mạnh nên anh bị sặc, khẽ ho khan. Không tiếp tục hút nữa, anh nghiêng người dập tàn thuốc.

Anh so đò gì chứ, năm ấy anh không phải đã lựa chọn sao? Bây giờ anh làm gì còn tư cách mà so đo? Anh chưa bao giờ là người thích chịu thua, cho nên anh không hề hối hận bất cứ chuyện gì đã làm, anh luôn lựa chọn phương án có lợi với mình nhất, giống như 5 năm trước, anh công phu sắp xếp mọi chuyện để báo thù, vì thế anh chỉ có thể buông tay cô.

Buông tay cô không phải rất tốt sao? Cô gái kia rất phiền phức, vừa ngốc lại vừa không khéo léo, buông tay cũng tốt, nếu không khi ở cùng cô, anh không còn là chính mình nữa.

Tần Nhiên cười khổ một tiếng, đi ra ngoài cửa, dừng bên ngoài xe.

"Về thôi..."

Anh nói với tài xê, giọng mệt mỏi

"...Nhà nào ạ"

Tài xế là một chàng trai trẻ tuổi, anh chàng vô cùng thích Tần tổng của bọn họ, anh ta sùng bái những người đàn ông thành công , mà Tần Nhiên không thể nghi ngờ là người đàn ông vô cùng xuất sắc, vô cùng thành công.

Tần Nhiên trầm mặc

"Nhà cũ..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play