Lại một ngày dạy học kết thúc, Thẩm Quân Mặc đi bộ một mình trong sân trường, trước mặt là bãi cỏ, chỉ cần đi vòng qua sẽ đến bãi đậu xe.
Anh giơ tay nhìn đồng hồ. Vừa định rút di động ra gọi thì thấy có hai người đang đi về phía mình. Khi nhìn rõ người đi sau là ai, anh khẽ cau mày.
“Thầy Thẩm, mới tan lớp à?”. Giáo viên chủ nhiệm chưa đến gần đã nhiệt tình cùng Thẩm Quân Mặc nói chuyện.
Thẩm Quân Mặc từ từ gật đầu. Bộ dáng ôn hòa, dường như cái nhíu mày khi nãy chưa từng xảy ra.
“À. Đúng rồi! Giới thiệu luôn cho thầy người mới đến trường chúng ta…”. Giáo viên chủ nhiệm cười ha hả lui nửa bước chân để giới thiệu cho Thẩm Quân Mặc cô gái đứng sau. Thình lình một thanh âm trong trẻo vang lời, ngắt lời anh ta.
“Chủ nhiệm không cần giới thiệu, tôi và A Mặc đã quen biết từ trước”. Cô gái bước lên, nụ cười tự tin và mừng rỡ. Cô ta thoải mái mở hai tay ra “Thẩm Quân Mặc, vừa là bạn học vừa là bạn cũ về nước, không ôm một cái sao?”.
Thẩm Quân Mặc tuy cười, nhưng ý cười lại chẳng hiển hiện nơi đáy mắt. Anh bước lùi một bước, cất tiếng nhẹ nhàng: “Tuy tôi sinh sống ở nước ngoài nhiều năm nhưng vẫn còn nhớ rõ phong tục tập quán của Trung Quốc”.
“Cậu đúng là không hiểu phong tình…”. Cô gái đưa tay về, giọng điệu có mùi trách móc và hờn dỗi, nhưng nụ cười vẫn chẳng hề giảm, “Đinh Di San tớ lại thích cậu như thế này”.
Thầy chủ nhiệm đứng một bên mơ mơ hồ hồ, lúng ta lúng túng cười: “Hóa ra thầy Thẩm và cô Đinh là bạn cũ. Hai người sau này sẽ công tác cùng một khoa sẽ giúp đỡ lẫn nhau tốt hơn rồi”.
Thẩm Quân Mặc rũ mắt, hoàn toàn không đếm xỉa đến.
Đinh Di San định mở miệng thì trên sân xuất hiện một cô gái giống cô ta mấy phần đang chạy về phía này.
Cô ấy ôm lấy cánh tay Đinh Di San, thân mật nói: “Chị họ, tưởng chị đến đại học K thăm em, thì ra là đi tìm anh Mặc”.
“Còn nhỏ mà khôn vặt”. Đinh Di San chọc chọc vào trán cô gái. “Còn gọi anh Mặc, phải là thầy Thẩm”.
Đinh Tuệ Tuệ nghe vậy, cụt hứng phổng mũi nói: “Hừ, chị và anh Mặc cá mè một lứa. Anh ấy đến trường đại học K lâu rồi. Cứ mỗi lần em đến tìm ảnh đều nói đang bận, có việc, không gặp được…”.
Cô ta lắc lắc cánh tay Đinh Di San, làm nũng: “Chị họ, chị giúp em dạy dỗ anh Mặc đi”.
Đinh Di San giả vờ tức giận lườm em gái, không tình nguyện nói “Chị nào dám dạy dỗ anh Mặc”.
Mấy câu này tuy nói với Đinh Tuệ Tuệ, nhưng Đinh Di San vẫn muốn biết Thẩm Quân Mặc phản ứng như thế nào nên len lén liếc nhìn. Ai ngờ khiến cô ta thất vọng, bộ mặt Thẩm Quân Mặc vẫn y như khi nãy, không đoán được trong lòng anh đang nghĩ cái gì.
“Anh Mặc, em nghe bạn cạnh phòng ngủ nói lớp anh tổ chức giao lưu ngoại ngữ?”. Đinh Tuệ Tuệ bất thình lình hỏi.
“Là họ tự tổ chức”. Thẩm Quân mặc xoa xoa sống mũi, tỏ vẻ mệt mỏi trả lời.
Đinh Tuệ Tuệ vẫn không chịu buông tha: “Em nghe nói anh cũng tham gia, thật ư?”.
“Nếu rảnh thì sẽ ghé qua”. Thẩm Quân Mặc biết rõ cô ta có ý định gì, nên cố tình trả lời nước đôi.
“Giao lưu tiếng Pháp?”. Đinh Di San xen vào “Vậy tớ cũng tham gia. Đằng nào tuần sau tớ cũng sẽ chính thức giảng dạy. Sớm gặp gỡ sinh viên của lớp càng tốt”.
Đinh Tuệ Tuệ nghe xong hiển nhiên cao hứng: “Thật à! Vậy em cũng đi”.
Đinh Di San liếc mắt cười: “Em không học tiếng Pháp, đi làm gì…”.
Thẩm Quân Mặc chẳng ừ hử gì cả, cũng không quản hai bọn họ nói gì, quay sang thầy chủ nhiệm bị lãng quên một bên nói: “Tôi có việc, đi trước, thầy từ từ nói chuyện”.
Dứt lời, hướng về phìa Đinh Di San hơi hơi gật đầu, quay đầu đi thẳng. (Vâng, cả câu chào anh cũng lười nói :D)
Trên đường lái xe về nhà cha Thẩm, điện thoại di động đặt trong ngăn nhỏ vang lên. Thẩm Quân Mặc đeo tai nghe màu xanh, nhấn nút trả lời.
“Thẩm Quân Mặc, tớ cũng không phải thú dữ, cần gì trốn tránh tớ?”. Âm thanh chán nản thất vọng của Đinh Di San vang lên, nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của Thẩm Quân Mặc, giọng nói của cô ta cao lên: “Tớ từ xa chạy về nước. Biết cậu làm thầy giáo ở đại học K nên từ chối bao nhiêu lời mời khác để đến đấy. Cậu sao có thể đối xử với tớ như vậy…?”.
Thẩm Quân Mặc nhìn ngoài cửa sổ thấy ráng chiều dần bao phủ bầu trời, môi mỏng khẽ mở: “Từ lâu đã nói rõ ràng với cậu chuyện này. Do cậu quá mức cố chấp”.
“Thẩm Quân Mặc, cậu thật vô tình”.
“Chúng ta quen nhau không phải ngày một ngày hai. Từ khi hiểu rõ được tình cảm của cậu tôi đã nói rất rõ ràng với cậu. Hơn nữa tôi tự thấy mình cũng không phải kiểu tỏ thái độ mập mờ…Cậu về nước, tôi rất hoan nghênh với tư cách là một người bạn cũ. Nếu cậu có những ý nghĩ khác, tôi nói thẳng, tốt nhất sau này đừng gặp nhau nữa”.
Bên kia vành mắt Đinh Di San đã đỏ hoe,Thẩm Quân Mặc vừa dứt lời đã cuống cuồng cúp điện thoại. Nhìn về phía màn hình điện thoại đang sáng, lầm bẩm: “Làm sao bây giờ, từ nhỏ em đã thích anh, nguyện vọng lớn nhất là lớn lên gả cho anh. Suy nghĩ quen thuộc này, em thay đổi không được…”.
Đến ngày thi đấu tiếng Pháp, từ sáng sớm Ôn Tử đã gọi điện thoại đến, như sợ Giản Chi sẽ thay đổi ý định. Cô ấy hầm hè căn dặn trong điện thoại, Giản Chi thấy phiền phiền, nhẹ nhàng đáp ứng.
Lúc xe buýt chở Giản Chi dừng ở cổng đại học K đã thấy con bé kia nghển cổ chờ đợi.
“Chị Chi” Ôn Tử tiến lên, khoác cánh tay Giản Chi. Nhìn qua mấy cái túi nhỏ nhỏ trong tay cô, hỏi: “Cái gì vậy chị?”.
“Vài cái bánh ngọt thôi. Lát nữa chia cho bạn của em”. Giản Chi vừa nói vừa giao túi trong tay cho Ôn Tử.
Ôn Tử mở túi nhòm vào, nghịch ngợm nói: “Các bạn mới ăn tối xong, ăn gì được nữa, thôi để hết cho em nhen”.
Giản Chi lườm cô: “Ngày thường em muốn ăn gì chị đều làm cho em rồi. Đây là quà gặp mặt”.
Ôn Tử chẹp chẹp miệng, tỏ vẻ thất vọng. Nhưng chưa kiên trì được vài giây đã lùi bước: “Chị Chi chu đáo quá. Chị hiền lành đảm đang như thế, sau này mẹ chồng nhất định sẽ yêu thích lắm”.
Giản Chi nghe xong, giả bộ tức giận vỗ vỗ lên trán Ôn Tử: “Nói lung tung”.
Thời tiết đã dần ấm áp nên các bạn sinh viên quyết định chuyển địa điểm giao lưu tiếng Pháp ra ngoài. Cơ mà thầy Thẩm cực kỳ được hâm mộ nên họ vẫn cố gắng tìm địa điểm tương đối vẳng vẻ.
Chờ lúc Ôn Tử và Giản Chi vừa cười vừa nói đến nơi cần đến đã thấy tập trung rất nhiều người.
Đây là một tòa nhà lâu đời nằm trên một mảnh đất vừa phải thuộc khuôn viên đại học K. Bình thường ít người đi lại, không khí mới mẻ độc đáo. Thêm nữa có một cái đình nhỏ giả cổ, có nhà thủy tạ nên càng tăng thêm mấy phần tao nhã…
Giản Chi đi dạo trên hành lang giữa hồ, khoảng cách khá xa nên nhìn không rõ. Mọi người hình như đang xoay xung quanh ai đó. Cô ngạc nhiên, người nào mà có sức hút lớn như vậy!.
Bỗng nhiên phía trước có người gọi Ôn Tử. Ôn Tử cười toe toét giơ tay vẫy vẫy, gào tới: “Mấy người có lộc ăn đấy! Chị Chi đại gia nhà tớ mang bánh ngọt đến rồi đây”.
Mọi người đang tụ tập nhanh chóng giãn ra. Nhờ vậy cuối cùng Giản Chi đã nhìn rõ cái người bị bao quanh ở trung tâm hóa ra là thầy Thẩm.
Vì Ôn Tử nói chỉ có sinh viên tham gia nên lúc đầu còn hơi bất ngờ. Nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm chỉnh của Thẩm Quân Mặc được người người ngưỡng mộ đứng đó, cô chợt thấy buồn cười.
Đặc biệt là anh ta vừa kiên trì giữ khoảng cách vừa cố gắng giải đáp thắc mắc cho mọi người, Giản Chi trong lòng âm thầm than, quả nhiên là người thầy tận tụy với công việc.
Thẩm Quân Mặc xuyên qua mọi người cũng nhìn thấy Giản Chi. Hai người khẽ gật đầu ra hiệu, coi như là chào hỏi.
Phía kia Ôn Tử bắt đầu phân phát bánh cho mọi người, các cô gái quanh Thẩm Quân Mặc dần ít đi.
Anh lại mỉm cười với Giản Chi, kèm theo chút bất đắc dĩ.
Giản Chi thấy anh đi về phía mình, nhanh tay cầm một miếng bánh ngọt cho anh. Ai ngờ bên cạnh bỗng nhiên có hai cô gái xuất hiện. Một người có vẻ cùng tuổi với Ôn Tử, người còn lại nhìn trưởng thành hơn, vừa bước qua vừa thân mật kéo cánh tay Thẩm Quân Mặc.
Cô gái mặc áo gió màu vàng, bên trong kết hợp áo sơ mi lụa với quần vải nỉ, trên cổ quấn một chiếc khăn lụa mỏng, toát lên vẻ già dặn, quyến rũ. Cử chỉ cô ta thoải mái, hào phòng cùng Thẩm Quân Mặc vui vẻ nói chuyện, lộ rõ vẻ yêu thương.
Bước chân Giản Chi chậm lại, vẫn chưa cảm thấy có vấn đề gì, nhưng bánh ngọt trong tay lại đưa cho một sinh viên khác.
Bắt đầu từ giây phút Giản Chi xuất hiện, Đinh Di San nhạy cảm nhận ra sự khác thường của Thẩm Quân Mặc. Cụ thể cô ta diễn đạt không được, nhưng trực giác của phụ nữ nói cho cô ta biết, cô gái này là mối đe dọa cho mình.
Thẩm Quân Mặc nhíu mày, đưa cánh tay rút khỏi tay Đinh Di San. Đối với mấy việc làm của cô ta thì lờ đi, trực tiếp đi đến cạnh Giản Chi.
Anh cầm lấy một miếng bánh ngọt trên bàn đá nếm thử: “Ăn ngon lắm”.
Giản Chi nghe vậy, cười đáp: “Cảm ơn”.
“Nghe Ôn Tử nói cô rất có hứng thú với tiếng Pháp?”. Anh bắt đầu cùng Giản Chi tán gẫu như đã quen thuộc lắm.
Giản Chi gật đầu, nhẹ cau mày cười trả lời: “Cũng hơi thích. Nhưng hình như học rất khó”.
“Hay là do phương pháp dạy?”. Thẩm Quân Mặc nhíu mày, hơi trầm ngâm hỏi: “Cô ấy dạy cô cái gì?”
“Je t’amei”. Cách dạy máy móc của Ôn Tử ảnh hưởng còn lưu lại quá lớn. Giản Chi chẳng suy nghĩ gì đã buột miệng nói.
Sau khi cả hai đều sững sờ vài giây, cô mới khôi phục lại tinh thần, vội vàng nhìn về phía Thẩm Quân Mặc đang cười, càng lúng túng càng chậm mở miệng giải thích: “Không, không phải, không phải tôi yêu anh… mà là Je t’amei…”.
Chuyện gì đang diễn ra thế chứ, cô càng nhìn Thẩm Quân Mặc càng muốn giải thích, càng muốn phân trần lại càng lẫn lộn.
Thẩm Quân Mặc ngừng cười, nói: “Tôi hiểu. Là Je t’amei”.
Giản Chi vỗ vỗ gò má phơn phớt hồng, yên tĩnh một lát lại ủ rủ liếc mắt nhìn anh. Thôi thôi, càng nói càng sai. Anh muốn cười thì cứ cười đi.
“Hai người nói chuyện vui vẻ nhỉ?”. Đinh Di San đứng bên quan sát từ đầu đến cuối. Sự khiếp sợ trước đây chưa từng có dâng lên mãnh liệt trong đầu. Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy một Thẩm Quân Mặc vui vẻ đến thế ở trước mặt ai.
Cô ta đạp giày cao gót cộp cộp, bên cạnh còn có Đinh Tuệ Tuệ, bước đi tao nhã đến trước mặt hai người. Trong lòng cô ta đã nổi sóng cuồn cuộn nhưng vẫn duy trì một nụ cười làm vỏ bọc. Cô ta đưa tay về phía Giản Chi: “Xin chào. Tôi là Đinh Di San, giảng viên mới ở đại học K, cùng chuyên ngành với A Mặc”.
Giản Chi cũng cười nắm tay cô ta: “Xin chào, tôi là Giản Chi”.
Đinh Di San cố gắng hết sức nhích gần Thẩm Quân Mặc, hỏi tiếp: “Cô là giảng viên của chuyên ngành nào? Chúng ta coi như là đồng nghiệp, nên gặp gỡ nhiều.
“Tôi không phải giảng viên”. Giản Chi ngừng một lát, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ một mực suy nghĩ về Ôn Tử, sợ cô ấy gây chuyện phiền phức. “Tôi mở một quán cơm gia đình. Có hứng thú với tiếng Pháp, biết ở đây tổ chức giao lưu tiếng Pháp nên đến xem”.
Đinh Di San nghe vậy giả ra vẻ kinh ngạc cười cợt, không nói thêm nữa. Ngược lại Đinh Tuệ Tuệ ở bên cạnh khẽ hừ: “A, hóa ra mở quán ăn… Nấu mấy món ăn chắc vất vả lắm”.
Nói xong cô ta cầm lấy một cái bánh ngọt cắn một miếng rồi lập tức để lại xuống bàn: “Ồ! Thật xin lỗi, ngọt quá. Tôi không thích ngọt, có hại cho sức khỏe”.
Đinh Di San áy náy cười với Giản Chi, ngược lại ra vẻ nghiêm túc vỗ vỗ tay Đinh Tuệ Tuệ, tức giận nói: “Nói kiểu gì vậy? Không lọt vào mắt em thì thôi, còn vứt lãng phí”.
Đoạn đối thoại nghe thật bình thường, cũng chẳng có lời nào hạ thấp giá trị của người khác. Chỉ là người khác nghe vào lại thấy giọng điệu trào phúng, nhỏ bé mà sắc bén, khiến người ta khó chịu không thôi.
Giản Chi nhìn miếng bánh bị bỏ lại trên bàn, xua xua tay: “Có gì đâu, mỗi người một sở thích thôi”.
Cô sao có thể không nhận ra ý nghĩ thù địch của mấy người này chứ. Cô không hiểu vì sao, cũng chẳng muốn quan tâm, tìm hiểu hay sinh sự. Nhất là Ôn Tử vẫn còn đang học ở đây.
Đinh Di San còn muốn nói gì, Thẩm Quân Mặc – người im lặng nãy giờ bỗng mở miệng. Anh từ đầu đến cuối không hề liếc hai chị em Đinh Di San một lần, tự mình cầm miếng bánh lên: “Đúng. Mỗi người một sở thích mà thôi”.
Thẩm Quân mặc nhai vài lần đã nuốt xong miếng bánh. Sau đó nhìn về Giản Chi cảm thán: “Thật là trùng hợp! Tôi và cô lại có sở thích giống nhau”.
Giản Chi mỉm cười, gật đầu như đang cảm ơn anh giải vây. Ánh mắt hai người nhìn nhau, không nói thêm gì nữa.
Đinh Di San nhìn cảnh tượng này, khó khăn lắm mới bình tĩnh được. Nhưng bàn tay buông thõng bên người lại nắm chặt. Móng tay bấm thật sâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT