Liêu Vãn Thanh ngồi bên cạnh bàn, tựa cằm, ngẩn ngơ nhìn mặt đất. Nhạc Thiên Vũ đã thành thân cùng Tiêu Lăng, đây là sỉ nhục lớn nhất đối với nàng, hài tử trong bụng đã biết động , nhưng kẻ làm phụ thân kia lại chẳng màng, mải mê quấn quýt cùng nam nhân khác.

“Tiêu Lăng, Tiêu Lăng . . . ngươi vì cái gì phải làm vậy, ngươi có thể từ chối , ngươi có thể cơ mà “, Liêu Vãn Thanh thì thào, oán hận trong lòng ngày càng tràn ngập.

Khánh Trân đi đến, thưa :

“Phu nhân, người mà phu nhân muốn tìm. . . . . .”

Liêu Vãn Thanh xua tay bảo nàng tạm dừng lời, đợi đến khi trong phòng chỉ còn hai người, mới để nàng tiếp tục nói.

“Phu nhân”, Khánh Trân nói, ” Nam nhân ngày ấy chúng ta nhìn thấy ở Thanh Vận tự tên gọi Mạc Đồng, là nhạc công Phiêu Nam Các, dạy đàn cho tiểu quan .”

“Thật vậy ư ?”, Liêu Vãn Thanh ngập ngừng, “vậy ngươi hãy an bài, ta muốn gặp hắn.”

“Gặp hắn? Người dự định làm gì?”Khánh Trân vô cùng khó hiểu, mặt cũng có chút đỏ ửng.

“Nha đầu chết tiệt kia”, Liêu Vãn Thanh cười mắng, “Ngươi nghĩ đi đâu vậy, ta muốn gặp hắn là có lí do riêng.”

“Vậy. . . gặp ở nơi nào?”

“Thanh Vận tự”, Liêu Vãn Thanh cười nói, “Không nơi nào thích hợp hơn ở đó.”

“Vâng, nô tỳ sẽ đi an bài.”

*********

Thời tiết tươi sáng, ngàn dặm mây trắng lững lờ trôi, Mạc Đồng được hòa thượng Thanh Vận tự mời tới, rồi đưa vào gian phòng ngày ấy y cùng Nhạc Thiên Vũ gặp mặt. Chuyện Nhạc Thiên Vũ vì tìm kiếm Tiêu Lăng mà gây lên sóng gió khắp thành Tây quận từng có một thời gian bị mọi người lén lút nghị luận là hành vi khác thường, dù quan binh một mực giải thích hắn làm vậy để triệu hồi Tiêu tướng quân đã lập nhiều công trạng, nhưng Mạc Đồng đôi khi cảm thấy chuyện không phải vậy, trong lòng có vài phần mất mát, thời gian qua đi, y cũng dần nguôi ngoai.

Mạc Đồng đẩy cửa, bắt gặp một thai phụ, khí chất tôn quý, dung mạo tuyệt đẹp, bình thản ngồi trong phòng, y sửng sốt một chút, nhẹ mở lời :

“Thật xin lỗi, là ta đi nhầm phòng”

“Mạc Đồng !”

Nghe nữ nhân kia cất tiếng, y sững người, “Người biết ta sao?”

“Đương nhiên”, Liêu Vãn Thanh cười,” mời ngươi vào đây, ta ở chỗ này mục đích là chờ ngươi.”

“Nhưng, ta. . . không quen phu nhân a” Mạc Đồng chần chờ không dám bước vào. Khánh Trân liền ra ngoài, giữ cửa.

“Mạc công tử, mời “, Liêu Vãn Thanh đưa tay thỉnh Mạc Đồng ngồi xuống, cười nói : ” Mạc công tử không cần kinh ngạc, ta là Liêu Vãn Thanh, phu nhân cua Tây quận Vương gia Nhạc Thiên Vũ . . . .”

“Phu nhân. . . . . !” Mạc Đồng cả kinh đứng lên.

“Ngồi xuống đi, không cần câu nệ lễ tiết.”

“Phu nhân, người . . . tìm Mạc Đồng đến có chuyện gì ?”

“Ngươi quen Thiên Vũ đúng không?”Liêu Vãn Thanh hỏi.

“Chỉ gặp qua hai lần, có thể gọi là quen chăng ?”

“Hắn thích ngươi sao?”

Liêu Vãn Thanh nói trắng ra, làm Mạc Đồng có chút bối rối, y đứng dậy, khom mình đáp :”Phu nhân, Mạc Đồng chỉ là một thảo dân, gánh không nổi hoài nghi của phu nhân, người có chuyện gì cần phân phó xin cứ nói, đừng ngại.”

Đáng khen cho một tuyệt sắc nam tử sinh trưởng giữa chốn phong trần, thật thông minh ! Liêu Vãn Thanh trong lòng cười thầm, vẻ mặt vẫn bình thản, đáp : “Nếu Mạc công tử thẳng thắn như vậy, ta cũng không cần quanh co làm gì, chuyện giữa Nhạc Thiên Vũ cùng Tiêu Lăng đại tướng quân, ngươi đã từng nghe nói?”

“Chưa từng ! “, Mạc Đồng lắc đầu.

“Vậy ta đây kể cho ngươi”, Liêu Vãn Thanh nói, “Thiên Vũ nạp Tiêu Lăng làm nam thiếp, hai người họ hiện đang kề vai áp má trong Noãn Các.”

Mạc Đồng trong lòng rối bời, nhưng vẫn lạnh nhạt nói: “Chuyện này có gì liên quan tới thảo dân?”

“Đối với ngươi không liên quan, nhưng đối với ta thì có, ta không muốn tên nam thiếp đó cận kề bên phu quân mình, cho nên ta muốn tìm một người lôi kéo phu quân ta rời khỏi Noãn Các.”

“Người muốn tìm. . .là ta sao?” Mạc Đồng rốt cục hiểu được dụng ý của nàng, y lắc đầu đáp: “Thật xin lỗi, ta không làm được !”

“Vì sao?”Liêu Vãn Thanh cười hỏi.

“Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, sự việc này, ta đã từng chứng kiến rất nhiều.”

“Ta sẽ không ép ngươi làm không công, ngươi có thể đưa ra hết thảy điều kiện, chỉ cần trong khả năng của mình, ta sẽ đáp ứng.”

“Dù vậy ta cũng không thể làm!” Mạc Đồng đứng lên, “Phu nhân, nếu không còn chuyện gì khác, tại hạ nên cáo từ .”

Nhìn y quả quyết xoay người rời đi, Liêu Vãn Thanh sắc mặt sa sầm, quát :

“Mạc công tử, ngươi đứng lại cho ta, ngươi phải biết rằng, ta không phải đến cầu xin ngươi làm chuyện đó mà đến là để lệnh cho ngươi đi làm! Nếu ngươi không đi, ta sẽ giết toàn bộ người của Phiêu Nam Các, một vài tiểu quan đồ đệ của mình, ngươi có lẽ sẽ không quan tâm, nhưng chủ nhân Phiêu Nam Các là đại ca của ngươi, ngươi cũng không để ý sao? Không có sự che chở của hắn, ngươi có thể sống trong sạch cho đến bây giờ được ư? Đừng quên, ta là Đông Tuấn quận chúa, Tây quận Vương phi, việc nhỏ ấy, ta chỉ muốn là có thể . . . “

“Ngươi. . . . . .”, Mạc Đồng dừng bước, quay đầu lại , trên mặt kìm nén phẫn nộ.

“Ngươi không nên hận ta, ta còn không biết chung quy ai mới là kẻ đáng hận”. Liêu Vãn Thanh tiếp lời :

“Làm chuyện này ngươi có ba ưu đãi

Thứ nhất, ngươi có thể cùng Thiên Vũ bên nhau một thời gian, ta biết ngươi thích hắn, hắn kỳ thật cũng thích ngươi, xét về mặt tình cảm, ngươi có thể thỏa nguyện đôi phần.

Thứ hai, ngươi có thể nhận được số ngân lượng đáng kể, đủ cho ngươi cả đời hưởng thụ.

Thứ ba, bằng hữu của ngươi sẽ không bị dồn vào chỗ chết.”

” Thứ tư”, Mạc Đồng nói tiếp, “ngươi có thể mượn tay ta trả thù Tiêu Lăng”.

Hắn cười cười : “Phu nhân không sợ ta cũng ngụ luôn ở Noãn Các sao?”

“Sao phải sợ”, Liêu Vãn Thanh cười nói: “Ta chỉ sợ ngươi không vào nổi thôi, nếu như vậy, Tiêu Lăng kia sẽ không biết thể nếm mùi ân hận khi trái ý ta.”

Nàng đem một tập ngân phiếu đặt lên bàn : “Cầm đi, chỗ này đều là của ngươi, sau khi thành sự, ta sẽ còn hậu tạ. . .”

Mạc Đồng nhìn tập ngân phiếu, nhận lấy, đại khái thoáng qua, ngân phiếu trong tay ước chừng phải trên vạn lượng hoàng kim, y đem ngân phiếu cất đi, cười nói :

“Được rồi, ta làm, nhưng sự có thành hay không ta cũng không dám đảm bảo.”

“Ngươi nhất định thành công, luận tướng mạo ngươi tuyệt không thua kém Tiêu Lăng, luận phong tình, hắn chắc chắn không so được với ngươi, chỉ cần ngươi muốn làm, ngươi nhất định có thể làm được, huống chi, các ngươi cũng là lưỡng tình tương duyệt a.”

“Lưỡng tình tương duyệt. . .”, Mạc Đồng nở một nụ cười, hừ nhẹ, chắp tay nói “Cáo từ”, xoay người ra khỏi cửa.

Bước từng bước li khai Thanh Vận tự, Mạc Đồng nhìn về Noãn Các xa xa, ánh mặt trời chói lòa tầm mắt, trong lòng dâng lên nhiều tư vị hỗn độn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play