Trường đại học K, lớp học tiếng Pháp.

Đây là tiết học đầu tiên trong học kì mới của môn Tiếng Pháp. Rất nhiều sinh viên chuyên ngành khác vì ngưỡng mộ, yêu thích mà đến học đã khiến cho phòng học vốn rộng rãi không còn một chỗ trống.

Chuông báo vào học đã reo, nhưng sinh viên trong lớp giống như không nghe thấy, vẫn tụm ba tụm bảy bàn tán xôn xao…

Bỗng cửa gỗ trước lớp học bị kéo ra. Ngay khi tiếng chuông dừng lại, một bóng người xuất hiện ở cửa.

Tất cả sinh viên đều tự động ngừng nói, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về cửa.

Thẩm Quân Mặc dừng lại một chút rồi bước vào. Một tay giữ ở mép chiếc áo khoác màu xám tro, một tay khác buông xuống tự nhiên bên người. Bàn tay với những ngón tay thon dài cầm một quyển giáo án mới.

Thong thả đi đến bục giảng thì đứng lại. Đặt quyển giáo án trong tay lên giữa bàn, rồi cởi áo khoác đặt vào dưới bàn.

Sinh viên bên dưới im lặng nhìn anh, vẻ mặt chăm chú đến kì lạ.

Thẩm Quân mặc ngẩng đầu. Chẳng biết từ khi nào trong tay đã có thêm một cái kính gọng vàng. Anh nheo mắt mang kính vào, trông hợp không thể tả.

Hôm nay anh không mặc một bộ âu phục đen như trước mà đổi thành một bộ màu đỏ rượu. Bên trong mặc áo sơ mi trắng cùng với cặp kính tinh xảo trên sống mũi. Cả người toát lên vẻ nhu hòa, thân thiện, lại ít đi một phần khôn khéo và sắc bén.

Phía dưới phần lớn sinh viên nữ đã nhìn đến ngây ngốc, một vài người hai má còn ửng hồng. Trong ánh mắt của các sinh viên nam đều là sùng bái và ngưỡng mộ.

“Bình thường tôi ít khi mang kính” Thẩm Quân Mặc bước xuống hàng ghế đầu tiên, nhếch miệng cười ôn hòa và nói: “Nhưng vì đảm bảo lợi ích cho các bạn trong tương lai, tôi sẽ cố gắng thích nghi. Hy vọng các bạn cũng như vậy”.

Lời nói còn chưa dứt, cả đám sinh viên ngồi dưới tự nhiên ngồi nghiêm chỉnh lại. Tuy dáng vẻ thầy giáo Thẩm đứng dưới bục giảng vẫn là một quý ông thanh lịch, nhưng lời nói giống như đang ngầm cảnh cáo vậy.

Vì thế, sau này chỉ cần trên lớp học bọn họ hơi lơ là thì ngay lập tức sẽ bị “mắt vàng chói lửa” của thầy Thẩm bắt được…

Ôn Tử ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên chỗ gần tường. Nhân lúc Thẩm Quân Mặc xoay người viết lên bảng, cô dùng cùi chỏ nhẹ nhàng huých huých sinh viên bên cạnh, vẻ mặt khó hiểu nói: “Mình có cảm giác không tốt lắm, thầy Thẩm chắc sẽ khó đối phó đây”.

Sinh viên bên cạnh nghe vậy, gật gật đầu đồng ý, rồi vô tư cười nói: “Nhưng mình vẫn cảm thấy thầy rất có sức hấp dẫn!”.

Ôn Tử nhếch nhếch miệng, trong lòng vẫn không tự chủ đồng ý với quan điểm của bạn học.

Buổi tối khi đến làm tại quán cơm của Giản Chi, Ôn Tử cứ thế kể cho Giản chi nghe về người thầy giáo mới rất có sức hấp dẫn của mình.

Cô đem rau dưa đã rửa sạch để vào bên trong bồn, đẩy đẩy vai Giản Chi, giả vờ giả vịt hắng giọng nói:”Il y a un spectacle plus grand que la mer, c’est le ciel ; il y a un spectacle plus grand que le ciel, c’est l’intérieur de l’me……”( “Đó là một cảnh tượng còn rộng hơn cả mặt biển, hơn cả bầu trời; đó là điều tuyệt vời dẫn tới thiên đường….”(T.T) trích từ Những người khốn khổ của Victor Hugo – mà đọc thì có vẻ như tác giả bảo câu này là danh ngôn ~.~)

Đây là một đoạn văn của đại văn hào Hugo mà Thẩm Quân mặc đọc hôm nay. Khi anh ta vừa mở miệng đọc, khiến toàn bộ sinh viên trong giảng đường đều chấn động.

Tất nhiên là Giản Chi không hiểu, cô cong cong khóe miệng cười hỏi: “Đây là bài học tiếng Pháp hôm nay hả? Nghe rất êm tai, dịch nghĩa sang tiếng Trung là gì?”.

“Đúng không đúng không, chị cũng thấy rất êm tai?”. Ôn Tử hỏi một đằng trả lời một nẻo, cười hì hì nói: “Em nói với chị, thầy Thẩm mới tới của tụi em mà đọc đoạn văn này còn hay hơn bao nhiêu lần! Chị không thấy đấy thôi, bạn bè của em đều sùng bái thầy đến tận trời. Mới học có một tiết mà thầy đã thu phục được mọi người rồi…”.

Nghe Ôn Tử nói có vẻ cường điệu, nhưng tất cả đều là sự thật.

Giọng nói của Thẩm Quân Mặc khi phát âm tiếng Pháp có sự độc đáo và đặc biệt riêng, khiến cho mọi người không tự chủ được đều bị thu hút vào. Ban đầu còn nhiều người khiếp sợ anh, nghe anh đọc xong đoạn văn trên đã nhanh chóng chuyển thành khâm phục, vui vẻ thuận theo.

Ôn Tử luyên thuyên liên tục, tất cả đều là sự khen ngợi, tôn kính của cô với vị thầy giáo họ Thẩm kia. Kể hăng hái đến nỗi còn bắt chước động tác mô phỏng theo, khiến Giản Chi đứng bên cạnh không nhịn nổi cười.

Ôn Tử thấy Giản Chi cười thì nghĩ chị ấy không tin mình, nên nghiêm túc nói: “Chị Chi, lời em nói không hề khoa trương, nếu chị không tin, có thể cùng em đến dự thính giờ học của thầy Thẩm”.

Giản Chi khoát khoát tay, đặt nguyên liệu nấu ăn đã cắt gọn vào trong bát: “Chị đâu có không tin em chứ”.

Nhưng Ôn Tử vẫn không chịu buông tha: “Đi nghe một buổi giảng cũng không mất mát gì, chị Chi, chị đi nhé. Thầy Thẩm của tụi em thật sự rất tuyệt vời! Là kiểu người đàn ông xuất sắc mà mọi người hay nói”.

Nụ cười trên mặt Giản Chi còn chưa tắt, dịu dàng nói: “Tụi em đi học, chị đi dự thính như vậy sẽ bị phát hiện”.

“Có sao đâu! Tiết học của thầy Thẩm người dự thính nhiều không đếm xuể, rất nhiều người ở chuyên ngành khác. Thầy Thẩm cũng không biết mà”.

Từ tận đáy lòng Ôn Tử cảm thấy Thẩm Quân mặc là một người đàn ông chất lượng tốt cực kì hiếm thấy, hơn nữa rất xuất sắc. Cô và Giản Chi tuy thời gian sống chung chưa được bao lâu, nhưng hai người vừa gặp mà như đã quen, tình bạn chân thành, rất bền vững kiên cố.

Vì vậy Ôn Tử thấy nên để Giản Chi mở mang tầm mắt.

Giản Chi hơi dao động, dừng một lát, rồi lắc đầu nói: “Thôi đi, người dự thính khác đều là sinh viên, chị tham dự sẽ gây sự chú ý mất”.

Nghe thế Ôn Tử bật cười thành tiếng: “Chị Chi, hóa ra chị lo lắng chuyện này?”.

Ôn Tử đưa tay ngăn công việc Giản Chi đang làm, kéo cô đến cửa kính nhà bếp, vừa nhìn vào gương vừa xuýt xoa cảm thán: “Chị Chi, chẳng lẽ chị không biết chị rất trẻ ư? Chà chà… làn da mềm mại này, đến trường của em, không khéo người khác còn nghĩ chị là hoa khôi đấy…”.

Tuy bị ngôn ngữ và ánh mắt của Ôn Tử khiến bản thân khó xử, nhưng Giản Chi vẫn tự biết người biết ta, không nói gì cười cười tránh ra khỏi tay Ôn Tử, quay lại nhà bếp nấu ăn.

Có xua đuổi Ôn Tử cũng không chịu đi, cứ quấn lấy nên Giản Chi không chịu nổi, đành đồng ý với cô ấy.

Đương nhiên Ôn Tử cực kì hài lòng, lấy điện thoại ra kiểm tra thời khóa biểu, khẳng định lại một lần nữa với Giản Chi. Không cho Giản Chi thời gian suy nghĩ thay đổi ý định, ngay lập tức cẩn thận thảo thuận với cô sáng ngày mốt hẹn gặp nhau ở cửa trường đại học K.

Giản Chi không có cách nào bắt chẹt Ôn Tử, nhu thuận gật đầu đồng ý.

Thật ra là một người ham ăn và đam mê nấu nướng, đối với tiếng Pháp Giản Chi vẫn luôn có một sự tò mò mãnh liệt và niềm hứng thú vô tận. Món ăn Pháp nổi tiếng như vậy, danh hiệu Michelin trong truyền thuyết…

Cách cửa nhà Giản Chi không xa có xe buýt chạy thẳng tới trường đại học K. Cô nhìn quanh quẩn, hơi do dự bước xuống xe.

Lúc đồng ý là một chuyện, lúc đến hẹn lại là một cảm giác khác.

Cô nhìn tòa nhà sau cổng trường đại học K, nhìn những sinh viên đi qua đi lại. Tự nhiên Giản Chi thấy ảo não phiền muộn chính mình. Tại sao lại không chịu nổi sự quấn quýt mà đồng ý hồ đồ với con bé Ôn Tử kia. Nếu lát nữa mà bị phát hiện sẽ thành chuyện cười mất thôi.

“Chị Chi”. Giọng cười toe toét của Ôn Tử truyền tới, cắt ngang suy nghĩ của Giản Chi.

Giản Chi bước lên trước, định mở miệng, lại bị Ôn Tử cướp lời.

Ôn Tử nhảy nhót đi đến trước mặt Giản Chi, ôm cánh tay cô một cách thân mật, không hề dừng lại đã kéo cô bước về phía sân trường: “Chúng ta phải nhanh lên, giờ học của thầy Thẩm rất quý hiếm, chậm chân một chút sẽ không có chỗ ngồi”.

Giản Chi do do dự dự, cuối cùng vẫn theo Ôn Tử đến phòng học.

Ôn Tử đã sớm dặn dò bạn học, hai người chọn một chỗ khuất ngồi xuống. Chỗ ngồi này có thể nhìn xa nhưng không gây nhiều sự chú ý.

Không lâu sau chuông vào lớp reo lên, tâm tình của Giản Chi thật vất vả mới ổn định đã từ từ trở nên hơi căng thẳng.

Cô hơi rủ xuống, cúi thấp đầu, ngồi nghiêm chỉnh, cố gắng làm giảm bớt cảm giác về sự tồn tại của bản thân. Chỉ sợ không cẩn thận sẽ bị thầy Thẩm trong truyền thuyết bắt được thóp.

Thẩm Quân Mặc đã bước vào, theo lệ thường anh cũng không điểm danh, chỉ theo thói quen lướt nhanh qua sinh viên dưới bục giảng.

Mặc dù tầm mắt của anh dời đi rất nhanh, trông như lơ đãng nhìn thoáng qua nhưng anh vẫn nhạy bén cảm thấy một điều gì đó.

Ánh mắt nhanh chóng theo quỹ đạo di chuyển trở lại nơi nào đó. Thẩm Quân Mặc dừng lại một lát, vẻ mặt không thay đổi, khóe miệng cong lên. Một giây sau lại giống như chưa hề phát hiện ra chuyện gì, thản nhiên cầm giáo án lên.

Để phù hợp với ngày hôm nay, Giản Chi cố ý chọn một cái áo đơn giản nhất , phối hợp với một cái quần tương tự và đôi giày vải bình thường.

Ngày thường Giản Chi ít khi trang điểm. Hôm nay khuôn mặt càng trắng trẻo sạch sẽ hơn. Tóc đơn giản buộc theo kiểu đuôi ngựa.

Thật sự thì với người bình thường thì khó mà nhận ra được dáng vẻ kia. Chỉ là cô “xui xẻo”, gặp được người không bình thường – Thẩm Quân Mặc – một “cao thủ” quan sát tỉ mỉ, cẩn thận.

“Chị Chi, đừng có cúi đầu mãi thế. Em dẫn chị đến để xem thầy Thẩm của tụi em. Chị cứ nhìn chằm chằm cái đầu gối của mình làm cái gì”. Ôn Tử chọc chọc cùi chỏ của Giản Chi, nói nhỏ.

Giản Chi nghe thế, không thể làm gì khác đành chậm chạp hơi ngảng đầu lên. Cô tốt nghiệp đại học đã mấy năm giờ mới quay lại lớp học. Kỳ quái là cô cứ cảm thấy mình giống như đang làm chuyện xấu nên rất khó chịu.

Người trên bục giảng vừa lúc xoay người viết lên bảng. Những chữ cái tiếng Pháp đầy nghệ thuật vào mắt của Giản Chi trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo. Chỉ là, bóng lưng người kia sao nhìn thấy quen quen.

Bỗng dù chưa viết xong, người trên bục đột ngột quay người lại.

Giản Chi không kịp phản ứng, cơ thể như bị đóng đinh tại chỗ.

Kia! Kia! Kia không phải là người hay đi cùng Tiêu tiên sinh đến ăn cơm chỗ cô đấy ư! Sao, làm sao bây giờ đã trở thành thầy giáo mới dạy tiếng Pháp cho Ôn Tử chứ?

“Thấy chưa! Em đã bảo thầy Thẩm cực kỳ ưu tú mà. Chính là rồng trong biển người, ngọc trong đá…”. Ôn Tử thấy phản ứng của Giản Chi, cứ nghĩ rằng cô bị thầy Thẩm hấp dẫn nên ở bên cạnh thì thà thì thầm.

Chợt khuôn mặt Giản Chi ửng hồng, cuống cuồng lo sợ cúi đầu.

Lúc trước vì giảm thấp nhất khả năng Giản Chi bị phát hiện, Ôn Tử đã chọn vị trí phía sau lớp học. Ban đầu Giản Chi còn nghĩ Ôn Tử quả nhiên có suy nghĩ trước sau, tìm được một chỗ ngồi tốt thế. Còn bây giờ, cô nhìn khoảng cách với cánh cửa lớn của lớp học, có cảm giác khóc không ra nước mắt.

Giản Chi hết cách đành cuộn tròn cơ thể hết mức nằm phục trên bàn học, chỉ hy vọng vị Thẩm tiên sinh đừng phát hiện ra mình.

Mà đứng trên bục giảng, đối với mọi chuyện diễn ra bên dưới, Thẩm Quân Mặc dường như vẫn không biết gì, hai tay thong thả buông xuống, đọc một câu tiếng Pháp:

… EIle aura,la couleur du lilas,le parfum du lilas…

Đúng như Ôn Tử nói, giọng đọc tiếng Pháp của thầy Thẩm rất đặc biệt. Nghe như giai điệu uyển chuyển của một khúc ca xưa, êm ái rung động lòng người.

Một chữ bẻ đôi Giản Chi cũng không hiểu nhưng vẫn bị thứ ngôn ngữ ngoại quốc này thu hút. Cuối cùng cô cũng hiểu được vì sao có người nói rằng tiếng Pháp là ngôn ngữ đẹp nhất trên thế giới.

“…Em sẽ có. Nhan sắc như cánh hoa đinh hương. Thơm ngát như đinh hương…”. Ở bên cạnh, Ôn Tử bắt đầu cảm thán liên tục: “Chậc, châc…Đẹp trai quá! Mình muốn trở thành cô gái bước đi trong hẻm nhỏ…”

Hóa ra là bài thơ “Ngõ mưa”.

Biết được bài thơ nghĩa là gì, Giản Chi có thể mường tượng và thấu hiểu hoàn cảnh bài thơ này.

Cô không tự chủ được giống như các sinh viên khác, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú người đàn ông đang lững thững dạo qua các bàn học.

Cho đến khi… Giọng đọc trầm thấp nhỏ dần, âm thanh im bặt đi.

Giản Chi chớp chớp mắt, mộng đẹp đột nhiên tan biến. Cô hơi nhíu mày, không ngờ nhìn thấy một bóng người đứng thẳng tắp trước mặt mình.

Hóa ra, chẳng biết từ khi nào Thẩm Quân Mặc đã đi đến bên cạnh Giản Chi. Giống như đã tính toán từ trước, đoạn thơ vừa đọc xong cũng là lúc anh dừng ngay bên cạnh Giản Chi.

Đến khi hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra, Giản Chi chỉ muốn chui ngay vào gầm bàn. Có lẽ Thẩm Quân Mặc cũng chỉ định trêu chọc Giản Chi một chút, giống như là thuận tiện dừng lại. Giản Chi luống cuống trong giây lát đã thấy Thẩm Quân Mặc quay về bục giảng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play