Ngày Thẩm Quân Mặc và Giản Chi kết hôn, cặp đôi Tiêu Dịch và Ôn Tử cũng đến phụ giúp.
Ôn Tử sắp tốt nghiệp nên thời gian rảnh càng ngày càng nhiều. Người chị em tốt nhất của cô kết hôn nên cô càng phải xắn một tay giúp đỡ.
Thế nhưng Tiêu Dịch ở bên cạnh luôn đăm chiêu nhìn Ôn Tử, vẻ mặt dường như không yên lòng.
Nhân lúc mọi người ra ngoài, Giản Chi kéo tay Ôn Tử nói: “Em nhanh nghỉ ngơi đi. Nhìn cái ánh mắt lo lắng của Tiêu Dịch kìa. Sợ chị bắt nạt em hay sao chứ?”.
Ôn Tử nhìn về Tiêu Dịch, giọng nói ngọt ngào: “Tại anh ấy hay lo vặt thôi”.
Giản Chi cười cười: “Chị thấy Tiêu Dịch càng ngày càng yêu em ấy nhỉ? Bao giờ cưới đây?”.
Ôn Tử hơi ngại ngùng, mở miệng định nói lại thôi. Cô bé cúi đầu nghịch nghịch cái nơ trên váy, lúng ta lúng túng nói: “Chị Chi, em có chuyện muốn nói với chị”.
Giản Chi nhìn cô bé, ngừng cười, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì?”.
Ôn Tử ngẩng đầu, vẻ mặt hồng hồng: “Em, em có thai rồi”.
Giản Chi tưởng mình nghe nhầm. Bởi Ôn Tử còn vì chuyện này mà khổ sở mất một thời gian.
Cô ngừng một chút, vừa mừng vừa lo hỏi:”Thật hả?”.
Chưa đợi Ôn Tử trả lời cô đã vội vã trách cứ: “Vậy mà mấy ngày nay em còn chạy lăng xăng giúp chị làm gì. Em nên nói với chị rồi ở nhà nghỉ ngơi cho tốt chứ?”.
Ôn Tử cười toe toét nói: “Không sao đâu chị. Bác sĩ nói cũng cần vận động thì thai nhi mới khỏe được”.
Giản Chi mừng rỡ gật đầu, thật tâm vui mừng cho Tiêu Dịch và Ôn Tử: “Hai người biết khi nào? Sao giấu chị lâu như vậy?”.
Ôn Tử khe khẽ bảo: “Được tám tuần rồi chị. Sức khỏe của em chị cũng biết mà. Em cố gắng không nghĩ gì về chuyện đó, ai ngờ… Em còn chưa tốt nghiệp nữa nên chuyện này hơi…”.
Mặc dù hơi phiền não vì chuyện này nhưng trên khuôn mặt Ôn Tử vẫn lộ ra niềm hạnh phúc rạng rỡ.
Giản Chi cười khuyên: “Tiêu Dịch yêu em như thế, nhất định đã suy nghĩ chu đáo mọi chuyện cho hai mẹ con nên em nhất định phải luôn vui vẻ”.
Nhờ những lời nói của Giản Chi nên Ôn Tử cũng xuôi xuôi, để mặc Tiêu Dịch sắp xếp.
Sau khi đám cưới diễn ra suôn sẻ, Ôn Tử được Tiêu Dịch cấp tốc hộ tống về nhà nghỉ ngơi.
Hôn lễ kết thúc, Thẩm Quân Mặc và Giản Chi bước vào phòng tân hôn. Nhưng tâm trí của Giản Chi vẫn mải vui mừng vì chuyện của Ôn Tử.
Thẩm Quân Mặc nhìn Giản Chi thất thần, thầm thở dài. Anh cố ý trưng ra vẻ mặt không hài lòng, nâng cằm Giản Chi lên, giọng nói ấm áp: “Này, cô dâu của anh, em quên mất chú rể của mình rồi à?”.
Giản Chi nghe Thẩm Quân Mặc nói, nghĩ thái độ của mình cũng sai nên chủ động ôm eo anh, tựa vào ngực anh, nũng nịu: “Ôi, anh đẹp trai thế này, em sợ bị mê hoặc nên mới không dám nhìn”.
Thẩm Quân Mặc nở nụ cười, nắn nắn bàn tay của Giản Chi, hơi hơi gãi vào lòng bàn tay cô, giọng điệu ngả ngớn: “Ồ, hóa ra anh có sức hấp dẫn lớn như vậy ư?”.
Nói xong hai người cố nén cười. Giản Chi tiếp tục gật đầu phụ họa anh bằng một nụ hôn lên khóe miệng Thẩm Quân Mặc.
Thẩm Quân Mặc ôm chầm lấy Giản Chi. Cô đã tự mình dâng đến cửa, anh sao có thể buông tha dễ dàng cơ chứ.
Bắt đầu từ khoảnh khắc Giản Chi hôn anh, anh dùng sức siết chặt eo cô, ôm gọn cô trong vòng tay của anh. Anh chủ động hôn đáp trả, dây dưa không dứt.
Giản Chi thở hển hển ngẩng đầu lên oán trách khuôn mặt đang cười rạng rỡ của Thẩm Quân Mặc. Trong ánh mắt cô còn sót lại chút mê man còn chưa kịp tan hết.
Vẻ mặt Thẩm Quân Mặc như muốn nói đây là chuyện tất nhiên, em khiếu nại gì chứ? Anh cười, thân thiết ôm Giản Chi.
Giản Chi cũng bật cười vui vẻ. Cô bỗng cảm thấy nhiệt độ trong phòng nóng dần lên. Hai người chỉ đứng ôm nhau, không gian tĩnh lặng, chỉ có nhịp tim dồn dập vang vọng quanh quẩn bên tai mỗi người. Tiếng vang khẽ khẽ ấy mờ ám ấy như muốn thôi miên hai người.
Hôm nay họ kết hôn, Giản Chi biết sẽ có chuyện gì diễn ra. Thậm chí cô còn thầm mong chờ, tưởng tượng đủ thứ về đêm hôm nay.
Nhưng đến giây phút này, cô bỗng lo lắng vô cớ. Cô âm thầm nắm chặt lòng bàn tay lành lạnh của mình.
Giản Chi bỗng chậm rãi mở lời: “Anh đoán xem khi nãy Ôn Tử kể gì với em nào? Cô ấy có thai rồi đây. Tiêu Dịch mừng đến điên rồi. Tuy đó là chuyện vui nhưng Ôn Tử lại hơi phiền lòng vì cô bé còn là sinh viên… À, anh làm ở trường, xem thử có cách gì chu toàn cho cô bé được không…?”.
Giản Chi muốn nói một chuyện gì đó để bản thân phân tán, thôi hồi hộp. Ai ngờ câu chuyện của cô khiến Thẩm Quân mặc bật cười.
Anh cứ cười, vừa cười vừa ôm Giản Chi bế đến bên giường. Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Hai tay anh đặt hai bên hông của cô. Giản Chi hồi hộp nhìn anh.
“Không ngờ bị tên Tiêu Dịch kia cầm đèn chạy trước ô tô. Chúng ta cũng kết hôn rồi đấy, lạc hậu quá người ta sẽ cười chê chúng ta mất vợ à!”.
Đầu óc Giản Chi bây giờ rất hỗn loạn, cô chỉ thốt lên được một chữ: “Hả”.
Thẩm Quân Mặc ghé vào tai Giản Chi, thì thầm: “Đó là chuyện nhà Tiêu Dịch, để cậu ta tự lo đi. Còn em, cô dâu của anh, bây giờ em đã nghĩ làm thế nào để giải quyết vấn đề của anh bây giờ chưa?”.
Giong nói Thẩm Quân Mặc êm dịu, trong mắt tràn ngập ý đồ ngọt ngào lẫn xấu xa.
Tới cảnh giới này, Giản Chi hoàn toàn bị mê hoặc, ý chí bay lên tận trời xanh. Cô cứ ngây ngất yên lặng mặc đôi tay anh làm loạn trên cơ thể mình.
Mãi một lúc sau Giản Chi mới thức tỉnh. Cô nhìn chằm chằm Thẩm Quân Mặc đang ngày càng mê muội vì cô. Hay là cô đang ngày càng bị anh mê hoặc nhỉ? Cô không biết, chỉ khẽ thở ra một tiếng rồi chìm nổi trong không gian ngọt ngào của hai người.
Phiên ngoại 1: Một nhà ba người
Càng đến gần ngày sinh Ôn Tử càng khó chịu. Tuy Tiêu Dịch đã được chuẩn bị tư tưởng kĩ càng nhưng đến gần ngày đó, anh vẫn cảm thấy mình như đi trên mây, không cẩn thận có thể ngã dễ dàng.
Cũng may bé con dường như có thần giao cách cảm, biết cha mẹ lo lắng nên chẳng dằn vặt Ôn Tử lâu mà nhanh chóng cất tiếng khóc chào đời.
Tuy Giản Chi cũng định đến chăm sóc Ôn Tử mấy ngày sinh nở nhưng bây giờ cô được thầy Thẩm quản chặt còn hơn anh bạn Tiêu Dịch ngày nào.
Vì sao ư? Vì thầy Thẩm ngày ngày cố gắng nên Giản Chi cũng mang thai rồi.
Nhưng chẳng như Ôn Tử mang thai rất thoải mái, Giản Chi lại chịu rất nhiều cực khổ.
Cô ốm nghén nên lúc nào cũng trong tình trạng buồn nôn, chẳng ăn uống được gì. Bàn chân cô càng về sau càng phù nề, nhức mỏi khiến ban đêm cô không tài nào chợp mắt được. Trằn trọc suốt đêm khiến tinh thần cô uể oải, mệt mỏi.
May mắn là cơ thể cô trước giờ luôn khỏe mạnh, kiên nhẫn điều dưỡng, tẩm bổ hàng ngày nên cũng không xảy ra vấn đề gì nguy hiểm. Tuy là thế nhưng thầy Thẩm lại luôn luôn không ngừng lo lắng.
Người bình tĩnh như Thẩm Quân Mặc không hiểu sao lúc nào cũng cảm thấy bất an, thậm chí anh còn thầm tự chế giễu bản thân.
Giản Chi biết Thẩm Quân Mặc quan tâm lo lắng cho cô nên luôn nghe lời anh ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, tránh cho anh khỏi phải suy nghĩ nhiều.
Thế nên cô chỉ chợp mắt trong chốc lát đã bỏ lỡ thời khắc Ôn Tử sinh con.
Lúc Thẩm Quân Mặc nhận được điện thoại, Giản Chi mới chìm vào giấc ngủ. Lúc cô ngủ thì các phản ứng của cơ thể khi mang thai sẽ giảm bớt nên anh không muốn đánh thức cô dậy.
Đến khi nhận được tin Ôn Tử thuận lợi sinh một bé con kháu khỉnh thì Giản Chi mới mơ mơ hồ hồ khẽ tỉnh. Cô nghe được tiếng Thẩm Quân Mặc đang thì thầm nói chuyện nên mở mắt ra nhìn.
Thẩm Quân Mặc cúp điện thoại, bước đến chạm vào gò má Giản Chi, nhẹ nhàng nói Ôn Tử đã sinh được một nhóc trai bụ bẫm rồi.
Giản Chi nghe vậy, cơn buồn ngủ tiêu tan, hơi hờn dỗi nhìn Thẩm Quân Mặc như trách anh sao chẳng gọi cô dậy. Thế mà khi anh nở nụ cười ân cần, trìu mến, cơn giận của cô lại tan biến ngay lập tức.
Tiêu Dịch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu ba hoa khoác lác thằng con nhà mình biết thương mẹ, cứ thế nhanh chóng bước vào đời.
Thẩm Quân Mặc nghe xong không đáp trả, chỉ âm thầm cầu mong từ đáy lòng thời điểm Gian Chi sinh con cũng thuận lợi như vậy.
Nhưng chẳng được như ước nguyện của thầy Thẩm, có vẻ cô bé con nhà họ Thẩm là nữ vương bướng bỉnh. Trong chín tháng mười ngày lúc nào cũng dằn vặt mẹ còn chưa đủ, đến khi cất tiếng khóc chào đời còn dọa cho cha một phen khiếp vía.
Hôm đó là chủ nhật, Thẩm Quân Mặc đáng lẽ nghỉ ở nhà nhưng bên phía trường học bỗng gọi đến thông báo họ không liên lạc được với một nhóm sinh viên thực tập tại một công ty. Mà liên lạc với bên công ty cũng không được nên mọi người ở trường đang rối hết cả lên. Họ muốn Thẩm Quân Mặc đến trường xem có cách giải quyết nào không.
Giản Chi ngồi bên cạnh loáng thoáng nghe được ít nhiều câu chuyện. Thấy anh cau mày suy tư cô mới bảo: “Hay anh qua trường xem sao? Nếu không phải chuyện gấp họ đã chẳng gọi cho anh”.
Thẩm Quân Mặc im lặng lắc đầu không đồng ý.
Giản Chi đành cầm điện thoại lên, đứng trước mặt anh gọi cho mẹ Thẩm.
Mẹ Thẩm đang trên đường tới, nói rất nhanh sẽ đến nơi. Bà còn vui vẻ hỏi Giản Chi muốn mua gì đến không?
Giản Chi cười trả lời rồi cúp điện thoại, tiếp tục thúc giục Thẩm Quân Mặc: “Trường học chắc đang bận lắm. Anh mau đến xem sao đi, xong sớm về sớm nhé”.
“Em ở nhà ngoan ngoãn, đừng đi đâu lung tung đấy. Phải nhớ ngồi yên một chỗ. Trong vòng một tiếng đồng hồ anh sẽ về”.
Thẩm Quân Mặc giơ tay nhìn đồng hồ, đành thỏa hiệp đồng ý.
Giản Chi nhẫn nhịn nín cười nghe Thẩm Quân Mặc lải nhải bên tai. Cô tự động cho rằng hai từ “ngoan ngoãn” là anh đang nói với con của họ.
Thẩm Quân Mặc nhìn cô, đoán chắc cô đang thầm cười mình. Mà anh sao có thể tính toán với Giản Chi chứ, chỉ đành khẽ thở dài ôm cô vào ngực, hôn lên mái tóc của cô. Sau đó cúi đầu nghiêm túc nói chuyện với bé con: “Cha đi công việc. Con ở nhà nhớ ngoan và nghe lời mẹ nhé!”.
Giản Chi mím môi, nở nụ cười.
Có điều không ai ngờ được rằng, có một vài chuyện sẽ xảy ra, không như mong muốn của Thẩm Quân Mặc.
Thầy Thẩm đi chưa bao lâu thì mẹ Thẩm điện thoại đến thông báo bà bị kẹt xe trên đại lộ, có lẽ rất lâu mới thoát ra được. Bà báo cho cô yên tâm.
Giản Chi dạ rồi nhắc mẹ đừng vội, cô ở nhà vẫn tốt đẹp.
Cúp điện thoại của mẹ Giản Chi bước đến bàn rót một ly nước sôi, uống một ngụm rồi đưa tay mở ti vi xem có chương trình gì hay không. Có một chương trình hài khiến Giản Chi bật cười vui vẻ.
Trong thời gian phát quảng cáo, Giản Chi bước vào bếp rửa tay. Cô bước từng bước ngắn, cẩn thận và chậm rãi. Khi cô quay lại phòng khách chương trình hài đã tiếp tục chiếu.
Cô liếc đồng hồ nhìn thời gian, đoán Thẩm Quân Mặc chắc sắp về đến nhà nên vui vẻ trong lòng. Lúc này cô vừa bước vừa dùng tay nâng chiếc bụng tròn vo của mình.
Bỗng vẻ mặt Giản Chi cứng đờ, bước chân lảo đảo. Cô cảm nhận được một cơn co thắt trào ngược từ dưới lên trên. Cơ thể cô đau đớn, mồ hôi lạnh lấm tấm xuất hiện.
Sắc mặt Giản Chi nhợt nhạt, cô ý thức được chuyện gì sắp diễn ra. Dù đau đến chết đi sống lại nhưng cô cắn răng tự nhủ bản thân phải cố gắng.
Cô cắn môi dưới thật mạnh, lê từng bước khó nhọc về chiếc sô pha, từ từ ngồi xuống. Cô thở hổn hển, liếc nhìn vệt máu đỏ tươi trải dài trên sàn nhà mà tim nhói đau.
Cô bật khóc rưng rức nhưng vẫn cố gắng khẽ khàng động viên đứa bé đang quẫy đạp trong bụng. Mặt khác cô lấy điện thoại di động, bàn tay run run bấm số điện thoại của Thẩm Quân Mặc.
Điện thoại vừa thông thì tiếng chìa khóa tra ổ vang ở cửa. Giản Chi cầm điện thoại nhìn về phía cửa nhà thấy mẹ Thẩm hai tay khệ nệ xách hai túi đồ đang bước vào.
Bỗng một cơn đau khác lại ập đến, cô hét lên thành tiếng, chiếc di động rơi bộp trên sàn nhà.
Mẹ Thẩm ngây người đứng chôn chân ở cửa bởi quang cảnh trước mắt, đồ đạc rơi bịch bên chân.
Bà luống cuống, sợ hãi gọi tài xế từ bên ngoài vào. Nhanh chóng bước đến ôm Giản Chi đang run lẩy bẩy, dịu dàng động viên con dâu.
Còn ở bên kia điện thoại, Thẩm Quân Mặc chỉ nghe được tiếng nức nở của Giản Chi, sau đó là những tiếng hét chói tai và tiếng nói hỗn loạn.
Thẩm Quân Mặc lòng như lửa đốt, anh nắm chặt tay lái, chẳng thèm để ý đèn xanh hay đỏ, cứ thế phóng thẳng về nhà.
Khi anh đến nhà, xe cấp cứu còn chưa tới nơi. Mẹ Thẩm và tài xế đang định dìu Giản Chi ra xe
Thẩm Quân Mặc nhanh chóng bước vào. Khi anh thấy vệt máu trên sàn thì sững người trong giây lát rồi vọt nhanh về phía Giản Chi. Giản Chi nước mắt đầm đìa, gò má trắng nhợt vì đau.
“Ngoan, đừng sợ, anh đưa em đi bệnh viện, sẽ ổn cả thôi em à”. Thẩm Quân Mặc ôm lấy Giản Chi, dịu dàng động viên cô.
Giản Chi thấy Thẩm Quân Mặc đã về thì yên tâm hơn. Tuy cô vẫn có cảm giác đau nhưng cố gắng nhếch khóe môi, cười với anh. Cô nắm chặt tay anh: “Đừng lo. Em không sao”.
Lần đầu tiên trong đời, Thẩm Quân Mặc biết thế nào là chua xót.
Mọi chuyện sau đó vẫn chưa chấm dứt. Trên đường đến bệnh viện Giản Chi lại lên cơn đau bụng dữ dội. Bé con trong bụng thật ương ngạch, quẫy đạp như thế nhưng khi Giản Chi vào phòng sinh lại không chịu chui ra.
Thẩm Quân mặc nhìn dòng chữ màu đỏ trên cánh cửa phòng sinh mà đầu óc choáng váng. Giản Chi đang phải trải qua khoảnh khắc thập tử nhất sinh mà anh chẳng giúp được gì.
Thẩm Quân Mặc cứ ở trong trạng thái mơ hồ. Khi y tá bế bé con từ phòng sinh đi ra, Thẩm Quân Mặc vẫn cứ nhìn chằm chằm cánh cửa phòng mong chờ bóng dáng Giản Chi.
Cũng may còn có cha mẹ hai nhà. Họ nhanh chóng bước đến ôm bé con rồi cảm ơn y tá.
Lúc này Giản Chi được đẩy ra ngoài. Sắc mặt cô nhợt nhạt, yếu ớt. Thẩm Quân Mặc nhanh bước đến nắm tay Giản Chi. Nhìn khuôn mặt phờ phạc của cô, anh vừa đau lòng vừa cảm kích.
Bé con bị cha quên bẵng bỗng mở miệng oa oa khóc lớn.
Lúc này Thẩm Quân Mặc mới quay người lại ôm con gái. Đứa bé thật nhỏ, mềm mềm, ấm áp khiến người ta tự giác nâng niu, chỉ sợ không cẩn thận mạnh tay sẽ khiến bé đau.
Thẩm Quân Mặc bế con đặt bên cạnh Giản Chi trong phòng hậu sinh. Thâm tâm anh giờ đây mới cảm nhận được thế nào là viên mãn.
Một lát sau. Giản Chi bị đánh thức bởi tiếng khóc ấm ức của con gái.
Bé con chắc đói bụng rồi. Đôi mắt nhắm tịt, nắm tay vung vẩy khắp nơi, cái miệng khóc thành tiếng nghèn nghẹn khiến người nghe thấy xót thương.
Thẩm Quân Mặc đã khuyên cha mẹ về nhà nên trong phòng chỉ còn ba người.
Anh cẩn thận nâng Giản Chi ngồi dậy, sau đó bế con tới cho cô. Tuy ngoài phòng sinh cô đã gặp bé con, nhưng lúc ấy cô mệt mỏi, đầu óc không tỉnh táo nên chưa nhìn được kĩ càng.
Bé con như có thiên tính, rướn rướn người về phía ngực Giản Chi dụi dụi.
Cho con bú là việc bình thường. Nhưng vì là ban ngày, Thẩm Quân Mặc lại đang ở đây nên Giản Chi hơi ngại.
Thế nhưng bé con bỗng khóc toáng lên. Trong nháy mắt, chút lăn tăn biến sạch khỏi đầu óc Giản Chi. Cô lưu loát cho con bú. Bé con được cho ăn, hài lòng thưởng thức.
Thẩm Quân Mặc dịu dàng đứng bên cạnh ngắm nhìn hai mẹ con.
Phiên ngoại 2: Con gái là áo bông tri kỉ của cha mẹ
Bé con nhà họ Thẩm có tên gọi ở nhà là Noãn Noãn. Cái tên này là do Thẩm Quân Mặc và Giản Chi thống nhất lựa chọn, ý tứ chính là con gái luôn luôn là chiếc áo bông khiến cha mẹ ấm áp.
Cô bé cũng phối hợp với mong muốn của cha mẹ, lớn lên cực kì thuận lợi, còn có dáng vẻ rất đáng yêu. Đặc biệt khi bé cười với ai đó, có thể khiến lòng người mềm nhũn.
Già trẻ lớn bé trong nhà đều vô cùng chiều chuộng bé. Ngay cả Đồng Đồng cũng ra dáng chị lớn, có đồ chơi đẹp hay món gì ngon đều nhường cho em một phần.
Giản Chi thấy Noãn Noãn được yêu chiều càng ngày càng nhiều thì bắt đầu lo lắng. Cô sợ con gái sẽ sinh hư, ương ngạnh, khó bảo.
Giản Chi từng âm thầm nói ra sự lo lắng trong lòng với Thẩm Quân Mặc. Nhưng thầy Thẩm trời sinh vốn nghiêm khắc với mọi người lại cười bảo, con gái của anh nhất định phải nuông chiều, sau này lớn lên tầm mắt cao sẽ khó bị đàn ông lừa mất.
Đối với lời giải thích thiên vị và giọng điệu tức giận của Thẩm Quân Mặc, Giản Chi thấy buồn cười. Con gái mới nhỏ tí xíu mà anh đã nghĩ đến con rể tương lai rồi phân bì với người ta.
Tranh luận với Thẩm Quân Mặc lúc này chẳng hề sáng suốt. Giản Chi đành cười cười, nghĩ lúc ở chung với con cô uốn nắn từng chút một là được. Vì mọi chuyện được chiều theo ý muốn nên con bé sẽ tự mãn, phải tìm lúc thích hợp để giảng giải đạo lý với con bé.
Noãn Noãn bị mẹ quản nên sỉnh ra tâm lí chán ghét.
Lúc đầu cô chưa phát hiện ra cho đến khi Noãn Noãn nói một câu khiến trái tim cô bị tổn thương.
Thời gian này thời tiết thất thường, Noãn Noãn bị ốm, khó chịu trong người nên hay quấy khóc.
Giản Chi nhìn khuôn mặt xanh xao, dáng vẻ mệt mỏi của con thì đau lòng, lo lắng.
Cô chăm sóc bé suốt hai đêm, không dám chợp mắt bởi cô sợ ban đêm bé lên cơn sốt. Cô mà ngủ thì không kịp xử lý tình huống.
Mà mấy ngày đó Thẩm Quân Mặc lại bận lu bu công việc ở trường và công việc ở công ty Thẩm Quân Trạch. Giản Chi sợ anh mà thức đêm chăm sóc con sức khỏe sẽ không đảm bảo nên động viên anh cứ nghỉ ngơi, cô tự lo được.
Thẩm Quân Mặc muốn mời bảo mẫu đến chăm thay họ nhưng Giản Chi không yên tâm giao con cho người lạ nên không đồng ý.
Thẩm Quân Mặc đành chịu thua. Nhưng anh dặn cô không được quá sức, chịu đựng không được phải nói cho anh biết.
Bởi trong lòng lo lắng quá nhiều nên khi Noãn Noãn khỏi sốt, cô gầy xọp hẳn đi.
Vì mới ốm dậy nên Noãn Noãn khó tính hơn ngày thường. Giản Chi bưng chén thuốc dỗ dành cả buổi mà bé vẫn không chịu uống một thìa nào.
Thuốc này cắt từ một bác sĩ quen biết với gia đình, dược tính ôn hòa. Khi kê đơn bác sĩ nói do thể chất của Noãn Noãn nên sau khi ốm nhất định phải uống thêm vài thang để tăng cường sức khỏe.
Giản Chi nhìn con gái chu miệng giận dỗi cũng không định trách mắng gì bởi con mới khỏi bệnh.
Thuốc sắc đã lâu nên bắt đầu nguội ngắt. Giản Chi đứng dậy ra bếp đổi một bát thuốc mới. Còn dùng bình giữ ấm để chén thuốc vào, tránh cho bé không chịu uống ngay thuốc lại nguội.
Đúng như Giản Chi nghĩ, khi cô vào phòng, Noãn Noãn quay ngoắt người sang hướng khác. Vẻ ma mãnh của con gái khiến cô bật cười, khuyên bảo bé con rất dịu dàng, còn nói những câu dỗ dành ngày thường ít nói.
Thế nhưng con bé lại bướng bỉnh vô cùng, cứ nằm nhoài trên giường, úp mặt vào chăn nhỏ giọng lầu bầu: “Mẹ xấu nhất. Con ghét mẹ lắm”.
Lời con trẻ vô tâm nhưng Giản Chi nghe thấy thì chấn động trong lòng. Cô bưng chén thuốc đứng sững, tâm trạng phức tạp, buồn tủi chua xót.
Đúng lúc đó Thẩm Quân Mặc vừa về nhà đang mở cửa bước vào.
Thấy anh về, Noãn Noãn lập tức bật dậy, như một cơn gió lao từ trong chăn ra, cái miệng nhỏ hét lên: “Cha Cha, mau cứu con. Mẹ thật đáng ghét, cứ bắt con uống thuốc đắng”.
Bé con lao quá nhanh, bàn tay nhỏ khua loạn xạ chạm vào chén thuốc Giản Chi đang bê. Giản Chi lúc này mới giật mình sợ hãi nước thuốc nóng bắn vào con nên vội vàng đưa tay ra chụp.
Thẩm Quân Mặc nhìn tình hình biến chuyển trước mắt, chạy nhanh đến nhưng không kịp. Giản Chi hét lên một tiếng vì bị bỏng thuốc.
Thẩm Quân Mặc nhíu mày, cẩn thân nhìn đôi tay bị bỏng của Giản Chi, giọng nói đau lòng: “Sao lại dùng tay đón lấy?”.
Giản Chi im lặng, đôi tay run run vì đau.
Thẩm Quân Mặc cau có, bế cô vào phòng tắm xối nước lên vết bỏng.
Noãn Noãn bị dọa sợ, chầm chậm bước theo sau cha mẹ. Bé chưa bao giờ thấy dáng vẻ lạnh lùng, nghiên khắc của cha bây giờ.
“Cha…” Noãn Noãn lấy hết can đảm gọi.
Ngày thường Thẩm Quân Mặc sẽ cười đùa ôm cô bé xoay vòng vòng trong không trung. Nhưng hôm nay anh trầm giọng ra lệnh: “Lên giường. Tự đắp chăn lại nghĩ xem mình sai cái gì”.
Noãn Noãn à, bé còn nhỏ dại lắm. Bé phải nhớ rằng người cha thân yêu của bé chuyện gì cũng thương lượng được trừ chuyện liên quan đến vợ yêu.
“Cha…” Noãn Noãn méo xệch miệng, nước mắt ầng ậng.
Giản Chi lôi kéo ống tay áo Thẩm Quân Mặc nhắc anh đừng quá nghiêm khắc. Dù sao cô là mẹ, sao lại tức giận với con mình chứ. Con bé mới ốm dậy, tốt nhất đừng gặp phải chuyện gì nữa.
Thẩm Quân Mặc nhìn Giản Chi động viên, cẩn thận xử lí vết bỏng cho cô. Từ đầu đến cuối không hề để ý đến con gái.
Noãn Noãn biết cha thực sự tức giận, lại nhìn thấy mẹ đau nên vừa buồn vừa hối lỗi vì mình làm mẹ đau.
Thời gian qua cô luôn chăm con, giờ tuy để con bé cho Thẩm Quân Mặc trông cô cũng không yên tâm. Nhưng nghĩ lại con gái thích cha, chắc càng vui khi được cha chăm sóc.
Thẩm Quân Mặc cảm nhận được nỗi buồn của Giản Chi. Anh nói: “Con còn nhỏ dại. Em đừng để tâm”.
Giản Chi khe khẽ ừ hử. Thẩm Quân Mặc cười cười. Anh cởi áo khoác nằm xuống cạnh vợ, vươn tay ôm cô vào ngực, thì thầm khuyên nhủ cô.
Nghe tới nghe lui, Giản Chi bỗng thay đổi suy nghĩ, mở mắt nhìn Thẩm Quân Mặc nằm cạnh, ai oán nói: “Đều tại anh. Con bị anh chiều hư rồi”.
Thẩm Quân Mặc gật đầu: “Ừ, tại anh hết”.
Giản Chi hờn dỗi: “Anh mau xử lí rắc rối anh gây ra đi. Em mệt, đi ngủ đây”.
Thẩm Quân Mặc bật cười, ôm chặt cô: “Được, nhất định sẽ hoàn thành mệnh lệnh của vợ giao phó”.
Giản Chi bật cười, tức giận lườm anh.
Thẩm Quân Mặc không tránh né, dịu dàng nhìn cô. Thế nhưng trong lòng anh lại thầm than thở. Sao có cảm giác đang có hai cô con gái thế này nhỉ?.
Sau khi vợ ngủ, Thẩm Quân Mặc mới bê chén thuốc mới đến phòng con gái.
Lần này bạn nhỏ Noãn noãn ngoan ngoãn uống chén thuốc. Sau đó còn giơ bát không lên cho Thẩm Quân Mặc kiểm tra: “Cha, Noãn Noãn uống xong rồi nè”.
Khuôn mặt Thẩm Quân Mặc vẫn có vẻ nghiêm khắc, chỉ ừ rồi im lặng. Noãn noãn thấy cha như thế thì muốn khóc. Nhưng bé biết bé làm sai nên chỉ mếu mếu mở miệng: “Mẹ đâu ạ? Mẹ còn đau không? Mẹ giận Noãn noãn rồi ạ?”.
“Tại vì, tại vì Noãn Noãn hư, không nghe lời mẹ, làm mẹ bị đau”.Bé con vừa bấu chặt chăn trên giường, vừa nói vừa khóc.
Thẩm Quân Mặc thở dài, ôm con vào lòng.
Noãn Noãn được cha ôm, thỉnh thoảng đưa tay lau nước mắt, thẽ thọt hỏi: “Cha, con đi tìm mẹ xin lỗi nhé”.
Thẩm Quân Mặc yêu thương xoa đầu bé: “Mẹ đã ngủ rồi, chờ sáng mai rồi nói”.
Chẳng ngờ đến rạng sáng Giản Chi lên cơn sốt, có lẽ bị lây từ con gái. Cơ thể cô liên tục tăng nhiệt, cả người chìm vào mê man. Ngày thường ít ốm nên giờ trông cô càng tiều tụy.
Thẩm Quân Mặc lo sốt cả ruột. Anh hoãn hết chuyện trường học và công ty, chuyên tâm chăm sóc Giản Chi.
Noãn Noãn vì mẹ ốm nên chưa nói được lời xin lỗi. Sau đó bé cho rằng mẹ giận bé nên nức nở chạy đi hỏi cha.
Thẩm Quân Mặc đành bế con vào phòng hai vợ chồng.
Noãn Noãn nằm nhoài trên giường Giản Chi. Nhìn mẹ mệt mỏi cô bé sợ hãi: “Cha, mẹ sẽ không tỉnh lại nữa ạ? Tại con…ô…ô”.
Mới nói được vài chữ, Noãn Noãn đã khóc thất thanh. Thẩm Quân Mặc khuyên thế nào cô bé cũng chẳng nín.
Giản Chi ngủ chập chờn. Cô mơ hồ nghe được âm thanh nức nở của con nên miễn cưỡng mở mắt ra. Cô quýnh lên lo con bị làm sao, thều thào hỏi: :Noãn Noãn ngoan, đừng khóc. Con làm sao, nói mẹ nghe nào?”. Giản Chi mệt mỏi, chỉ vươn tay khẽ vuốt ve lưng con gái.
Noãn Noãn nghe được giọng me, lập tức ngẩng đầu nhào vào lòng mẹ: “Mẹ, con xin lỗi. Sau này Noãn Noãn sẽ ngoan, sẽ nghe lời mẹ uống thuốc. Mẹ đừng giận, đừng bỏ Noãn Noãn mà đi nhé”.
Bé con vừa mếu máo vừa nói. Giản Chi nhìn mắt con đỏ hoe cũng xót xa. Cô đã sớm không giận con, giờ nhìn bé thế này tim cũng mềm thành nước rồi.
Nhờ Thẩm Quân mặc đỡ dậy, Giản Chi ôm con vào lòng: “Noãn Noãn ngoan, mẹ luôn ở bên cạnh con”.
Thẩm Quân mặc đứng nhìn hai “cô gái” ôm chặt nhau thì bật cười lắc đầu. Anh đúng là nuôi hai đứa con gái mà.
Hoàn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT