Giản Đan cứ thế đứng như trời trồng nhìn theo Giản Chi và Ôn Tử bị đám người kia dẫn đi đến khi chiếc xe cảnh sát mất hút cuối đường.
Dù sao cũng chỉ là học sinh lớp 11 nên cậu cảm thấy sốc trước những gì vừa diễn ra. Chỉ khi có một cơn gió lạnh thổi qua, cậu mới rùng mình sực tỉnh.
Trên cánh cửa quán đã bị dán giấy niêm phong. May mà lúc cậu ra ngoài mua thuốc cảm vẫn nhớ mang theo điện thoại di động – cũng coi như một chuyện đáng vui mừng.
Nhưng, nên gọi cho ai bây giờ?
Người đầu tiên Giản Đan nghĩ đến không phải người nhà hay bạn bè thân thuộc mà là người đang đi công tác ở nơi khác – Thẩm Quân Mặc.
Cậu nhớ đến lời dặn dò trước khi đi của anh nên nhanh chóng lấy điện thoại di động gọi cho Thẩm quân Mặc.
Khi Giản Chi và Ôn Tử bị dẫn đến đồn thì đã hết thời gian làm việc. Trong phòng làm việc rộng lớn chỉ còn lác đác vài nhân viên đang trực.
Bọn họ nhìn thấy Giản Chi và Ôn Tử bị dẫn vào cũng chỉ ngẩng đầu lên nhìn rồi lạnh lùng quay sang chỗ khác tiếp tục công việc. Thậm chí còn chẳng chào hỏi mấy người đàn ông mới đi vào.
Người đàn ông đi đầu dẫn hai cô đến một căn phòng thẩm vấn cuối hành lang. Căn phòng giống như đã bị bỏ không từ lâu. Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, bụi bặm xộc lên dày đặc trong không trung, lượn lờ khắp nơi. Giản Chi đang bị cảm, bụi bám vào mũi khiến cô hắt xì liên tục. Ôn Tử lo lắng nhìn cô chăm chú.
Cảnh tượng tiếp theo diễn ra giống hệt trong phim vẫn hay chiếu. Sau khi Giản Chi, Ôn Tử ngồi xuống bàn, người đàn ông bật công tắc chiếc đèn trên bàn, giọng nói âm u lạnh lẽo: “Thành thật khai báo đi”.
Giản Chi khó khăn mãi mới thích ứng được với không khí ẩm mốc, mục nát nơi này thì nghe được câu nói như vậy. Trong lòng cô bỗng trào lên một cảm giác tức giận cực kì. Lúc nãy còn nói mời về phối hợp điều tra, hóa ra đã thu thập chứng cứ đầy đủ chỉ còn chờ cô thừa nhận?.
Cổ họng Giản Chi khô khốc, giọng nói khàn khàn: “Các anh bảo chúng tôi đến để phối hợp điều tra, giờ lại nói phải thành thật khai báo là sao?”.
Người đàn ông kia cũng không đôi co với Giản Chi, hầm hừ một tiếng rồi dùng tay bẻ ngoặt đèn bàn. Ánh sáng chói chang chiếu thẳng vào khuôn mặt Giản Chi.
Trong nháy mắt Giản Chi xây xẩm mặt mày, đầu óc choáng váng không nhìn rõ cái gì.
Ôn Tử hoảng loạn, nhanh chóng ôm Giản Chi vào trong ngực, bảo vệ cô ấy tránh khỏi ánh sáng. Còn bản thân thì tranh cãi với người đàn ông. Bỗng cửa sắt đang bị đóng chặt bị người ngoài kéo ra.
Một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát cầm một tờ giấy A4 bước vào. Anh ta thì thầm gì đó vào tai người ngồi ở bàn rồi nhanh chóng rời đi.
Người đàn ông kia phất phất tờ giấy trong tay, nhìn về phía Giản Chi lạnh lùng nói: “Đây là kết quả báo cáo kiểm tra. Căn cứ vào số liệu phía trên có thể thấy quán ăn của cô có sử dụng những hóa chất không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm. Còn tìm thấy hóa chất M thuộc danh sách cấm sử dụng trên toàn quốc, là loại hóa chất khi sử dụng cho người sẽ gây ra những tác động độc hại…”.
Người đàn ông đập tờ giấy lên mặt bàn, âm thanh to đến nỗi tạo ra tiếng vang khắp phòng: “Giản tiểu thư, cô còn bao biện nữa không?’.
Giản Chi cười nhạt, trả lời: “Đã muốn vu oan giá họa còn cần phải nói gì sao?”.
Cô không biết ai đứng đằng sau giở trò. Nhưng chuẩn bị đầy đủ chứng cứ như thế này thì quả là muốn hãm hại cô triệt để. Chỉ là cô vẫn không ngờ mọi chuyện phát triển nhanh như thế này.
Người đàn ông từ từ đứng dậy, ném chiếc bút thẳng lên mặt bàn. Bụi bay ….
Giản Chi nín thở thở, cố gắng không ho thành tiếng.
Tiếng nói của người đàn ông vang đến cánh cửa. Người ngoài nghe được động tĩnh bên trong nên mở cửa đi vào, dùng sức kéo Giản Chi và Ôn Tử từ ghế ngồi dậy cực kì thô bạo. Sau đó chỉ vài giây, nhanh chóng mang hết mọi thứ có trong phòng thẩm vấn mang ra ngoài.
Cả căn phòng chỉ còn Giản Chi và Ôn Tử, ngay cả một cái ghế cũng chẳng còn.
“Tôi khuyên cô nên hiểu rõ thời thế, nhanh khai nhận tội trạng thì còn nhẹ tội. Khi nào suy nghĩ kĩ càng thì đến gõ vào cánh của này”. Nói xong người đàn ông xoay người bước ra ngoài. Ngay lúc cánh cửa khép lại, ánh sáng trong phòng cũng vụt tắt.
Nghe tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng xa, Giản Chi mới đột nhiên ho khan liên tục. Ôn Tử lo lắng,nửa ôm cô khẽ vỗ vỗ lên lưng Giản Chi.
“Chị Chi, chị sao rồi, chị Chi…”. Ôn Tử không yên tâm, cứ liên tục hỏi cô, thanh âm nghẹn ngào.
Mất một lát Giản Chi mới lấy lại sức lực. Gập cả người ho nên giờ cô mệt rã rời.
“Dìu chị đến góc phòng đi em”. Bây giờ tuy cô không còn sức nữa nhưng không thể gục ngã được, Ôn Tử còn trông cậy vào cô.
Nhờ váo ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe hở của cánh cửa sắt, Ôn Tử đỡ Giản Chi đi đến góc tường.
Chiếc quạt gió trên tường đã hỏng từ lâu. Bầu không khí trong phòng nồng nồng mùi ẩm mốc lâu năm. Trên sàn nhà lạnh lẽo còn dinh dính ẩm ướt, không biết là nước gì. Sự ẩm thấp lạnh lẽo thấm qua lớp quần áo lan vào da thịt khiến người ta thấy vô cùng khó chịu.
Sự sợ hãi chưa từng có tràn ngập đầu óc Ôn Tử. Cô cứ vô thức nhích dần từng chút một đến bên cạnh Giản Chi. Lúc này cô mới để ý Giản Chi im lặng đã lâu. Cô bắt đầu thấy sợ, luôn miệng gọi Giản Chi nhưng chẳng nhận được lời hồi đáp.
Ôn Tử dùng tay thăm dò nhiệt độ trên trán Giản Chi. Đầu ngón tay chưa tiếp xúc với làn da đã cảm thấy một luồng hơi nóng phả vào lòng ban tay ran rát. Ôn Tử vội vã gọi vài tiếng, bàn tay như chạm vào cái lò lửa, nóng rực. Trên mặt Giản Chi mồ hôi lạnh lấm tấm.
Nãy giờ Ôn Tử cố gắng kìm nén cuối cùng bật khóc nức nở. Cô ôm Giản Chi đã lâm vào hôn mê mà không biết bản thân nên làm sao.
Bỗng cô nghe được tiếng bước chân nhỏ vụn vang trong hành lang nên hướng về phía đó gọi người. Hy vọng người bên ngoài biết trong này có bệnh nhân sẽ cho người giúp đỡ, dù chỉ là một ly nước lọc.
Nhưng người bên ngoài lại cực kì lạnh lùng, cứng rắn. Chờ vài giây mới hờ hững trả lời, nói rằng trừ khi hai cô nhận tội, không thì đừng mong được đáp ứng yêu cầu này kia.
Bị nhốt trong phòng kín nên Ôn Tử không biết đã bao lâu trôi qua. Cô chẳng dám buông Giản Chi, luôn cẩn thận ôm cô ấy vào trong ngực. Tuy điều kiện gia đình có hạn nhưng cô vẫn luôn được bố mẹ bao bọc và che chở, chưa bao giờ chịu cực khổ và oan ức như hôm nay.
Dần dần, Ôn Tử cảm thấy mệt mỏi, mờ mịt. Tiếng cô gọi Giản Chi thưa thớt hẳn.
Chẳng biết đã qua ngày mới hay chưa, trong hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập vội vã. Tiếng động dần dần gần hơn, Ôn Tử giật mình, căng thẳng nhìn về phía cửa.Cửa lớn được đẩy ra. Trong khoảnh khắc ánh sáng từ hành lang hắt vào, vì ở trong bóng tối quá lâu nên Ôn Tử không thích ứng kịp, híp híp mắt. Khi mở mắt hẳn ra thì phát hiện người đứng ở cửa là Thẩm Quân Mặc – đang mang vẻ mặt lạnh lẽo.
Vào giờ phút này, hình ảnh thầy Thẩm luôn bình tĩnh tự tại đã hoàn toàn biến mất. Anh thở hổn hển, chiếc áo sơ mi trên người nhăn nheo, bụi bặm. Toàn thân toát lên sự mệt mỏi, lo lắng, tức giận.
Anh bước nhanh đến, ôm lấy Giản Chi đang mê man. Khuôn mặt anh âm trầm đáng sợ, như tử thần sẵn sàng đoạt mệnh bất cứ ai. Thẩm Quân Mặc xoay người bế Giản Chi ra khỏi phòng, chẳng dừng lại dù chỉ nửa giây.
Tiêu Dịch cùng đến đang đứng ngoài cửa to tiếng mắng mấy người cảnh sát. Khi nhìn thấy Giản Chi nhợt nhạt nằm trong vòng tay Thẩm Quân Mặc, anh mới giật thót cả người, vội vàng chạy vào phòng.
Anh lo lắng gọi lớn: “Ôn Tử”.
Ôn Tử nghe tiếng ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy Tiêu Dịch, trong giây lát nước mắt trào ra như đê vỡ.
“Tiêu Dịch…”. Ôn Tử tinh thần căng thẳng cả đêm, còn không được uống nước nên giọng nói phát ra khàn khàn, thanh âm ngắt quãng. Tiêu Dịch nghe được lòng đau như cắt.
Ôn Tử giơ tay lau nước mắt. Cô đứng lên nhưng lại quên mất tình trạng của bản thân. Cô chăm sóc Giản Chi suốt đêm nên chỉ duy trì một tư thế ngồi. Đột ngột đứng dậy khiến toàn thân cô choáng váng. Hai chân tê dại như có hàng ngàn con kiến đang bò trong máu. Thấy Ôn Tử sắp ngã, anh ba chân bốn cẳng chạy đến đỡ cô ấy. Tiêu Dịch nghĩ đến Giản Chi đang bất tỉnh, giờ lại thấy Ôn Tử thế này bỗng quýnh quáng lên. Anh nghĩ họ bị ngược đãi, vội vàng bế xốc Ôn Tử, chạy thẳng ra ngoài.
Ngồi trên xe, Thẩm Quân Mặc nhận bình nước và khăn tay từ trợ lý, thấm ướt khăn lau miệng cho Giản Chi.
Từ đêm qua đến giờ Giản Chi chưa được ăn uống gì cũng chưa uống thuốc. Sốt cao, lo lắng sợ hãi khi bị giam nên tình trạng bây giờ của Giản Chi khiến người khác nhìn vào cũng thấy sợ.
Môi của cô khô nứt, mặt trắng bệch, mắt nhắm nghiền, trán nóng như lò lửa nhưng hai tay lại lạnh lẽo. Mỗi giây mỗi phút trôi qua, trái tim Thẩm Quân mặc như bị bóp nghẹn, đau khôn tả.
Có thể do vừa được uống nước, Giản Chi hơi mơ màng hấp háy mắt. Tuy vậy cô vẫn chưa tỉnh táo lại hoàn toàn, nhìn thoáng qua Thẩm Quân Mặc rồi ngủ thiếp đi. Từ miệng cô bắt đầu phát ra tiếng hừ nhẹ, lúc có lúc không.
Nhìn cô khó chịu sắc mặt Thẩm Quân Mặc càng u ám hơn. Một cảm giác tức giận chưa bao giờ có trong anh. Hai tay đang ôm Giản Chi run lên, phải khó khăn lắm anh mới khống chế được bản thân.
Tiêu Dịch dặn lái xe chạy theo xe Thẩm Quân mặc ở phía trước. Còn anh ôm Ôn Tử nhẹ nhàng động viên cô.
Ôn Tử từ khi lên xe vẫn nằm nhoài trong lòng anh khóc nức nở. Cô chưa bao giờ khóc trước mặt anh. Lần này giống như muốn khóc cho thõa một đêm sợ hãi và oan ức.
Tiêu Dịch lo lắng cô bị thương, nâng khuôn mặt của cô lên nhìn trái phải hỏi: “Đau ở đâu? Bọn họ làm em bị thương hả?”.
Ôn Tử lắc đầu, thút thít nói cô không bị thương ở đâu cả. Cuối cùng Tiêu Dịch cũng nghe Ôn Tử nói được một câu hoàn chỉnh nên thở phào nhẹ nhõm. Nhưng anh vẫn không yên tâm lắm nên quyết định vẫn cứ dẫn cô đến bệnh viện kiểm tra xem sao.
Thẩm Quân Mặc đã sớm cho người liên hệ sắp xếp bác sĩ nên kiểm tra diễn ra rất nhanh chóng. Ôn Tử quả thật không có gì đáng lo ngại, chỉ bị kinh sợ, về nhà nghỉ ngơi vài hôm thư giãn đầu óc sẽ ổn.
Về phần Giản Chi cũng không nghiêm trọng quá. Nhưng do cô sốt cao cả đêm, hôn mê lâu nên thuốc uống vào không có tác dụng. Vì thế bác sĩ đề nghị cho cô dùng máy hô hấp đồng thời truyền ba, bốn bình dịch khác nhau vào cơ thể.
Theo lời y tá giải thích thì truyền xong dịch cũng hơn bốn tiếng đồng hồ nên Thẩm Quân Mặc bảo trợ lý đi sắp xếp phòng bệnh đơn giản cho Giản Chi. Đến khi mọi chuyện thu xếp đã xong nhưng Giản Chi vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lai.
Ôn Tử cũng không chịu về, đòi ở lại cho đế khi Giản Chi tỉnh.
Tiêu Dịch lo lắng cô không chịu được nhưng nhìn trên khuôn mặt cô hai hàng nước mắt chưa khô, nhìn thật đáng thương nên anh cũng không thể nghiêm mặt với cô, đành chiều theo vậy.
Cũng may phòng bệnh là phòng riêng, bên ngoài phòng tiếp khách còn có một cái giường dành cho người nhà. Tiêu Dịch bảo Ôn Tử nghỉ ngơi, khi nào Giản Chi tỉnh sẽ gọi cô dậy.
Ôn Tử mới chợp mắt chưa lâu thì trong hành lang vang lên tiếng bước chân cồm cộp.
Hành lang vốn dĩ yên tĩnh bỗng có tiếng động lớn. Ôn Tử ngủ không sâu, nghe tiếng bước chân lại giật mình nhớ đến lúc bị giam trong căn phòng kia hành lang cũng có tiếng bước chân dồn dập như vậy. Cô sợ hãi ngồi bật dây. Tiêu Dịch ôm Ôn Tử vào lòng, khe khẽ an ủi cô. Thẩm Quân Mặc từ phòng trong đi ra, ánh mắt suy tư khi nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Ôn Tử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT