"Miễn là Tần tổng không sợ người khác nói ra nói vào là được rồi. Tôi nghĩ, với quan hệ của tôi và anh, chồng cũ đi tham dự hôn lễ của vợ cũ, dường như khiến người khác rất khó hiểu, cho nên Tần tổng không nên lơ là, không cẩn thận một chút, bị người ta bàn tán thì thật không dễ nghe"
Cô vừa dứt lời, cả khu ghế lô lập tức yên tĩnh lại, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không khí bỗng trở nên ngột ngạt. Sau đó không biết người nào lại khẽ cười, Đồng Nhan nhìn về phía Trác Chính Dương, anh vui vẻ than thở nói với cô
"Muốn ăn món gì, anh gắp cho em"
Đồng Nhan nhìn cao lương mỹ vị trên bàn ăn, không có một chút hứng thú nào, cô nhìn Trác Chính Dương cười
"Tự em gắp được, cũng không phải trẻ con mà"
"Em có đôi khi không khác gì trẻ con"
Trác Chính Dương vừa nói vừa gắp một miếng bánh vây cá mập vào trong chén vàng của cô
Đồng Nhan nghe lời Trác Chính Dương, nếm thử, lập tức miệng tràn đầy hương vị, cảm giác rất tốt, hơn nữa không hề bị dính răng. Mùi vị quen thuộc khiến cô chợt nhớ tới hồi nhỏ ăn vây cá mập, bởi vì cô thích nên dì Lý nhà cô sau khi cô tan học đều làm món bánh điểm tâm này. Khi cha ở phòng khách đọc báo, thấy cô vào, liền thản nhiên cười với cô
"Trước đây tôi nghe Hà phu nhân nói Cô Tống có vẻ có tin vui, không có gì thay đổi, Tần tổng năm nay có thể cùng Tống gia tiểu thư kết hôn chứ?"
Trác Chính Dương kéo Đồng Nhan đi một mạch ra khỏi gian ghế lô, bên ngoài gió mát làm tóc cô hơi rối, cô cảm thấy hơi lạnh. Trác Chính Dương đi rất nhanh, cô theo không kịp bước chân của anh, bước chân của cô hơi lộn xộn. Đột nhiên, Trác Chính Dương dừng bước, cô loạng choạng tiến lên, đụng phải lưng của anh, đau điếng.
Trác Chính Dương xoay người lại
"Đồng Nhan, nhìn thấy anh ta, em vẫn không thoải mái sao?"
Cô hơi thất thần
"Không phải bởi vì anh ta"
"Vậy tại sao, em nói đi"
"Em...cái đó tới, rất khó chịu..."
Anh cười lạnh một tiếng, mãi sau mới nói
"Hôm nay em khiến anh rất thất vọng..."
Đồng Nhan ngẩng đầu nhìn anh, nở nụ cười
"Thất vọng gì, không phải anh vẫn hy vọng gì nơi em chứ?"
Giọng cô tràn đầy châm biếm
"Hôm nay anh giúp em diễn kịch cho bọn họ xem, có thể đứng ở góc độ của anh, em cần phải cảm ơn anh, anh giúp em nói ra những lời buồn nôn ấy, nhưng nếu như anh đứng ở góc độ của em mà nghĩ, sau này em phải làm sao để có thể tiếp tục làm việc tại công ty, em cần công việc, em phải nuôi sống bản thân, em phải nuôi Cách Lạp...Em phải cho Cách Lạp một cuộc sống đầy đủ, em..."
Cô nói xong, có phần kích động, giọng hơi gấp gáp, giống như một người cố gắng tranh cãi, mỗi một câu của cô đều làm anh khó chịu tận xương tủy.
"Anh nuôi em..."
"Gì cơ..."
Giọng của cô nhàn nhạt, bởi vì tiếng gió thổi nên cô không nghe hết, nhưng cũng nghe rõ ràng ý tứ trong đó, anh bất chợt nói ra câu này khiến cô trở nên lúng túng.
"Anh nói, anh nuôi em"
Anh nhấn mạnh, ánh mắt nhìn cô tha thiết
"Nhan Nhan, em không nên giả ngốc với anh nữa, vì em thích giả vờ, được, anh sẽ phối hợp với em, nhưng anh đã giả vờ ngây ngốc nhiều năm rồi, nếu anh tiếp tục anh nhất định sẽ phát điên.Cái gì gọi là thanh mai trúc mã, anh trai, em gái ? Trác Chính Dương anh không cần, anh chỉ muốn em là người phụ nữ của anh"
Đôi mắt đẹp của anh giờ phút này cứ như vậy ngơ ngẩn nhìn cô, đôi mắt ấy vô cùng nghiêm túc khiến người ta không thể xem nhẹ. Đồng Nhan chợt bị sự nghiêm túc của anh làm cho sợ hãi, cô nói
"Nếu anh đang nói đùa thì ngừng lại đi, trò đùa này không vui, nếu là nghiêm túc cũng ngừng lại đi..."
Cô cười nhạt
"Hai chúng ta không hợp"
Tay của anh đặt trên bả vai cô, gắt gao nắm chặt
"Không thích hợp? Em mơ tưởng có thể dùng những lời này đuổi anh đi?"
"Trác Chính Dương..."
Cô nhíu mày.
"Huống hồ, hai chúng ta không có gì là không thích hợp cả, nếu không, em đưa hộ khẩu của em cho anh, ngày mai anh lập tức đi làm giấy đăng ký kết hôn"
Trong mắt anh lóe lên, con ngươi sáng lạng, cứ nhìn cô như vậy, không buông tha từng biểu cảm nào trên mặt cô
"Ngay cả luật pháp cũng cho phép chúng ta kết hôn, từ không thích hợp này của em ở đâu ra?"
"Anh đừng náo loạn..."
Sắc mặt cô lạnh xuống, dừng một chút cô nói
"Em với anh không giống nhau, em không làm được..."
Anh cười
"Vậy thế nào mới tốt, Đồng Nhan, anh đã không thể dừng lại được nữa rồi"
Nét mặt Trác Chính Dương vô cùng lãnh đạm, chợt anh nắm bả vai cô kéo cô về phía trước, đối diện mặt anh, sau đó hung hăng hôn lên môi cô. Anh dùng tay kia nắm cằm của cô, cố gắng dùng sức khiến cô đau mà phải mở miệng, chỉ cần thế lưỡi anh liền xông thẳng vào khoang miệng của cô.
Cô cố gắng đẩy anh ra, đáng tiếc sức của cô đánh không lại, cô dùng chân ra sức đạp bắp chân anh, có điều anh không dừng lại, lưỡi anh tùy ý xâm lược, càn quét miệng cô.
Trong miệng anh vương vấn mùi rượu, tuy không nồng nhưng vẫn quấn lấy hơi thở của cô, cô không hề thích mùi vị này, thậm chỉ hơi cảm thấy chán ghét.
Mãi lâu sau, anh rốt cục hơi buông cô ra, gạt đi giọt lệ trên khóe mắt cô
"Đồng Nhan, đừng tưởng anh sẽ nhường em mãi, lúc này anh sẽ không nhường em nữa, anh sẽ theo đuổi em, em đồng ý cũng tốt, không đồng ý cũng không sao, anh đã xác định mình là ba của Cách Lạp rồi"
-
Tần Nhiên dựa vào cây cột chạm khắc hoa văn, hơi nhắm mắt lại, trong lòng buồn bực vô cùng, anh móc từ trong túi ra một điếu thuốc, sau đó thành thạo châm lửa, anh hít một hơi thật sâu, khói từ mũi, miệng của anh xông ra, vì anh hút một hơi mạnh nên anh bị sặc, khẽ ho khan. Không tiếp tục hút nữa, anh nghiêng người dập tàn thuốc.
Anh so đò gì chứ, năm ấy anh không phải đã lựa chọn sao? Bây giờ anh làm gì còn tư cách mà so đo? Anh chưa bao giờ là người thích chịu thua, cho nên anh không hề hối hận bất cứ chuyện gì đã làm, anh luôn lựa chọn phương án có lợi với mình nhất, giống như 5 năm trước, anh công phu sắp xếp mọi chuyện để báo thù, vì thế anh chỉ có thể buông tay cô.
Buông tay cô không phải rất tốt sao? Cô gái kia rất phiền phức, vừa ngốc lại vừa không khéo léo, buông tay cũng tốt, nếu không khi ở cùng cô, anh không còn là chính mình nữa.
Tần Nhiên cười khổ một tiếng, đi ra ngoài cửa, dừng bên ngoài xe.
"Về thôi..."
Anh nói với tài xê, giọng mệt mỏi
"...Nhà nào ạ"
Tài xế là một chàng trai trẻ tuổi, anh chàng vô cùng thích Tần tổng của bọn họ, anh ta sùng bái những người đàn ông thành công , mà Tần Nhiên không thể nghi ngờ là người đàn ông vô cùng xuất sắc, vô cùng thành công.
Tần Nhiên trầm mặc
"Nhà cũ..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT