- Tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm về lời nói của mình mà. - Chàng trai Uchiha đáp lại...thái độ tỉnh như tượng hơn bao giờ hết.
.
.
" À được....
Chính vì cậu đã đồng ý đấy nhé...."
.
.
Ngay sau khi câu nói của Sasuke kết thúc....
Kizashi đã không ngần ngại mà tung một cú đấm mạnh nhất- cú đấm mang theo tất
cả sức lực mà ông đang có bây giờ vào khuôn mặt đẹp như tạc của
Sasuke....
Khiến anh dù cứng rắn và khỏe đến bao nhiêu....
Cũng phải lảo đảo mà chống tay xuống mặt sàn gỗ .....
.
.
Đau....
Cơn đau điếng chạy dọc một bên má rồi hướng thẳng lên não bộ ....
Đó là tất cả những gì anh có thể cảm nhận thấy.......... ngay lúc này.
.
.
Sakura ngỡ ngàng nhìn mọi thứ diễn ra trước mặt....
Toan chạy lại gần đó....
Cô bỗng bị bàn tay ai đó giơ lên và ngăn lại ngay lập tức....
.
.
Không kêu gào gì hết...
Sắc mặt vẫn không thay đổi dù chỉ một chút nào....
Giữ nguyên cánh tay vẫn giơ lên ra hiệu Sakura đừng lại gần... Tay còn lại, chàng trai Uchiha chậm chạp gồng nhẹ để giúp cơ thể mình cân bằng trở
lại...
.
Không nhìn vào bất cứ thứ gì....
Mặc kệ cả dòng máu đỏ đang khẽ chảy dài và nhỏ giọt xuống sàn nhà từ đôi môi mỏng kia....
Sasuke lên tiếng....
Tuy nhỏ....nhưng vẫn khiến người đàn ông ngồi đối diện và cả 2 người phụ nữ đang đứng ngay gần kề có thể nghe rõ tất cả.....
.
- XIN LỖI!
.
.
.
Vâng....
Người con trai đó - người mà không bao giờ chịu khuất phục ai ...đang nói xin lỗi từ chính đôi môi rớm máu của mình...
Nhưng tại sao?
Tại sao lại là xin lỗi?
Tại sao anh lại thốt lên câu nói đó ngay sau khi bị đánh như vậy?
.
.
Chắc hẳn...
Ai cũng sẽ thắc mắc những điều khó lý giải đó....
Và Sakura.. cô ấy cũng không phải là một ngoại lệ....
.
.
Cặp mắt xanh ngọc bích không thể ngừng việc ngơ ngác nhìn quanh....
Với cả đống tâm tư và mớ suy nghĩ vẫn đang ngày một hỗn loạn trong đầu....
Bàn tay Sasuke vẫn giơ lên, vẫn không ngăn cho cô tiến tới....
Nhưng... dù chỉ một chút thôi.... cô vẫn muốn hiểu mọi thứ đang xảy ra lúc này....
Ai đó... Ai đó có thể giải thích được không?
.
.
- Ra là cậu đã đọc được
suy nghĩ của ta rồi, Uchiha Sasuke. - Kizashi lên tiếng. Ông nhìn thẳng
vào chàng trai Uchiha. - Cậu có thực sự muốn nói "Xin lỗi" không vậy?
- Có thể không tin... - Đưa tay quệt dòng máu đỏ trên khóe miệng, Sasuke đáp lại. - Nhưng đó là những điều tôi thực sự muốn nói.
.
.
- Phải rồi nhỉ?
Một nụ cười bỗng xuất hiện trên gương mặt của người đàn ông có mái tóc hồng đậm kia...
- Để trả lại cho bao
nhiêu tháng ngày con gái tôi chờ đợi cậu, bao nhiêu những giọt nước mắt
của nó nhỏ xuống vì cậu... Và cả tuổi thanh xuân, ước mơ, những nụ cười
của con bé dành cho cậu nữa... - những thứ mà cậu đã từng không quan tâm lấy dù chỉ là một lần trước đó... Thì cú đấm của ông già này cũng đâu
có là gì đúng không?
.
Sasuke im lặng....
Thôi không giơ cánh tay ngăn Sakura nữa...
Anh ngồi lặng yên và nhìn mái tóc hồng đó đang lao nhanh về phía mình....
Nhìn đôi môi hồng đang mím chặt khi thấy anh đau....
Nhìn đôi mắt xanh sâu thẳm đang rưng rưng những giọt nước mắt....
.
.
"Anh đã từng tệ hại đến thế ư? ...."
.
" Đã từng.... bỏ rơi đôi môi đang mím chặt, đôi mắt luôn khóc thầm vì anh đó sao?"
.
"Nếu là như thế....
Nếu sự thật rằng anh đã từng bỏ rơi người con gái anh cần nhất ....
Thì nỗi đau do cú đấm đó....
Nó...
Chẳng là gì hết cả!"
.
.
Con mắt đen bỗng trở nên dịu dàng vô cùng....
Anh gật khẽ đầu và nói.....
Giọng nói vẫn lạnh.... nhưng không còn khô khan nữa....
.
- Vâng!
.
.
.
-----------------------------------
.
.
Xin lỗi vì những gì chúng ta đã gây ra.....
Giơ tay và đón lấy một con người có quá nhiều tội lỗi trong quá khứ....
...Nó không hề dễ.
.
Nhưng khi đã làm được .... đã chấp nhận và vượt qua được cái tôi của chính mình.....
Thì phép màu sẽ xảy ra...
Như ngay tại đây....
Và ngay tại chính căn nhà nhỏ này.....
.
Phép màu là việc... người ba gật gù và đặt tay người con trai kia lên bàn tay cô con gái nhỏ....
Phép màu là việc ... người mẹ vỗ vai chàng trai của con gái mình và giục hãy ăn thật ngon miệng vào ....
Phép màu là việc... 2 mẹ con tíu tít nói về một lễ cưới lung linh, trong khi ba và con rể tương
lai thì bàn bạc về ngôi nhà mà cả 2 sẽ ở...
Hoặc đơn giản....
Chỉ là gương mặt thanh thản khi nhắc về gia đình đã mất.... hay nụ cười của chàng trai vốn luôn lạnh lẽo mà thôi...