Sau khi đi vào đường hầm, không chỉ Lương Tân mà ngay cả Tiểu Tịch, đám người Hùng Đại Duy cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nơi này không giống như trong tưởng tượng của bọn họ là một đường hầm nhỏ hẹp mà ngược lại rộng rãi thoải mái như một con đường lớn. Trên dưới trái phải đều được lát óp bởi một lớp đá dầy, ánh sáng trong đường hầm không phải từ những ngọn đuốc mà là ánh sáng tự nhiên từ những ngọn đèn lân tảo, gặp gió không tắt, gặp nước càng sáng.
Không chỉ như vậy, trên đá còn khắc rất nhiều hoa văn tinh xảo đẹp đẽ, Hoàng Qua nhìn xem đến ngây ngất đờ người, nhịn không được cười nói: - Đường hầm ngầm chạy thoát thân còn điêu khắc hoa văn, cũng quá. . . Quá sang trọng rồi!?
Triệu Khánh lắc đầu cười khổ, hiển nhiên hắn cũng không biết vì sao Lê Giác phải làm như vậy.
Ma Nha tựa như có điều suy nghĩ, vừa đi vừa dùng tay nhẹ nhàng chạm vào những hoa văn khắc trên mặt đá, không lâu sau giật mình hiểu ra, nói với những người khác: - Những hoa văn này đều có tác dụng giảm bớt thanh âm và rung động.
Đường hầm rộng rãi nhưng toàn bộ đường đi đều vòng vèo cua ngoặt, thỉnh thoảng có góc cua cực lớn, đi được không lâu đã khiến cho mọi người hoa mắt chóng mặt, loại cấu trúc kỳ quái này nghĩ lại cũng là vì giảm nhỏ, tiêu trừ thanh âm.
Sau khi đi được một đoạn, Triệu Khánh đi đến bên cạnh Lương Tân mở miệng nói: - Đầu kia của đường hầm cũng có tinh binh bảo vệ, vạn nhất bị địch nhân phát hiện ra lối đi ra, bọn họ sẽ phát tin hiệu đồng thời khởi động cơ quan đưa chúng ta lên thẳng mặt đất, tóm lại. . . Mọi người tùy thời chuẩn bị chém giết.
Nói xong, Triệu Khánh ngừng lại một lát, đột nhiên dừng bước: - Lương đại nhân, hạ quan có một chuyện muốn nhờ!
Lương Tân còn chưa kịp trả lời thì Trình lão đầu ở cách đó không xa đã hoảng hốt kêu lên: - Đừng đứng ngốc ra đó làm lỡ thời gian, vừa đi vừa nói.
Triệu Khánh lại bước tiếp, miệng tiếp tục nói với Lương Tân: - Tất cả cấm chế mà tổng tiêu đầu lưu lại đều đã được phát động hết cả, sự tình sau này đều là chém giết, đột phá vòng vây. Mà tôi tâm tình đã loạn, muốn. . . Muốn giao lại quyền chỉ huy, cam nguyện làm một thanh y đao binh xông lên trận đầu, vậy mong đại nhân thành toàn cho.
Nói xong, Triệu Khánh đột nhiên khóc lớn, nước mắt thành hàng không ngừng rơi xuống.
Giải Linh trấn là nơi mà Triệu Khánh đã sống suốt mười năm, lúc này nơi đó sinh linh kêu khóc cho dù là thanh y trái tim bằng sắt cũng phải nềm, suy nghĩ rối loạn, trở nên kích động hiếu sát.
Lương Tân còn chưa nói năng gì, Tiểu Tịch ở cách đó không xa lại khẽ thở dài, quay sang nhìn Hùng Đại Duy đang cõng Trình Bất Lam theo sát sau lưng nó, nói: - Hùng bách hộ, sự tình sau đây do ngươi chỉ huy.
Hùng Đại Duy đọc hiểu thần ngữ của cô, ngạc nhiên nói: - Nhưng tai của chúng tôi, điếc. Người điếc dựa vào trí nhớ để phát âm nói chuyện, làm sao có thể truyền ra mệnh lệnh rõ ràng cho được?
Tiểu Tịch cười: - Không còn cách nào cả, có thể nghe rõ là được, không cần nói nhiều.
Triệu Khánh giao ra quyền chỉ huy giống như cả người được giải thoát, đưa tay gạt nước mắt đối với hai vị du kỵ nhẹ nhàng nói một câu: - Cám ơn.
Trình Bất Lam hiện nhiên là càng tín nhiệm Triệu Khánh hơn một chút, thấy hắn giao lại quyền trên khuôn mặt già cả hiện lên vẻ lo lắng sâu sắc.
Hàng người bước chân nhanh nhẹn, nhưng đường hầm xây dựng lên quả thực khiến người ta rối loạn, khoảng cách tới đầu ra còn phải đi một đoạn không lâu nữa. Đúng lúc này trong đội ngũ Lương Tân và Tiểu Tịch hình như đồng thời phát hiện ra điều gì đó, không hẹn mà đồng thời phất tay ra hiệu, tất cả mọi người lập tức dừng bước.
Hai vị du kỵ nhẹ nhàng di động đi về phía trước vài bước, song song tạo thành thế hỗ trợ lẫn nhau
Các thanh y cũng lặng yên rút ra Tú Xuân đao, lưỡi đao đè lên mặt thuẫn đề phòng lộ ra ánh sao, bước chân so với báo săn còn nhẹ nhàng hơn, trong chớp mắt kết thành trận thế, bảo vệ Hùng Đại Duy trên lưng cõng Trình Bất Lam ở giữa trận.
Không lâu sau, tiếng bước chân rối loạn từ đoạn đường hầm phía trước truyền tới. . . Tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng, xen lẫn trong đó là tiếng hô hấp dồn dập nặng nề, Lương Tân thoáng thả lỏng đã có hô hấp vậy không phải là người cỏ.
Một lát sau, hai người đàn ông từ góc cua phía trước đi đến, Lương Tân mau chóng chạy về phía đối phương, hai người đàn ông còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hai tay của lương đã đặt lên ngực bọn họn, thấp giọng quát hỏi: - Người nào!?
Hai người đàn ông căn bản không ngờ tới sẽ gặp phải tập kích, trong lúc hoảng sợ vung quyền theo bản năng đánh về phía Lương Tân. Lương Tân hơi vận lực đẩy ra, hai người đồng loạt kêu lên một tiếng, mềm oạt ngã nhào trên mặt đất, chỉ cảm thấy lồng ngực khí huyết đảo ngược tay chân bủn rủn một chút sức lực cũng không thể dùng được.
Từ sau lưng Lương Tân vang lên thanh âm của Triệu Khánh: - Khoan ra tay, người bên mình!
Hai người đàn ông trên trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt trắng bạch dọa người, sau khi nhìn thấy Triệu Khánh lập tức thở phào nhẹ nhóm, trên mặt xuất hiện thần sắc được an ủi.
Triệu Khánh trầm giọng hỏi: - Tại sao các ngươi lại về đây? Cửa ra xảy ra chuyện? Hai người đàn ông này cũng là 'cọc ngầm', tiểu đội của bọn họ chỉ có một nhiệm vụ duy nhất đó là trông coi cửa ra của đường hầm.
Nhưng hai người đàn ông đó không trả lời vấn đề của Triệu Khánh, mặt mày nhăn nhó toàn thân cứng ngắc như mắc phải căn quái bệnh nào đó, đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đều đờ đẫn ngây dại. Đúng lúc này, Hoàng Qua đang đứng trong trận thế của thanh y, cánh mũi rung động nỗ lực hít vào, lập tức hoảng sợ hét toán lên: - Mùi thơm của cỏ!
Tiếng kinh hô vừa phát ra, Lương Tân rõ ràng nhìn thấy một trong hai người đàn ông, trong đôi mắt của người đó chợt lóe lên một tia màu xanh xanh không dễ bị phát hiện, giống như một cọng cỏ cực mảnh từ mắt trái của người đó di chuyển sang mắt phải.
Tiểu Tịch cũng đã phát hiện ra điểm khác thường của hai người đàn ông này, quát lên một tiếng thân người lao tới, tay phải vung lên tinh mang chợt hiện, bịch bịch hai tiếng, tiểu xà vảy trắng nhanh tựa thiểm điện, không chút lưu tình đụng nát đầu lâu của hai người đàn ông đó. Cho đến khi hai cỗ thi thể không đầu đổ xuống đất, thanh y phía sau có quen biết với hai người này mới phát ra tiếng kinh hô.
Hai người này nằm sấp trên mặt đất nhưng không có lấy một giọt máu chảy ra, đầu lâu của bọn họ vỡ thành bảy tám mảnh, trong đầu lâu trống rỗng, không có bất kỳ một thứ gì, giống như người sành sứ bị đánh vỡ vậy.
Tràng cảnh yên lặng mà quỷ dị, Hùng Đại Duy, kẻ mới được giao lại quyền lực, không chút do dự lập tức ra lệnh: - Hốt(hủy) xác!Lên(Lui) !
Tất cả mọi người đều hiểu được khẩu lệnh hàm hồ không rõ của hắn, mấy vị thanh y vội chạy lên đổ dầu hỏa vào hai cỗ thi thể tiếp đó điểm lửa đốt, lửa vừa bốc cháy mọi người lập tức xoay người chạy theo đường cũ trở về.
Chỉ có Triệu Khánh trên mặt đầy vẻ không dám tin, lầm bầm tự nói: Không thể nào, đường hầm là toàn bộ tâm huyết của tổng tiêu đầu, không thể bị địch nhân phát hiện ra được. . .
Mặc dù không hiểu rốt cuộc hai người đàn ông đó đã bị hạ xuống loại pháp thuật gì nhưng cửa ra của đường hầm nhất định đã bị tấn công bị chiếm mất rồi. Thanh y đóng tại đó thậm chí còn không kịp phát ra tiếng kèn báo hiệu, càng không kịp phát động cơ quan đưa mọi người trong ám đạo lên mặt đất thì đã bị mất mạng.
Mọi người vừa mới xoay người rời đi, hai cỗ thi thể bị lửa đốt cháy đột nhiên bạo phát một loạt tiếng chi chi kêu thảm, giống như con vịt sống bị dầu cháy lan đến, liều mạng nhảy lên, chạy loạn đâm loạn trong ám đạo. Hai đứa trẻ sợ hãi thiếu chút nữa ngất đi, Lương Tân vội vàng phi tới, đưa tay đánh ngất chúng nó ném vào trong đội ngũ, lớn tiếng thúc dục mọi người: - Không cần quản nó, đi mau. ..
Vừa dứt lời, tiếng tê tê quái dị đột nhiên vang lên chói tai, vô số sợi xanh nhỏ hơn cả sợi tóc vung vẩy uốn lượn, men theo bốn bức tường của ám đạo nhanh chóng dài ra, chỉ chớp mắt đã phủ kín cả bức tường xông về phía mọi người. Tiếng quát của Tiểu Tịch vừa mới vang lên thì cả người đã bị vô số sợi nhỏ bao phủ, Lương Tân trợn tròn mắt nhưng còn không đợi nó lao tới cứu Tiểu Tịch, sợi nhỏ như tóc đã tấn công lại, tầng tầng cuốn chặt lấy nó.
Lương Tân chỉ cảm thấy những sợi nhỏ này giống như những con đỉa, lỗ tai, lỗ mũi, mắt, miệng, thậm chí lỗ chân lông, chỉ cần có khe hở bọn chúng lập tức liều mạng chui vào. Thân thể bị tập kích, bảy cỗ tinh hồn của nó lập tức vận chuyển, bảy đạo ác thổ chi lực dựa theo trận đồ sao Bắc Đẩu từng vòng từng vòng chạy trong tứ chi bách hài .
Những 'sợi tóc' này mặc dù đáng sợ nhưng lực lượng cực nhỏ, đối với tinh hồn ác lực đủ so sánh với chân nguyên tứ bộ của Lương Tân chúng dần dần bị đứt đoạn.
Lương Tân thấy sợi xanh này không làm gì được bản thân liền hiểu chắc hẳn cũng không phải là đối thủ của Tiểu Tịch cho nên yên tâm hơn không ít. Đồng thời lo sợ bọn chúng tiếp tục tấn công thanh y phổ thông, không quản toàn thân khó chịu, giang rộng tay chân, một người che kín cả ám đạo, liều cái mạng nhỏ đem tự thân cuốn lấy sợi xanh, sau đó lại tầng tầng chặt đứt.
Các thanh y cũng không tiếp tục chạy, toàn bộ dừng lại trợn tròn mắt nhìn trận đấu quái dị trước mắt. . . Trong ám đạo, một nửa bị Lương Tân chiếm đóng, vững vàng ngăn cản thế công của sợi xanh.
Mà một nửa còn lại là Tiểu Tịch, thanh y thiếu nữ đang xoay tròn cực nhanh, tất cả sợi xanh có ý đồ vượt qua đều bị cô ta quấn lên người mình, sợ xanh càng cuốn càng nhiều, Tiểu Tịch vẫn như cũ xoay tròn, giống như con thoi màu xanh cực lớn, mai một lúc sau, 'con thoi' đột nhiên chui ra một bàn tay. . .Tay trái!
Tiếng quát thanh thúy: Đoạt!
Đùng một tiếng vang lên, tất cả 'sợi tóc' đều bị lực lượng của Nhai Tí trảo cướp sạch, tất cả nổ tung, sợi xanh đứt gãy thành ngàn vạn đoạn nhỏ, dài không hơn một tấc.
Tiểu Tịch sắc mặt không đổi, yên lặng đứng yên tại chỗ; Lương Tân giống như con gấu rơi vào đống dây rối, oa oa quái khiếu, từng nắm từng nắm kéo đứt sợi xanh. . .
Những sợi xanh này là lấy hai vị 'cọc ngầm' kia làm đất mà sinh trưởng nên, bọn chúng sau khi mọc dài ra đoạt không được thân thể của kẻ khác rất nhanh sẽ tiêu hao sạch chất dinh dưỡng, không lâu sau sẽ chết. Lương Tân kéo xuống sợi xanh cuối cùng, cả người còn nguyên vẹn đi ra, nhìn thấy Tiểu Tịch vẫn xinh đẹp đứng đó liền bật cười thật vui vẻ.
Tiểu Tịch nheo mắt, nhìn về phía cửa ra, thấp giọng nói: - Không cần chạy, chuẩn bị đánh đi!
Vừa dứt lời, ba, một tiếng trầm đục vang lên, tất cả đèn lân tảo chợt tắt, đường hầm ngay lập tức biến thành tối đen. Lương Tân cười khổ dậm chân, nói một câu mà ai nghe cũng không hiểu: - Lại nữa! Tình huống có điểm giống, nó lập tức nhớ đến ngọc bích ăn thịt người gặp phải vào năm năm trước trong mỏ quặng ở Khổ Nãi Sơn.
Mà quan trưởng của đám thanh y Hùng Đại Duy hình như cảm thấy câu nói của Lương Tân vẫn không tính là khó hiểu, hắn tiếp tục dùng giọng điệu trang nghiêm, nói một câu càng khiến cho người ta không hiểu mô tê gì: - Mèo lợn uống rượu!
Tất cả thanh y đang có mặt tại đó đều ngạc nhiên, ai cũng không biết quan trưởng truyền đạt mệnh lệnh gì, Hoàng Qua phản ứng nhanh nhất, bật cười thành tiếng, thay Hùng Đại Duy phiên dịch, nói: - Chiếu sáng hoàn cảnh!
Lúc này mọi người mới giật mình hiểu ra, đang chuẩn bị hành động thì Lương Tân lại trầm giọng truyền lệnh: - Không cần, đất đỏ phòng thân, tự mình ẩn nấp tốt, không có mệnh lệnh của ta các ngươi ai cũng không được phép ra tay.
Nhóm thanh y tai điếc không nghe được mệnh lệnh, 'cọc ngầm' của Giải Linh trấn liền dùng tay viết mệnh lệnh truyền cho bọn họ. . .
Các thanh y lập tứ lấy ra đất đỏ luôn mang theo người, xoa lên thân thể dấu đi hơi người, tiếp sau đó dù động tác của bọn họ có nhẹ nhàng hơn nữa cũng không thể không phát ra tiếng lạo xạo lạo xạo.
Nhưng đợi mọi người xoa đất đỏ xong, bảo vệ Trình lão đầu nằm sấp xuống ẩn nấp, tiếng lạo xạo lạo xạo vẫn không dừng lại.
Từ đỉnh đầu, bên cạnh, dưới chân của bọn họ vang lên tiếng kêu nhè nhẹ, dần dần truyền đến bốn phương tám hướng. Hai đứa trẻ tay trong tay nằm chung một chỗ, liều mạng không chế không để cho hai hàm răng của mình va vào nhau, Hoàng Qua mũi rất nhạy, khẽ viết lên tay của Ma Nha: Mùi cây cỏ, rất đậm.
Ma Nha cũng không quản đồng bạn có thấy được hay không, vẻ mặt đau khổ gật đầu, kéo tay Hoàng Qua sang viết: Lạo xạo lạo xạo là tiếng cỏ mọc dài ra, ngươi cẩn thận đám cỏ mọc dưới mông một chút.
Hoàng Qua kéo tay Ma Nha sang: Ngươi viết gì thế?
Hai vị du kỵ sóng vai nhau mà đứng, yên lặng lắng nghe tìm kiếm tung tích của địch nhân, Lương Tân trong lòng không hề bình tĩnh, Tiểu Tịch nhìn vào lạnh lùng tựa băng, thân thể rất mát cũng rất mềm.
Trong bóng đen tuyệt đối, từng căn từng căn rễ thực vật yên lặng xuyên qua nền đá chui ra, giống như đầu rắn cảnh giác, lắc trái lắc phải thăm dò khí tức của người sống.
Các thanh y đều đã xoa đất đỏ đặc chế phong kín hơi người, ngoại trừ tần suất hít thở cực nhỏ ra đã hòa cùng đất đá làm một thể, ngược lại Lương Tân, hiện tại tim đập cực nhanh...
Rễ cây rốt cuộc xác định được mục tiêu rõ ràng nhất, cố sức bò đến, vụng về tiến về phía Lương Tân và tiểu.
Trong ám đạo, lân tảo dùng để chiếu sáng lúc này đột nhiên sống trở lại, im lặng bò tới, tụ họp, càng tụ càng nhiều. . .
Năm đó Lê Giác đặc biết dùng loại thực vật lân tảo không sợ gió, nước, gần như là không thể dập tắt này để chiếu sáng, nhưng cho dù ông ta tính hết mọi khả năng cũng không thể ngờ được địch nhân của hôm nay, sử dụng là kỳ môn pháp thuật thảo mộc giai binh, cây cỏ mùa xuân, dưới tác dụng của đạo pháp thuật này, chỉ cần là thực vật sẽ bị điều khiển, sẽ hóa thành đao binh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT