"Đồng Nhan, không phải cô vừa phàn nàn rằng rất nóng sao?"
Lương Tuấn Siêu nói xong, Đồng Nhan có ngu nữa cũng hiểu dụng ý của anh ta - cô phải bắt đầu thể hiện giá trị của cô.
"Đúng vậy, Cô Đồng không cần đề phòng bọn tôi như đề phòng đám đàn ông háo sắc đâu"
Một vị ngồi đối diện cô đùa giỡn.
"Ha ha..."
Tần Nhiên chợt cười khẽ, đôi mắt anh như thể châm biếm nhìn cô, dường nhu muốn xem kịch vui.
Đồng Nhan nắm chặt bàn tay, ngón tay cắm chặt vào da thịt vậy mà cô lại cảm thấy chẳng hề đau đớn. Cô ngẩng đầu cười, mái tóc đen mềm mại đổ xuôi xuống
"Vừa nãy tôi thấy nhiệt độ vừa phải, thuận miệng nói một câu, nhưng thật ra tôi vẫn cảm thấy hơi nóng"
Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, cô cố gắng không lúng túng, khiến cho bản thân trở thành một cái bia đỡ đạn, tạo điểu kiện cho người ta chê cười.
Đồng Nhan cởi áo khoác, ông chủ Đài Loan ngồi cạnh nhận lấy áo khoác trong tay cô, sau đó giúp cô để một bên, thái độ quý ông của ông ta làm cho Đồng Nhan mất tự nhiên.
Cô cố gắng ngẩng đầu lên, cô đã bị nhìn xuyên thấu nhiều lần, dù sao cô cũng không phải là người vô hình, khó khăn mấy cô cũng phải đối mặt thôi, huống hồ không phải chỉ lộ cánh tay và bờ vai thôi sao, giả bộ làm gì, chỉ cần như thế có thể dễ dàng kiếm được số tiền thưởng 5 con số cuối năm rồi, cô chẳng tổn thất điều gì, lại còn lãi lớn mà!!!
Tay của ông chủ Đài Loan nhiều lần vô tình đụng phải tay Đồng Nhan, ánh mắt lưu luyến trên đôi vai nõn nà của cô, nói
"Da dẻ Cô Đồng thật tốt, giống như trong sách viết 'phu như ngưng chi, tú sắc khả xan' "
*phu như ngưng chi tú sắc khả xan: ý nói làn da nõn nà, thanh tú
Đồng Nhan khách sáo, cười
"Ông chủ Hoàng đúng là thông thái, không biết ông xem ở quyển sách nào?"
Bàn tay của ông chủ Đài Loan từ từ lướt qua ghế của Đồng Nhan, vòng quanh hông cô
"Người trên Đại lục không phải gọi là tiểu thuyết điển cố Kim Bình Mai sao, quyển ấy rất nổi tiếng, tôi hay tìm tòi học hỏi thôi mà"
Đồng Nhan cảm nhận rõ ràng bàn tay mập mạp vây quanh hông cô, cô cố nén sự ghê tởm đang dâng lên
"Ông đúng là thông thái"
Nếu là Đồng Nhan của ngày xưa, nhất định cô sẽ lập tức cho lão ta hai cái tát, sau đó hung hăng rời đi, cô của hiện tại lại phải ngồi trước mắt lão cười xòa. Trác Chính Dương nói đúng, cô đã không còn là Đồng Nhan khi xưa, cô trở nên hèn mọn hơn chỉ vì để tồn tại.
Tần Nhiên không nhìn Đồng Nhan nữa, anh cầm chén rượu trên bàn lên, cười nói với ông chủ Đài Loan
"Hoàng tổng, chi nhánh công ty ở thành phố A làm ăn sao rồi?"
Thương nhân Đài Loan vì phải trả lời câu hỏi của Tần Nhiên nên dừng việc quấy rối Đồng Nhan, vội vàng trả lời Tần Nhiên
"Việc này còn phải nhờ cậy Tần thị giúp đỡ một tay, những lần hợp tác của chúng đều rất vui vẻ, hy vọng lần này cũng có thể cùng Tần thị hợp tác"
Tần Nhiên cười nhưng không nói gì, giơ ly rượu lên tỏ ý cùng lão cụng ly. Hành động này của Tần Nhiên khiến cho mọi người trên bàn ăn hơi hoang mang, dù sao dự án hợp tác lần này sẽ không điều động nội bộ, chẳng lẽ họ chỉ là người góp vui hay sao?
"Tần tổng, tôi cũng mời ngài một ly"
Một giọng nói mềm mại vang lên, Đồng Nhan mỹ nữ ngồi đối diện, cô ta đang nâng ly, kính rượu Tần Nhiên
Tần Nhiên vẫn mỉm cười nhận lấy ly rượu của mỹ nữ. Đồng Nhan bỗng nhiên chỉ muốn chạy khỏi nơi này, cô nghĩ cô chẳng cần số tiền khen thưởng cuối năm nữa, nhưng nếu cô không suy nghĩ kỹ mà rời đi, cô không chỉ mất tiền khen thưởng cuối năm mà ngay cả công việc cũng mất nốt. Điều này thì cô không chấp nhận nổi.
Phó tổng Lý Ngôn ngồi bên cạnh, ra hiệu cho cô đi kính rượu Tần Nhiên. Đồng Nhan hít sâu một hơi, rồi quay người nhìn anh
"Tần tổng, tôi cũng mời anh"
Tần Nhiên nhìn cô, khuôn mặt yên lặng vẫn thản nhiên không hề thay đổi, rồi bưng lên nửa ly rượu người phục vụ vừa rót, mỉm cười, cụng ly với cô. Đồng Nhan cũng cười, nâng ly uống. Nồng độ cồn của loại rượu này không hề thấp, cô vừa uống một ngụm thì lập tức cảm thấy chất cồn xông thẳng lên đại não, khiến tinh thần cô hơi chao đảo.
Tần Nhiên cũng uống một ngụm rượu, đôi mắt anh bình thản nhìn cô, nói vài câu khách sáo, Đồng Nhan cũng đáp lại mấy câu, trông bề ngoài, thế là tốt lắm rồi.
Mãi lâu sau, bữa ăn coi như hài hòa này cũng kết thúc. Đồng Nhan đoán, đêm nay nhất định dạ dày của cô không ổn, cô đang nghĩ chốc nữa về phải ghé qua tiệm thuốc mua thuốc tiêu hóa, thì....
"Tần Nhiên..."
Chợt một giọng nói ngọt ngào, vang lên từ phía cửa.
Đồng Nhan ngoảnh đầu, cô thấy Tống Tử Khâm đang vui vẻ đứng ở cửa. Hôm nay, cô ta mặc một chiếc áo da màu nâu, mái tóc thẳng lần trước đã được uốn xoăn, quyến rũ thả sau lưng. Mấy năm nay, Tống Tử Khâm thay đổi rất nhiều, cô ta đã biết cách làm dáng hơn, cũng biết cách phơi bày sở trưởng của mình ra.
Một vài người nhận ra Tống Tử Khâm, chào hỏi cô ta, rồi trêu chọc
"Hôm nay, em đi ăn với mấy người bạn, không ngờ lại gặp anh ở đây, vì thế em qua đây tìm anh"
Tần Nhiên mỉm cười với cô ta
"Có lẽ anh về muộn, gần đây cơ thể em không khỏe, đừng chờ anh, em về trước với bạn đi”
Tống Tử Khâm cúi đầu
"Nhưng em muốn chờ anh"
"Ha ha..."
Mọi người đều cười
"Tần tổng và Cô Tống đúng là tình chàng ý thiếp"
"Tần tổng, anh thương vợ thật đấy, bây giờ chúng ta sang phòng KTV bên cạnh vui chơi một lát đi, cô Tống đi cùng luôn đi, càng đông càng vui mà”
"Đúng đó, càng đông càng vui..."
"..."
"Được rồi"
Tần Nhiên cưng chiều nhìn bộ dáng kiên quyết của Tống Tử Khâm, dắt tay cô ta, đứng lên, nói
“Bây giờ vẫn còn sớm, mọi người cứ vui vẻ đi”
Vừa nghe anh nói xong, mọi người đều đi sang phòng bên cạnh. Đồng Nhan đi phía sau quản lý Lương, cô suy nghĩ rồi kéo anh ta lại, nói
"Cũng khá muộn rồi, tôi có thể về trước không”
Cô phải về thôi, đáng lẽ cô không nên tới đây, cô cũng không hiểu tại sao quản lý Lương nhất định phải kéo cô tới đây. Chẳng lẽ anh ta nghĩ cô còn có vị trí trong lòng Tần Nhiên hay sao, vì thế chỉ cần cô xuất hiện thì có thể giành được hợp đồng này ư?
Tiếc rằng, anh ta làm sao có thể ngờ được, 5 năm trước cô đã thua thảm hại thế nào, hôm nay cô tới đây, cũng chỉ khiến người ta chê cười thêm mà thôi.
Quản lý Lương nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, rồi anh ta lại liếc nhìn Tần Nhiên và Tống Tử Khâm trong phòng, vô cùng buồn bực vì chuyện cô Tống xuất hiện. Anh ta suy nghĩ rồi nói với Đồng Nhan
"Các giám đốc khác vẫn chưa đi, cô mà về trước thì không phải phép cho lắm, tôi nghĩ cô nên ở lại”
Trời đất bao la, cấp trên là lớn nhất. Đồng Nhan đành nhắm mắt bước vào phòng KTV. Cô tìm một góc ngồi xuống, mọi người đã bắt đầu vui chơi, đúng là bữa tiệc của kẻ có tiền, không phải ai cũng tụ tập lại nói cười, chơi xúc xắc.
Ngồi đối diện với Đồng Nhan là người đẹp lúc nãy, cô ta ngồi giữa bọn họ, giúp họ tung xúc xắc, thỉnh thoảng tiếng cười nũng nịu của cô ta truyền tới, người nào người nấy đều rất vui vẻ.
Đồng Nhan vô cùng mệt mỏi, làm gì còn lòng dạ nào quan tâm tới đám người kia, vừa khéo Tống Tử Khâm nhìn về phía cô, nhưng cô ta lại giả vờ lơ đãng quay đi.
"Cô Đồng đúng là người đẹp lạnh lùng nhỉ”
Giọng nói ghê tởm của gã Đài Loan lại vang lên bên tai cô.
Đông Nhan cảm thấy hơi nhức đầu, cô xoay người, vô cùng kiên nhẫn nói với gã
"Người đẹp lạnh lùng gì chứ, từ bé tôi đã thế rồi, đến tận bây giờ vẫn bị chướng ngại về ngôn ngữ ấy mà"
Ông chủ Đài Loan sửng sốt vì câu nói của cô, lão ta đang định mở miệng thì Đồng Nhan đã nói trước
"Xin lỗi, tôi đi rửa tay"
Đồng Nhan bước ra khỏi phòng, trong chốc lát, cô không kịp thích ứng với ánh sáng bên ngoài, hơi nhíu mắt. Cô đi tới một phòng vệ sinh được thiết kế lộng lẫy, ôm lấy tay, cô cảm thấy rất lạnh lẽo, cô hít sâu một hơi, cầm điện thoại gọi điện cho Trình Mai Mai.
Điện thoại vừa mới kết nối, giọng nói của Trình Mai Mai đã hùng hổ xông tới
"Đồng Nhan chết tiệt, cậu sao vẫn chưa về, mình gọi điện thoại cho công ty, người ta nói cậu không phải tăng ca mà"
"Mình ra ngoài xã giao"
"Được rồi, nhân viên thiết kế như cậu xã giao cái rắm, nói thật đi, cậu rốt cuộc ở đâu, với ai..."
Đồng Nhan đang định giải thích với Trình Mai Mai giọng Cách Lạp vang lên:
"Mẹ, mẹ ở đâu đấy, mẹ về nhà nhanh nhé"
Đồng Nhan dịu dàng nói
"Cách Lạp, mẹ gặp một người bạn cũ nên tối nay về trễ, con không cần chờ mẹ, ngủ sớm chút, ngày mai còn phải đi học"
Giọng Cách Lạp buồn bã, nó hỏi
"Bạn nào vậy?"
Đúng là đứa trẻ đa nghi mà.
"Là bạn tốt hồi trung học của mẹ"
Đồng Nhan nói dối
"Mẹ sẽ cố gắng về nhà sớm"
Cách Lạp im lặng, một tiếng thở dài truyền qua điện thoại
"Vậy mẹ phải sớm đấy"
"Ừ"
Đồng Nhan cười
"Ngủ sớm đi con, ngủ ngon nhé"
Đông Nhan cúp điện thoại, chuẩn bị ra ngoài thi thấy Tống Tử Khâm từ đâu xuất hiện, khẽ cười với cô
"Đồng Nhan"
Đầu Đồng Nhan như kêu lớn, vừa rồi cô uống vài chén rượu, hơi nhức đầu, sau khi thấy cô ta đầu lại càng đau, không cần nghĩ cũng biết, cô ta ở đây để đợi cô.
"Có chuyện gi?"
Đồng Nhan hỏi thẳng.
"Cô đã sinh con cho anh ấy phải không?”
Tống Tử Khâm cũng đi thẳng vào vấn đề.
"Đứa trẻ không có quan hệ gì với anh ta”
Đồng Nhan nhìn cô ta
"Yên tâm, sự tồn tại của nó không uy hiếp tới quan hệ của cô và anh ta, tôi cũng không rảnh tới nỗi dùng nó để làm phiền hai người. Hơn nữakhông phải tình cảm của hai người không phải rất tốt sao? Tần Nhiên cũng đã biết sự tồn tại của Cách Lạp, không phải anh ta không có phản ứng gì, hôm nay cô tìm tôi xem như là lo bò trắng răng rồi"
"Lo bò trắng răng?"
Tống Tử Khâm khẽ lập lại lời của cô, khuôn mặt có phần thương cảm
"Nếu như cô là tôi mới biết, người đàn ông sắp trở thành chồng mình đột nhiên có con trai, cô có thể chấp nhận không?"
Đồng Nhan nực cười nhìn Tống Tử Khâm
"Ngay cả người đàn ông bỏ đi của người khác, cô còn chấp nhận được, việc này có là cái thá gì đâu?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT