Tin hỷ sự nhanh chóng truyền khắp cả Bàn Liên thôn, mỗi ngày đều có khách đến chúc mừng, nhi nữ của Tần đại phu sắp xuất giá, mọi người xa gần đều đưa lễ vật tới, ngày thành thân liền định cuối tháng, Tần Thánh vốn kiên quyết không đồng ý, ông có thể nhận thấy tình cảm của A Lạc cùng quyết định thành thân với nhi nữ của ông hoàn toàn bất đồng, càng lúc ông càng lo lắng, bất quá nhi nữ đã dùng tới đòn sát thủ, lấy cái chết để uy hiếp, ông chẳng còn biện pháp nào đành ưng thuận.
“Lăng nhi, Lăng nhi. . . Ngươi đừng làm vậy, ca ca cầu ngươi .”Nhạc Thiên Vũ ở ngoài cửa phòng tựa hồ phát cuồng gọi tên Tiêu Lăng, làng xóm đều chạy ra xem. Tiêu Lăng trốn ở trong phòng, bịt chặt lổ tai quyết không để ý tới hắn, y cuối cùng nhịn không được liền quát :
“Ngươi đi đi, ta không biết ngươi.”
Nhạc Thiên Vũ xông vọt vào phòng Tiêu Lăng, khẩn thiết nói với y :
“Lăng nhi, ngươi hãy cho ca ca thêm chút thời gian được không, đừng quyết định nhanh như vậy, ta sẽ không kêu ngươi, cũng không làm phiền ngươi , ngươi đừng làm như vậy, đây là chuyện sẽ tổn hại chính ngươi cùng hại Tần cô nương a.”
“Chỉ cần ngươi rời đi, bất luận là ai cũng không phải chịu thương tổn”, Tiêu Lăng bước xuống giường, tiến tới đẩy Nhạc Thiên Vũ ra ngoài, “Ngươi đi đi, đi nhanh đi.”
“Lăng nhi”, Nhạc Thiên Vũ bất chợt khom người, quỳ sụp hai gối trước mặt y, rưng rưng: “Hãy nghe ca ca nói một lời, không phải ngươi cũng tin chuyện mà ta đã kể sao? Ngươi sợ điều gì ? Ca ca chẳng còn là Vương gia, ca ca chỉ là một người bình thường nhất, hết thảy những hành vi không tốt của ca ca trước đây đối với ngươi, ta sẽ dùng cả đời về sau bù lại, cầu ngươi cho ca ca một cơ hội. . . Còn có Uy nhi. . . hài tử mà ngươi đã đánh đổi tính mạng đưa về cho ta, chẳng lẽ ngươi không muốn ôm nó một lần, nghe nó gọi ngươi một tiếng Lăng thúc thúc sao ?”
“Ngươi. . . “, Tiêu Lăng thật sự suy sụp , cũng quỳ xuống đối diện hắn, đôi mắt đồng dạng đẫm lệ nhìn nam nhân xa lạ lại khiến y cảm thấy gần gũi này rồi lên tiếng : “Nhạc đại ca, ngươi đi đi, ta không thể nghĩ được gì nữa, đầu ta rất đau, chuyện của ngươi quá khó tiếp thu, ta không dám thừa nhận, ngươi buông tha cho ta, cũng chính là buông tha bản thân mình”.
Trong mắt Tiêu Lăng chỉ lưu lại duy nhất hình ảnh Nhạc Thiên thống khổ sau khi nghe y nói xong, nhưng y thực sự không nhận ra hắn, cũng không muốn gặp lại hắn, trừ bỏ hoan ái trong mộng kia … Nhìn hắn rơi lệ, tâm của y tựa như kim đâm đau đớn đến mức chẳng muốn sống, nhưng y thật sự nhớ không nổi hắn, mỗi lần bản thân y cố gắng lật lại kí ức lại cảm nhận được những cơn đau phiên giang đảo hải (sông cuộn biển gầm) ăn mòn ý chí y, y không biết đau đớn như vậy đến tột cùng từ đâu kéo tới, cũng chẳng thể kháng cự với nó, y nhận thua ,y quyết định buông tay, y từ bỏ , y trở về làm A Lạc, tuy hiểu được bản thân rõ ràng không yêu Tần Anh Anh, nhưng nàng là một cô gái tốt, luôn ân cần với y , tôn trọng y (1), hôn sự này là điều y có thể thực hiện.
(1) Nguyên văn : Tương kính như tân (相敬如宾) – tôn trọng như đối với khách.
“Không. . . “, Nhạc Thiên Vũ lắc đầu, lệ lại rơi xuống.
“Nhạc đại ca”, Tần Anh Anh đi đến từ phía sau hắn, đỡ hắn đứng dậy, “Ta có thể cùng ngươi nói chuyện được chăng?”
“Được”, Nhạc Thiên Vũ lau khô lệ, theo Tần Anh Anh đi đến rừng cây ở hậu viện.
“Tần cô nương, thực xin lỗi. . . Ta. . . “, Nhạc Thiên Vũ hiểu được vừa rồi đã không kiềm chế chính mình, bản thân hắn thật sự không có ý định làm tổn thương một thiếu nữ ngây thơ như nàng.
“Nhạc đại ca, ta hỏi ngươi một câu, ngươi phải thành thành thật thật trả lời ta.”
“Được”.
“Ngươi thực lòng yêu chàng, phải không?”
“Phải”
“Như vậy, có phải chỉ cần chàng sống vui vẻ, ngươi liền mãn nguyện hay không?”
“Ta. . . “Nhạc Thiên Vũ ngẩn ra.
“A Lạc vì ngươi mà. . . rất thống khổ.”Tần Anh Anh nói, “Ta cũng nhìn ra chuyện ngươi kể đều là sự thật.”
“Vậy ngươi vì sao còn định thành thân với y?”
“Bởi vì ta yêu chàng, ta sẽ không tổn thương chàng, ta đoán nhất định ngươi đã khiến A Lạc quá mức đau khổ, nên chàng mới không muốn nhớ tới ngươi, chàng đã không muốn thì dù ngươi nói cái gì, cha ta cho chàng uống dược gì đều là vô ích .”
“Ta biết”, Nhạc Thiên Vũ khẽ gật đầu, “cũng hiểu đạo nghĩa ngươi nói “
“Nhạc đại ca, ngươi đi đi, nếu ngươi thật sự thương chàng, sao có thể nhẫn tâm nhìn chàng vì nhớ tới ngươi mà thống khổ như vậy ?”, Tần Anh Anh tiếp lời: ” Điều hiện tại ngươi có thể làm, điều tốt nhất đối với chàng, chính là. . . buông tay.”
“Buông tay?”Nhạc Thiên Vũ nhất thời choáng váng, cơ hồ khó có thể đứng vững.
“Nhạc đại ca, ngươi làm sao vậy, có cần ta giúp ngươi xem mạch hay không ?”, Tần Anh Anh tiến đến dìu hắn.
“Không có việc gì. . . “, Nhạc Thiên Vũ né tránh tay nàng, “Ngươi quay về với Lăng nhi đi, hãy để ta ở một mình trong chốc lát.”
“Được rồi, ngươi cứ suy nghĩ đi.”
Nhạc Thiên Vũ nhìn dãy núi xa xăm biến ảo khôn lường, đứng yên lặng rất lâu, mặt trời đã hạ sơn nhường chỗ cho vầng trăng cô độc. . .
Hôn lễ ba ngày sau sẽ cử hành, Nhạc Thiên Vũ đem ngọc bội tùy thân của mình tặng cho Tiêu Lăng, hắn trong lòng nén đau, mỉm cười nói :
“Lăng nhi, ca ca đi rồi, đây là lễ vật tân hôn ta tặng cho ngươi, nhớ hảo hảo bảo trọng, hảo hảo đối đãi với Tần cô nương, nàng thực lòng yêu ngươi, biết cách yêu như thế nào hơn ca ca, ca ca trước kia thật sự là rất ngu ngốc a. . . “, hắn nuốt lệ, tiếp lời: “Lăng nhi, đệ đệ tốt của ta, cho dù ngày nào đó ngươi nhớ tới ca ca, hãy coi như đó chỉ là ác mộng, không phải sự thật, chỉ có Tần cô nương mới là người yêu ngươi nhất, cũng là người mà ngươi yêu nhất.”
Tiêu Lăng cầm khối ngọc bội, nhìn lại bóng dáng Nhạc Thiên Vũ, trong lòng dâng lên chua sót khôn kể, xoay người đi vào nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT