Từng mảng từng mạng đằng giáp binh ngã xuống, nhưng trận pháp của quốc sư một khi đã bị phát động, trong một trăm dặm xung quanh cây cỏ sinh trưởng cực tốt, vô số người cỏ được chế tạo đi ra tiếp đó không chút do dự xông vào chiến trường. Mà các loại cấm chế trong tiểu trấn thì dần dần kiệt lực hết tác dụng.
Đám đằng giáp binh này đều là do pháp thuật sinh ra điều khiển, không hề sợ ngọn lửa bình thường của nhân gian, muốn giết bọn chúng chỉ có thể chặt xuống khỏa đầu lâu không có mắt mũi miệng kia!
Càng lúc càng nhiều đằng giáp binh xông vào tiểu trấn dẫn đến cấm chế dần dần hết lực, đã bắt đầu có thanh y ra tay chém giết địch nhân. Triệu Khánh quay đầu lại nhìn Lương Tân nở nụ cười tối nghĩa: - Thủ không nổi, chuẩn bị đột phá vòng vây thôi! Trong lúc nói chuyện, vung tay chém ra một đao, chém đằng giáp binh vừa mới leo lên mái nhà thành hai nửa.
Lương Tân cũng không nói lời thừa thãi, theo sát sau lưng Triệu Khánh một đường bay nhảy chạy về phía tiêu cục. . .
Đằng giáp binh không có miệng cho nên không thể la hét cũng không thể kêu thảm; thanh y vệ khi liều mạng cũng biến thành lang sói hung ác, há miệng hô hấp ngậm miệng giết người! Trong tiểu trấn, khắp nơi diễn ra trận trận đồ giết không tiếng động, thường có ánh đao lóe lên chém giết một mảnh đằng giáp binh, cũng có tiểu đội thanh y rơi vào vòng vây của địch nhân, máu tươi bắn tung trong nháy mắt bị mất mạng. . .
Đợi đến khi bọn họ trở lại tiêu cục, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị thỏa đáng cả, Ma Nha và Hoàng Qua càng là cầm thanh đao trên tay múa loạn tiếng gió vù vù rất uy phong. Trình Bất Lam đã sớm không còn bộ dạng thong dong như lúc đầu nữa, trong đôi mắt tràn ngập nỗi sợ hãi, yếu ớt thiếp trên lưng của Hùng Đại Duy.
Bên ngoài đã bắt đầu có đằng giáp binh muốn tấn công vào tiêu cục, may là chưa hình thành quy mô lớn chỉ có ba năm thành xông đến, nhóm thanh y còn có thể ứng phó được.
Vừa về đến tiêu cục, Triệu Khánh liền luôn miệng hét lớn, một loạt mệnh lệnh được truyền xuống, thanh y thuộc hạ lập tức trở nên bận rộn, trong tiếng tíc tíc không ngừng của cơ quan từng tấm từng tấm lưới sắt bay lên, biến cả tiêu cục trở thành tòa thành tường đồng vách sắt đồng thời từng đạo kèn lệnh vang lên truyền tín hiệu cho đồng bạn ở bên ngoài, ý nghĩa là chuẩn bị đột phá vòng vây, muốn tất cả mọi người mau chóng tập hợp lại.
Sau đó, các thanh y trong tiêu cục tay chân nhanh nhẹn xếp đặt cơ quan, mặt đất trong khu nhà từng nơi từng nơi sụp xuống hiện ra hơn mười hố lớn như miệng giếng. Những mật đạo này nối liền với chỗ ẩn nấp bên ngoài của thanh y, Triệu Khánh trầm giọng hạ lệnh: - Đốt hương! Sau nửa cây hương, mặc kệ là trở về được bao nhiêu huynh đệ chúng ta đều phải đột vây!
Trong khoảng thời gian đợi thanh y quay trở lại tiêu cục, Triệu Khánh đột nhiên cười khó hiểu, không phải cười tức giận, cũng không phải buồn bực mà cười, ngược lại chân chân thật thật hớn hở vui sướng, nhìn đám thuộc hạ hét lên: - Đổi trang phục! Mười năm cọc ngầm, hôm nay trở lại diện mục vốn có! Vừa dứt lời hai tay rung động, trong tiếng vang bục bục, quần áo bên ngoài tầng tầng bị hắn chấn rách lộ ra thanh y chiến bào bên trong: Mặc Ngư bào!
Thanh y 'cọc ngầm' từng người từng người một thần sắc vui sướng, bỏ việc đang làm giở trên tay xuống, tất cả như tổ ong vỡ chạy vào trong nhà, sau khi đi ra mỗi người đều mặc Mặc Ngư bào, eo giắt Tú Xuân đao, cánh tay đeo Đình Phong thuẫn, sau lưng áo là cảnh mặt trời đỏ rực đang nhô lên, bộ dạng uy phong dũng mãnh!
Tiểu Tịch nheo mắt quan sát xung quanh, bước chân nhẹ nhàng cũng đi vào một gian phòng, không lâu sau quay trở ra đột nhiên biến thành một thanh y vệ lạnh lùng xinh đẹp. Lương Tân cười to, trang phục của thanh y mặc lên người thiếu nữ với thần sắc đông cứng người khác quả nhiên là tuyệt diệu chí cực.
Tiểu Tịch thấy Lương Tân nhìn mình cười ngu ngốc thì nhíu mày nói: - Ngươi không đổi trang phục sao?
Lương Tân nhờ Triệu Khánh dẫn đi, cũng đi vào trong nhà, Ma Nha và Hoàng Qua đưa mắt nhìn nhau vội vàng kêu lên một tiếng quái dị: - Chúng tôi cũng đổi. . . Nói rồi co chân chạy vào trong phòng.
Chỉ một lát sau, trong tiêu cục Trấn Bắc, ngoại trừ Dương Giác Thúy không đuôi ra còn lại đều là thanh y vệ đằng đằng sát khí, ngay cả Trình lão đầu cũng bị lôi kéo mặc vào người một chiếc Mặc Ngư bào.
Bịch. . . Bịch. . . Bịch. . .
Đằng giáp binh đã bao vây tiêu cục, đang tấn công vào cửa lớn. Tiếng va đập từng chút từng chút đập vào lòng mọi người.
Thời gian nửa nén hương rất nhanh liền đi qua, trong mật đạo không có thanh y nào trở về nữa.
Chém giết trong tiểu trấn không hề dừng lại, thanh y bị phái ra bên ngoài dùng hành động nói với quan trưởng về ý nghĩ của mình: Bọn họ muốn giết sạch địch nhân, giảm bớt áp lực khi đột phá vòng vây.
Triệu Khách hai mắt đỏ bừng, nhấc chân đá bát hương vỡ nát thành bốn năm mảnh, hung ác mắng một câu: - Đều là đám ngu ngốc!
Lúc này Trình lão đầu đôi môi run run, nhỏ giọng lắp bắp nói: - Chúng. . . Chúng ta chạy mau thôi. . .
Triệu Khánh hít sâu một hơi ổn định lại tâm trạng của mình, phất tay ra lệnh: - Theo ta, đột vây!
Lương Tân sớm chờ đợi câu nói này của hắn, bản thân nó chiến lực so với những người khác thì mạnh mẽ hơn rất nhiều, trận đánh đầu tiên này không thể thoát khỏi phải do nó tự mình đến đánh, sải bước chạy về phía cửa lớn tiêu cục. Không ngờ các thanh y ai cũng không đi theo nó, tất cả xoay người chạy về phía sau nhà.
Ma Nha và Hoàng Qua so ra thì có lương tâm hơn, phất tay nói với Lương Tân: - Tam ca, đi bên này. . .
Lương Tân chớp mắt nhíu mày lại chạy trở về đuổi theo những người khác, Ma Nha cười nói với nó: - Liên quan đến việc đột vây, khi đại nhân Lê Giác còn sống đã sớm an bài xong cả rồi, có đường hầm ngầm!
Giải Linh trấn cơ quan khắp nơi, thiết kế tinh xảo, tự nhiên có đường ngầm để bỏ chạy.
Triệu Khánh tiếp lời, vừa chạy vừa giải thích cho Lương Tân: - Con đường ngầm này thông thẳng đến mép thị trấn, chẳng qua địch nhân bao vây phạm vi quá rộng, sau khi ra khỏi đường hầm nhất định còn có một trận chém giết hung hiểm nữa mới có thể thoát ra một đường sống.
Cửa ra của mật đạo nằm trong vòng vây của địch nhân, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Triệu Khánh không vội vàng đột phá vòng vây.
Lương Tân gật đầu đồng thời vẫn còn đôi chút không hiểu: - Ngày trước vì sao không đào đường hầm dài ra một chút nữa?
Ma Nha sớm đã hỏi thanh y minh bạch vấn đề này, dương dương đắc ý nói: - Đây mới là điểm thể hiện mưu trí của Lê đại nhân!
Đường hầm là đạo bảo hiểm cuối cùng mà Lê Giác thiết kế cho Giải Linh trấn, tự nhiên là phải bí mật nhưng thiên hạ người mang kỳ năng nhiều vô số, không nói đâu xa ngay ở bên cạnh Lương Tân đã có một đứa trẻ sở trường lắng nghe động tĩnh trên mặt đất.
Cho nên Lê Giác khi xây dựng đường hầm này đã hao tổn rất nhiều trí não, khoảng cách, góc độ, điểm rẽ mỗi một loại đều trả qua tinh toán tỉ mỉ chính xác nhất. Khi người may mắn sống sót đi vào đường hầm, vô luận là nói chuyện hay bỏ chạy đều sẽ không sinh ra một chút rung động hay tiếng ồn nào, mà độ dài của hiện tại cũng đảm bảo tính bí mật cực hạn, đường hầm dài hơn một phân rất dễ bị cao nhân trên mặt đất phát hiện.
Ma Nha đã thử qua, khi thanh y cọc ngầm chạy trốn trong đường hầm, nó nằm trên mặt đất thi triển Thính địa chi thuật không hề phát hiện ra lấy một tia dị thường nào, lúc này mới chân chính tâm phục khẩu phục Lê Giác.
Lương Tân cũng khuất phục trước bản lĩnh tính toán thiết kế cơ quan của Lê Giác, mà Triệu Khánh thần sắc lại có chút cổ quái, tự hào pha lẫn buồn bã đau thương khó nén, còn cả loại thần sắc mà Lương Tân nhìn không hiểu.
Các thanh y cọc ngầm được huấn luyện kỹ càng, dỡ bỏ ngụy trang, khởi động cơ quan, chỉ một lát Lương Tân đã theo đại đội nhân mã đi vào trong đường hầm, mặt sau tự nhiên sẽ có người lưu lại phụ trách đóng cửa đường hầm, làm mấy việc đoạn hậu.
Sau cùng, thanh y mà Lương Tân mang theo cùng với cọc ngầm ở Giải Linh trấn, hai đội nhân mã đi vào đường hầm tổng cộng hơn bảy mươi người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT