Tuấn Vương gia ôm hài tử đang khóc từ trong phòng chậm rãi đi ra, miệng thì thào những câu chỉ hài tử mới hiểu được, đó là bí mật của bọn họ.
“Âu Dương, ngươi nói chuyện nhỏ thôi, đừng dọa con ta.” Hắn không vui nói với bằng hữu tốt.
Âu Dương tức giận rống càng lớn:
“Nếu ngươi quản không cho phu nhân ngươi can thiệp vào chuyện riêng của ta, ta sẽ không động thủ.”
Úy Vân nheo nheo mắt uy hiếp:
“Tốt hơn hết là ngươi nên để cho chúng ta một cơ hội làm bạn, được không? Ta không muốn ngươi động đến một sợi tóc của Nhạc Bình.” Hài tử khóc, Úy Vân vội vàng thay bằng một bộ mặt hiền lành, “Đừng khóc, đừng khóc, cha không phải hung dữ với con, đều là Âu Dương thúc thúc không biết điều, chỉ cần mẹ con muốn làm, không có việc gì không làm được, hắn không nên giãy dụa ở đằng kia.”
Âu Dương không biết nên cười hay nên khóc, nhìn bằng hữu tốt lập tức “biến hình”, cư nhiên biến thành một chủ phu tốt.
“Ngươi đã thành một tên thê nô.”
“Ngươi nói sao cũng được.” Hắn hờ hững.
“Vô luận thế nào, ta hy vọng các ngươi đừng có bao che cho Nguyệt Quang nữa, giống như trước, giao Nguyệt Quang lại cho ta, nàng là trách nhiệm của ta.”
“Nguyệt Quang không muốn trở về với ngươi.”
Âu Dương phẫn nộ thấp giọng:
“Đáng chết! Từ lúc nào ngươi bắt đầu quan tâm đến ý nguyện của nàng vậy?”
“Từ sau khi nàng cứu Nhạc Bình.” Hắn thẳng thắn nói: “Ta thiếu nàng một mối ân tình lớn, Tuấn Vương phủ lúc nào cũng hoan nghênh nàng tới ở.”
Tiếng khóc của cục cưng càng lúc càng lớn, Úy Vân không có tâm tình nói chuyện với Âu Dương, “Ack…. Sợ rằng con ta đã đói bụng, ta muốn đi tìm cái gì cho nó, nếu ngươi muốn ở đây, ta sẽ bảo Phúc Trọng an bài chỗ ở cho ngươi, chỗ này của ta vĩnh viễn hoan nghênh ngươi và Nguyệt Quang quận chúa tới.”
Âu Dương tức giận phẩy tay áo bỏ đi.
Úy Vân bất đắc dĩ nhún nhún vai nói với tiểu hài tử, “Chúng ta đi tìm mẹ.”.
Đột nhiên, hài tử ngừng khóc, khuôn mặt giống hệt Nhạc Bình tươi cười với Úy Vân, trái tim Úy Vân như tan ra.
Kỳ thật, trái tim băng giá đó đã tan ra từ lâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT