Sakura nặng nhọc đưa bàn tay lên, gạt những giọt mồ hôi vương đầy trên trán.
“Tại sao?” – Trong đầu Sakura, những câu hỏi bắt đầu hiện lên – “Tại sao 3 hôm rồi mà anh ấy vẫn chưa tỉnh lại.”
Ngay sau trận chiến hôm đó, khi được người con trai lạ mặt kia ra tay giúp đỡ, Sakura đã khẩn trương đưa Sasuke đến nhà trọ này.
Suốt từ lúc đó đến nay, cô ăn rất ít và hầu như….. không hề ngủ…. 1 chút nào cả.
Mệt mỏi lắm chứ…….
Tuy nhiên, cô quan tâm đến sức khỏe của Sasuke hơn là bản thân mình bây giờ.
Mấy viên thuốc người con trai đã cứu Sasuke đưa cho cô……….
. cô đã cho anh ấy uống.
Loại thuốc đó như có tác dụng tách chakra của tên kia ra khỏi cơ thể Sasuke thì phải.
Cứ mỗi lần uống, cơ thể anh ấy lại thoát ra 1 làn khói xám lạ lùng….
và nó còn làm anh ấy đau đớn nữa…
. vô cùng đau đớn…
Sasuke luôn gồng căng cơ thể mình dù đang hôn mê. Mồ hôi trán anh chảy đầm đìa, cơ mặt nhăn lại.
“Anh ấy cần một điểm tựa nào đó” – Sakura nghĩ. Rồi cô đưa vội cánh
tay mình ra, để Sasuke có thể nắm lấy nó. Lực xiết mạnh ghê gớm. Tay
Sakura chằng chịt vết bầm tím sau mỗi lần cơn đau tìm đến Sasuke.
Sakura nhìn cánh tay mình, cô tặc lưỡi:
– Chả sao….
– Có vẻ như cô ngốc thật. Gu bạn gái của cậu ta lạ thiệt đó nhá…
Suigetsu đã đứng ngoài cửa từ lúc nào. Cậu ta khoanh tay. môi hơi cong lên để lộ nguyên hàm răng ngọn hoắt.
– Cậu bảo tôi thế là ý gì? – Sakura đưa ánh mắt ngờ vực lên nhìn Suigetsu.
– Tôi chả có ý gì. Nhưng cô nhìn tay mình đi. – Suigetsu hất mặt về
phía Sakura – Chỉ có kẻ ngốc mới làm bị thương chính mình như thế.
– Chắc tôi ngốc thật….
– Ờ há.
– Nhưng khi thấy Sasuke như thế, tôi muốn làm gì đó. Chí ít cũng là san sẻ nỗi đau với anh ấy…. Mà Suigetsu này…..,
– Gì vậy?
– tôi hỏi cậu một việc được không?
– cô nói đi.
– Cái hồi Sasuke chưa về làng, lúc Taka đi với nhau, anh ấy nhắc gì đến tôi không?
– Không hề – Suigetsu nhún vai – Anh ta hồi đó như 1 con quái vật
vậy. Thậm chí, anh ta còn nổi điên khi có ai nhắc đến tên cô hay tên mặt có râu tên Naruto cơ.
– Vậy… vậy à? – Sakura cụp mắt xuống.
– Nhưng giờ Sasuke khác rồi. – Suigetsu nhe răng cười.
Rồi rút 1 bình nước từ thắt lưng, vừa hút nước Suigetsu vừa lững thững bước ra, trước khi đi còn thông báo:
– Tôi dẫn 1 người đến đấy, có gì thì nói chuyện với nhau đi nhé.
– Ai cơ? – Sakura hỏi lại.
Tui nhiên, Suigetsu đã đi khỏi đó rồi.
Thay vào đó, có tiếng gõ cửa vang lên. Sakura đứng lên, bước ra mở.
Một mái tóc đỏ đập vào mắt Sakura.
Karin đứng đó, ngập ngừng như muốn nói gì đó.
Nhận thấy đó là Karin, Sakura quay lưng đi, toan đóng cánh cửa.
Thì bỗng bị tay Karin giữ lại.
Cô ả tỏ ra vô cùng sợ sệt.
– Xin cô đừng đóng cửa.
Sakura tức tối ra mặt, cô nói như gằn lên từng chứ:
– Tôi không muốn nói chuyện với cô.
– Hãy nghe tôi nói đi mà.
– Cô còn nói nữa là tôi đấm cô nữa đấy.
– Cô muốn đấm thì đấm đi….. – Karin nhắm tịt mắt lại, nói lớn.
Thái độ đó của cô ả làm cho Sakura ngạc nhiên vô cùng. Cô bình tĩnh lại, thôi không đóng cửa nữa, đứng yên đối diện với Karin.
– Cô nói đi. – Sakura hạ giọng xuống.
– Tôi…. yêu Sasuke!
“Cô ta mất trí thật rồi”
Sakura không muốn nghe nữa. Nhưng 1 câu nói nữa lại cất lên:
– Nhưng tôi biết Sasuke có tình cảm với cô.
Sakura thôi không bước tiếp nữa.
Karin nói liền 1 mạch;
– Tôi không muốn chấp nhận điều đó nên tôi căm ghét cô, muốn cô biến
mất. Nhưng hôm ở trận đánh nhau kia, thực sự tôi rất rối trí. Cộng với
việc ghét cô nên tôi đã đẩy cô ra đỡ thay cho mình. Tôi đã bị trừng phạt cho hành động đó…. Giờ Sasuke coi tôi không khác gì kẻ thù vậy.
Vừa nói, Karin khẽ rớm nước mắt.
Sakura bỗng cảm thấy cô ta thật tội nghiệp vô cùng.
– Vậy cô muốn gì?
– Tôi không muốn gì. – Karin lắc đầu. – Tôi chỉ đến để xin lỗi cô. Và mong cô hãy nói hộ với Sasuke là tôi xin lỗi anh ấy.