Họ nhanh chóng tìm được xe ngựa của Nhạc Bình, còn có vài thi hài, trải qua mấy tháng, khó mà phận biệt được dáng vẻ trước đây.

Khi hắn trở về, nước mắt giàn giụa, ánh mắt hành hạ đau đớn ấy khiến Vũ Dương không đành lòng. Vũ Dương nhận ra Úy Vân ngay cả đứng cũng không vững, so với nàng còn tiều tụy hơn ngàn lần, cả người như chìm trong vực sâu.

“Tại sao? Ngươi yêu muội ấy.” Lúc này nàng mới nhận ra tình cảm của Úy Vân với Nhạc Bình.

Đúng vậy, hắn yêu nàng, nhưng Nhạc Bình không biết, Úy Vân thống khổ hét lên trong lòng.

“Nàng không thể có chuyện, không thể có chuyện, không thể….”

Nàng làm sao có thể không có chuyện gì? Vũ Dương nghĩ trong lòng. Không ai có thể giải thích chuyện gì đã xảy ra với Nhạc Bình đêm đó, nhưng tình huống này, chỉ có một đáp án, dù Úy Vân không muốn tin cũng không thể làm gì được.

Nhưng nàng vẫn cho hắn chút từ bi, Vũ Dương dùng khẩu khí an ủi nói với Úy Vân:

“Đúng vậy, chúng ta không thể mất hy vọng.” Thanh âm của nàng nghe hỗn loạn mà kỳ quái, Vũ Dương nhịn xuống không cho nước mắt trào ra.

Nàng không thể có chuyện, Úy Vân liều mạng thuyết phục chính mình, hắn không tìm được thi thể Nhạc Bình, thống khổ dâng lên trong mắt hắn, hắn còn chưa nói cho Nhạc Bình hắn yêu nàng như thế nào.

Úy Vân nhớ nàng đã mong ước hắn yêu nàng đến thế nào, khát vọng có một ngày hắn nói với nàng, vẫn luôn kiên quyết cho rằng Úy Vân yêu nàng, bất kể hắn cự tuyệt nàng như thế nào.

Bất kỳ cái gì nàng muốn, hắn đều sẽ cầm đến cho nàng, nếu nàng không đợi hắn sẽ đợi, nàng không thể không biết hắn yêu nàng mà đã chết, nàng không thể mang vẻ mặt bi thương ngày ấy mà ra đi….

Hắn gục đầu trên ghế, thần sắc đau đớn khiến người ta chợt thấy đau lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play