Hôn lễ trong thôn Bàn Liên đúng hạn cử hành, tân lang không phải Tiêu Lăng, mà đổi lại là Điền Thanh Sơn. Nhạc Thiên Vũ cùng Tiêu Lăng ngồi trên đỉnh Tọa Liên sơn, nhìn về Tần gia, nơi đèn sáng lung linh cùng hỷ nhạc ồn ào náo động, uống một loại rượu mà người trong thôn tự ủ, sau lưng Tiêu Lăng buộc một sợi dây, đầu dây kia là Nhạc Long Uy đang chơi đùa trên đỉnh núi.

“Lăng nhi”, Nhạc Thiên Vũ ôm y hỏi, “Ngươi muốn ngao du chốn nào, ca ca mang ngươi cùng Uy nhi đi ?”

“Không đi đâu nữa, ta cảm thấy nơi này rất tốt, sơn thủy mỹ lệ, mọi người đều chất phác thiện lương cùng rộng lượng, hai người chúng ta chẳng nề hà, người khác nghĩ chúng ta thế nào, chúng ta cũng bận tâm, nhưng Uy nhi còn nhỏ, ta không muốn nó phải sống trong ánh mắt kỳ thị của thế nhân.”

“Có gì mà kỳ thị , ngươi đã nghĩ quá nhiều rồi.”

“Có thể không suy nghĩ đến chuyện đó sao ?”, Tiêu Lăng nói: “Ta đưa nó đến cho ngươi là muốn nó có một cuộc sống an lành bên phụ thân, không bị liên lụy bởi mẫu thân cùng bác ruột. Nhưng hiện tại, chúng ta vốn là hai đại nam nhân, cả ngày khanh khanh ta ta, trên đời này có bao nhiêu người giống như vậy? Ngươi muốn Uy nhi đối mặt với người bên ngoài như thế nào, trưởng thành, cưới vợ sinh con như thế nào ? Ngươi trước kia là Vương gia, người khác trong lòng nghĩ gì cũng không dám nói, nhưng còn bây giờ thì sao, chúng ta đều là dân chúng bình thường, lại có quan hệ khác người, Uy nhi . . . liệu có thể chịu được không?”

“Ngươi cứ mặc kệ nó, nghĩ vậy có mệt hay không a? Nó là con ta, cũng là nhi tử của ngươi, chịu được thì chịu, chịu không nổi cũng phải chịu, người khác có cha mẹ, hắn có hai phụ thân, chung quy chuyện con cái đâu có gì hệ trọng !”, Nhạc Thiên Vũ xem thường nhấp một ngụm rượu, ” Còn việc ngươi muốn nó cưới vợ, tiểu tử này biết đâu lại noi theo ta thích nam nhân thì sao?”

“Không được”, Tiêu Lăng quả quyết nói” Uy nhi không thể thích nam nhân, chúng ta phải hướng cho nó trở thành người bình thường.”

“Như thế nào là không bình thường?”, Nhạc Thiên Vũ tức giận, “Ngươi là muốn nói ta không bình thường, rồi đem ngươi biến thành kẻ không bình thường, có phải hay không?”, hắn đứng lên, đập bể bầu rượu, “Tiêu Lăng, ngươi là tên tiểu hỗn đản, ta không muốn nổi giận với ngươi, ngươi nói đây là cái gì thì nói, nếu ngươi ngại chuyện như vậy không bình thường, ta lập tức mang theo Uy nhi rời đi, hắn chỉ còn một phụ thân duy nhất, như vậy là bình thường sao?”

“Ca ca”, Tiêu Lăng ôm lấy chân hắn, “Ta nói sai rồi, ta nói sai rồi, ngươi đừng tức giận, ngươi nói như thế nào liền như thế ấy, ta cũng vì muốn tốt cho Uy nhi, sợ hắn về sau. . . “

Nhạc Thiên Vũ lại ngồi xuống, ôm y: “Lăng nhi, không cần nghĩ vẩn vơ, mặc kệ chúng ta che dấu như thế nào, sẽ có lúc người khác nói cho nó, phụ thân nó thích Lăng thúc thúc mà không phải một nữ nhân, để người khác nói, không bằng chúng ta nói cho nó, phụ thân nó yêu Lăng thúc thúc, Lăng thúc thúc cũng thương phụ thân nó, bọn họ có tình yêu không đồng dạng với thường nhân, nhưng đây cũng là tình yêu, không phải dối trá, không phải lừa gạt, không phải có mới nới cũ, không phải do dự, chúng ta có thể vì đối phương mà chết đi sống lại, chúng ta thật lòng yêu nhau, có cái gì mà không dám đối mặt với người đời, có cái gì mà không dám cho nó biết ? Dù sao hiện tại nó chỉ là một nam hài tử, chúng ta vẫn có thể thoải mái làm chuyện đó.”

“Thoải mái cái gì a?”, Tiêu Lăng cười nói: “Tuyệt đối không thể làm chuyện đó trước mặt nó, nó là nam hài tử, loại chuyện như vậy, học được quá sớm không tốt.”

“Nó dám, “Nhạc Thiên Vũ nói: “thì đợi xem chúng ta trừng trị như thế nào!”

*********

Mười sáu năm trôi qua, tựa như cát chảy không ngừng, vì không muốn Nhạc Long Uy tiếp xúc quá sớm với tính sự (chuyện phòng the), Nhạc Thiên Vũ cùng Tiêu Lăng liền dựng một căn nhà gỗ trên bãi đá ở lưng chừng vách núi hiểm trở, thời điểm hai người muốn hoan ái sẽ đi ra đó, không có khinh công trác tuyệt căn bản không ai có khả năng phi thân lên ấy. Trong tiểu viện đơn sơ, thanh âm dài nhất nghe được chính là tiếng khóc lóc cầu xin của Nhạc Long Uy đối với phụ thân cùng thúc thúc, đánh nhau so kè dũng khí liền bị đòn, đọc sách luyện võ không chuyên tâm cũng bị đòn, thậm chí . . . quên về nhà ăn cơm cũng sẽ bị đòn. Ở trong thôn Bàn Liên, Nhạc Long Uy là thiếu niên hiểu chuyện nhất, lễ phép nhất, khiêm tốn nhất, cũng có bộ dáng tuấn mỹ nhất.

Trời muộn dần, Tiêu Lăng nhìn đồ ăn trên bàn dần nguội lạnh cùng sắc mặt đanh như thiết của Nhạc Thiên Vũ, đành lên tiếng khuyên nhủ: “Ca ca, Uy nhi đã lớn, nói không chừng gặp chút rắc rối, ngươi nên hỏi rõ ràng rồi hãy phát hỏa.”

Lại đợi thêm một canh giờ, Nhạc Long Uy mới hổn hển chạy về, nó vội vã cất lời:”Phụ thân, Lăng thúc thúc, thực xin lỗi, con bị lạc đường trong núi.”

“Hừ”, Nhạc Thiên Vũ hậm hực, “Lạc đường? Lúc nào ngươi chẳng viện cớ này, nói, ngươi đã đi đâu ?”

“Con chưa đi được đến đâu, thật sự là lạc đường a”, Nhạc Long Uy thấp giọng lầu bầu.

“Nghĩ kĩ lại rồi nói ta nghe : ngươi định đi đâu?”, Nhạc Thiên Vũ lại lớn tiếng quát hỏi.

“Không đâu cả.”

” Không nghĩ ra thì mau lấy roi mây đem đến đây.”

“V . . .vâng”, Nhạc Long Uy nhìn sang Tiêu Lăng, thấy Tiêu Lăng cũng không để ý đến mình, đành đi vào phòng trong lấy roi mây đem đến, quỳ gối trước mặt Nhạc Thiên Vũ, giơ roi lên, nước mắt lưng tròng: “Cha, Uy nhi không nói dối, Lăng thúc thúc. . . ” nó nhìn Tiêu Lăng cầu cứu, Tiêu Lăng chỉ đáp: “Nói thật, nói thật thì Lăng thúc thúc liền cầu tình cho ngươi.”

“Ta. . . thực không. . . “, xem nhi tử ấp a ấp úng nói không nên lời, Nhạc Thiên Vũ lấy roi mây chỉ chỉ , Nhạc Long Uy mặt mày đau khổ, đem quần tụt đến mắt cá chân, khom bả vai, nâng cao cái mông tràn đầy vết thương lên, cũng may bởi nhà của nó nằm ở góc thôn, tầm giờ này không người lai vãng, nếu để cho người khác thấy được, thế nào nó cũng xầu hổ đến chết. Nhạc Thiên Vũ đưa tay hất vạt áo của nhi tử áo về phía trước, toàn bộ mông, đùi của Nhạc Long Uy đều lộ ra, nhìn kỹ, tất cả đều là vết roi mây, Nhạc Thiên Vũ không chút nương tay, roi mây vun vút quất xuống, trúng vài phát, Nhạc Long Uy liền kêu khóc ầm ĩ: “Phụ thân tha cho con đi, con không dám về trể nữa. . . Lăng thúc thúc. . . cứu Uy nhi với. . . Đau quá. . . “

“Ngậm miệng lại.” Nhạc Thiên Vũ đá một cước vào chân nhi tử, để nó bảo trì tư thế quỳ chịu đòn, tay vẫn không ngừng quất roi .

“Cha. . . Lăng thúc thúc. . . “, Nhạc Long Uy thút thít khóc, nhưng không dám phát sinh thêm một cử động nhỏ nào.

“Còn kêu?”, Nhạc Thiên Vũ quát: “Đi, tới bên kia quỳ, ngươi cứ kêu to lên để người ta đều kéo đến xem “. Hắn vừa nhắc nhi tử vừa xách áo nó ra ngoài.

“Không, phụ thân tha lỗi cho Uy nhi, con không kêu nữa”, Nhạc Long Uy ngậm miệng lại, chỉ dám khẽ sụt sịt.

Xa xa truyền đến tiếng bước chân, tựa hồ có người đi tới, Nhạc Thiên Vũ ngừng tay, Tiêu Lăng đem áo khoác choàng lên người Nhạc Long Uy, là Trương bá ở cùng thôn đến mượn búa, nhìn thấy Nhạc Long Uy quỳ khóc trên mặt đất, tuy rằng trên người có choàng áo, nhưng vẫn có thể tưởng tượng hài tử đáng thương này đích thực lại bị phụ thân cùng thúc thúc cởi quần giáo huấn, ông nhìn roi mây trong tay Nhạc Thiên Vũ, cười nhẹ khuyên nhủ: “Hài tử đã lớn, đừng đánh nó như vậy nữa.”

“Tiểu tử này rõ ràng không biết nghe lời.”

Tiêu Lăng tiễn Trương bá về, Nhạc Thiên Vũ kéo áo khoác trên người nhi tử, lại quất thêm mấy roi, đều đánh trúng mông nó.

“Phụ thân”, Nhạc Long Uy thấp giọng khóc, “Lăng thúc thúc. . . con không dám . . . không dám lạc đường nữa.”

“Còn nói lạc đường?”, Nhạc Thiên Vũ hạ thủ mạnh hơn.

“Ca ca, đủ rồi, đừng đánh nữa , nó không muốn nói, ngươi cố hỏi cũng không tác dụng.”

“Ta không tin hỏi không ra “, Nhạc Thiên Vũ đẩy tay Tiêu Lăng, lại đánh thêm vài phát.

“Ca ca”, Tiêu Lăng đoạt được roi mây trong tay hắn, “Này nhi, đứng lên, mau đi thượng dược.”

“Đưa cho ta, hôm nay ta phải đánh đến khi nó nói thật, mọi chuyện sáng tỏ mới thôi.” Nhạc Thiên Vũ còn muốn đoạt lại roi mây.

“Ca ca”, Tiêu Lăng bực mình kéo Nhạc Thiên Vũ đến một bên, cười nói: “Ca ca, ngươi mau hạ hỏa, chừa lại chút khí lực, chúng ta lát nữa còn phải lên vách núi a.”

Nhạc Thiên Vũ cũng cười khẽ: “Nghĩ kĩ chưa?.”

“Nghĩ kĩ rồi”, Tiêu Lăng cười đáp: “Ngươi không có chỗ phát hỏa, cứ đánh ta, ta cho ngươi đánh.”

“Được, chút nữa ta liền lộng chết ngươi cho xem.”

Tiêu Lăng đỡ Nhạc Long Uy vào phòng, thượng dược cho nó, để nó ngồi lại ăn cơm, rồi cùng Nhạc Thiên Vũ đi tới vách núi.

Nhạc Long Uy ăn cơm qua loa, nằm úp sấp người trong chốc lát, nén đau mặc quần áo vào, nó muốn tới chỗ hẹn với Điền Trữ, ái nữ của Điền Thanh Sơn cùng Tần Anh Anh, nếu không bởi lặn lội trong rừng tìm một nơi kín đáo tâm tình hẹn hò, mông của nó cũng chẳng bị đánh đến mức này.

Vừa mở cửa, nó liền thấy Điền Thanh Sơn đứng đó.

“Điền thúc thúc”, Nhạc Long Uy chột dạ cất tiếng.

“Ân, cha ngươi cùng Lăng thúc thúc ngươi đâu?”

“Đã ra ngoài, thúc tìm bọn họ có việc sao?”

“Đúng”, Điền Thanh Sơn đáp, “Ngươi tìm bọn họ về đây cho ta, ta có việc nói cùng bọn họ.”

“Là . . . việc gì a?”

Điền Thanh Sơn cười: “Ngươi mau đi đi, Điền thúc thúc sẽ không tố cáo tội của ngươi, nhìn bộ dáng ngươi khập khiễng, hẳn là lại bị đánh rồi.”

“Hắc hắc”, Nhạc Long Uy gãi gãi đầu cười, “Ta thay thúc đi tìm a.”

Nó chạy đến chân núi, phi thân lên, thanh âm trong nhà gỗ khiến cho Nhạc Long Uy không dám gõ cửa, qua một khe hẹp, nhờ ánh sáng ngọn nến bên trong, nó hé mắt nhìn vào, liền thấy trên người Lăng thúc thúc cùng phụ thân nó không có lấy một mảnh y phục, hai người đang ôm hôn đối phương, hạ thân đều đứng thẳng, toàn thân đẫm mồ hôi, chốc lát không lâu sau, Lăng thúc thúc chợt quỳ xuống, phụ thân bắt đầu tiến nhập y, không ngừng động đậy trên thân y, cả hai liên tiếp phát ra tiếng thở dốc, rên rỉ.

“A. . . A. . . Ách. . . Ca ca. . . Ca ca. . . “

“Lăng nhi. . . Lăng nhi. . . “

Nhạc Long Uy nhìn quanh một hồi, không dám phát ra tiếng, quay đầu nhảy xuống núi, miệng lưỡi không kiềm chế được một trận khô nóng bốc lên, nó liền quên luôn Điền Thanh Sơn còn đang chờ ở nhà, chạy thẳng tới nơi bí mật ước hẹn với Điền Trữ. Thiếu nữ xinh đẹp đã ở đấy, nàng nhìn quanh chờ Nhạc Long Uy đến, thấy nó chạy tới, nàng khẽ oán trách: “Long Uy ca ca, chàng như thế nào bây giờ mới đến a, hại ta chờ chàng lâu như vậy, ta. . . “

Lời của nàng chưa dứt đã bị đầu lưỡi Nhạc Long Uy ép thu trở về, mùi thơm ngọt ngào phát ra từ cơ thể nhi nữ yêu kiều của Tần Anh Anh làm cho Nhạc Long Uy cầm lòng không nổi, liền đặt Điền Trữ trên mặt đất, thoát hết y phục của nàng. . .

Hai tháng sau . . .

“Nhạc Thiên Vũ , Tiêu Lăng, các ngươi ra đây cho ta”, phu thê Điền Thanh Sơn dồn dập đi vào trong sân nhà Nhạc Thiên Vũ cùng Tiêu Lăng .

“Có chuyện gì vậy, Điền huynh đệ, Tần gia muội tử?”, Nhạc Thiên Vũ không biết bọn họ vì sao tức giận như thế .

Tần Anh Anh đỏ mặt cả giận mắng: “Điền Trữ đã hoài thai hài tử của Long Uy, các ngươi định ăn nói làm sao bây giờ a?”

“Cái gì?”, Nhạc Thiên Vũ cùng Tiêu Lăng nhìn nhau cả kinh.

“Này nhi, ra đây.”Nhạc Long Uy nghe được lời Tần Anh Anh nói cùng tiếng la của phụ thân, vội cầm roi mây, từ từ tiến lại, quỳ trên mặt đất.

“Phụ thân, Lăng thúc thúc, xin hai người tha mạng a.”

“Này nhi”, Tiêu Lăng nghiêm mặt hỏi nó:”Ngươi có thích Điền Trữ không?”

“Thích, cực kì thích.”

“Thật không?”Tiêu Lăng lại hỏi.

“Thật mà”.

Tiêu Lăng chợt cười vang, bất ngờ tát lên mặt Nhạc Long Uy, Nhạc Thiên Vũ cũng nhấc chân cho nó một cước.

Nhạc Long Uy sợ tới mức run rẩy quỳ sụp xuống đất: “Phụ thân, Lăng thúc thúc, đừng đánh nữa, con thật sự là thích nàng ấy, con không thể nảy sinh nổi tình cảm với nam nhân, con không giống với hai người. . . “

“Câm miệng”, Nhạc Thiên Vũ quay vào trong phòng, xuất ra hai tấm ngân phiếu đưa cho Điền Thanh Sơn: “Điền huynh đệ, đây là sính lễ của Nhạc gia ta , ngươi hãy chọn một ngày tốt cho bọn chúng thành thân.”

“Nhiều như vậy sao có thể dùng hết, chúng ta cũng không phải đem nhi nữ đi bán a.”, Điền Thanh Sơn nhìn ngân phiếu bốn ngàn lượng bạc trong tay, con số ấy đủ để dựng thêm mấy trăm thôn xóm như thế này.

“Ta đã sớm nói cùng các ngươi, Nhạc gia ta không phải tiểu gia nghèo khó, bạc, ta trên người có rất nhiều, ta vì Lăng nhi mới ở lại đây thôi.”, Nhạc Thiên Vũ tươi cười tiếp lời: “Dù sao tiền này ta cũng chẳng có chỗ dùng hết, coi như cấp cho con chúng ta.”

“Ngươi nhận đi”, Tiêu Lăng đem ngân phiếu ấn lại trong lòng bàn tay Điền Thanh Sơn, cười nói: “Cấp cho cháu ngoại của ngươi a.”. . .

*********

Trên đỉnh Tọa Liên sơn, Nhạc Thiên Vũ cùng Tiêu Lăng ngắm nhìn dải hỷ lụa đỏ thắm phất phới xa xa, trong lòng hàng nghìn hàng vạn lần cảm khái, Tiêu Lăng hỏi: “Ca ca, ngươi trên người còn bạc không?”

“Có , đôi lúc . . . “, Nhạc Thiên Vũ cười nói: “vào nhà xí không mang theo giấy, thiếu chút nữa lấy ra dùng .”

“Ca ca, Lăng nhi muốn ngao du đây đó, ngươi sẽ đi cùng ta chứ?”

“Ngươi muốn đi đến đâu?”

“Tới chân trời góc biển. . . “

“Được, chúng ta hiện tại khởi hành. . . “

“Hảo. . . “

“Ca ca. . . “

“Lăng nhi. . . “

Hai người lững thững rời khỏi thôn Bàn Liên, hai chiếc bóng thật dài nắm tay nhau dưới ánh tà dương . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play