Vì kế hoạch tương lai của các nàng, Nguyệt Quang tự nguyện giúp Nhạc Bình san đất, nếu hôm nay chuẩn bị tốt, các nàng có thể thực hiện kế hoạch trong tương lai.

“Không biết hài nhi là nam hay nữ?”

Nhạc Bình ranh mãnh nói:

“Nếu là nam nhi, chúng ta sẽ nuôi nó như nữ nhi, nếu là nữ nhi, chúng ta sẽ nuôi nó như nam nhi.”

“Thật tuyệt!” Nguyệt Quang cười to tán thành, “Cứ làm thế, nhất định sẽ rất vui.” Nàng vừa nghĩ vừa cười, “Nếu ta có hài tử cũng phải làm như vậy.”

“Vậy một lời đã định!”

Nuôi hài tử là để đùa vui sao? Hình như không người nào chú ý đến vấn đề này.

Có thể kiếp trước tạo không ít nghiệp chướng mới đầu thai thành hài tử của các nàng.

“Mệt quá.” Nguyệt Quang đấm đấm lưng đau nhức, “Nhưng rất thú vị.”

“Ta cũng thấy vậy.” Thắt lưng của Nhạc Bình cơ hồ không thẳng lại được, vừa rồi vì chơi quá hứng, nên không chú ý đến.

“Lão Thiên!” Nguyệt Quang quận chúa cũng cảm thấy có chút không bình thường, “Cô nên nghỉ một chút.” Nàng đỡ lấy, “Ta cảm thấy có chút…”

“A….” Nhạc Bình ôm bụng cúi đầu rên rỉ.

“Sinh sao?”

Nhạc Bình tươi cười, “Sao có thể?” Nàng không muốn hù dọa Nguyệt Quang, “Ít nhất cũng phải đến mùa hè.”

Nhưng câu này cũng không an ủi được Nguyệt Quang, nàng vẫn gấp đến mức nước mắt chảy ra, “Làm sao bây giờ?” Nàng đỡ lấy Nhạc Bình, “Ta đi cầu cứu, cô ở yên đây, ta lập tức đưa đại phu đến.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play