Một cuộc sống không chút thú vị.

Hắn nhắm mắt lại, phảng phất nhìn tháy ánh mắt thương tâm của Nhạc Bình lên án hắn, hắn biết đôi mắt nàng sẽ làm hắn nhớ thương cả đời.

“Đang nghĩ tới nàng sao?”

“Bà vú?” Hắn không phủ nhận, cũng không thừa nhận, “Có chuyện gì không?” Bà vào khi nào? Sao hắn hoàn toàn không phát hiện?

Bà vú thở dài, “Đi tìm nàng đi! Nhạc Bình tiểu thư nhất định cũng rất nhớ ngươi,” Bà bưng bát súp đặt trước bàn hắn, “Uống chút canh đi, nhìn ngươi kìa, bị hành hạ đến mức này!” Bà lắc đầu, không đồng ý nhìn hắn.

Úy Vân không nói lời nào, chỉ yên lặng đẩy bắt súp sang một bên.

“Làm sao vậy, không hợp khẩu vị ngươi sao?”

“Ta không muốn uống.” Hắn chán nản nhìn bà vú “Quên đi.” Hắn từ bỏ, miễn cưỡng cầm bát súp, uống một ngụm. “Như vậy được chưa?” Hắn hỏi.

Bà vú cũng không có cách, “Được rồi, ít nhất ngươi cũng uống một ngụm, aizzz!” Bà thở dài một tiếng, “Không hiểu Nhạc Bình tiểu thư thế nào? Có ai thay nàng chuẩn bị thuốc bổ, mấy ngày nữa lại có tuyết rơi, nàng không biết có thể tự chăm sóc chính mình không….”

“Bà vú!” Úy Vân thô thanh cảnh báo.

Bà vú dường như không nghe thấy tiếp tục nói:

“…. Nàng nhất định không thể tự chăm sóc chính mình, nói không chừng lại giống người nào đó, một lòng thương cảm còn bị người ta đuổi đi,” Bà nhìn Úy Vân nặng nề nói, “So với ai đó tự tìm lấy khổ sở thì còn oan uổng hơn nhiều….”

“Câm mồm.” Úy Vân thô bạo quát.

“Ta nói sai sao? Ta chỉ nói ra suy nghĩ của ngươi thôi, ngươi không dám nghe sao?”

Úy Vân hung ác uy hiếp:

“Bà vú, nếu không ra ngoài, ta sẽ cho bà một số tiền đuổi bà về quê dưỡng lão.”

“Không trả tiền cũng không sao, dù sao vậy cũng tốt hơn ở đây nhìn bộ dạng sống không ra sống chết không ra chết của ngươi.” Bà càng muốn nói, xem hắn có thể làm gì bà vú của mình.

“Được, muốn đi nhanh cũng được, không cần ở lại bên cạnh ta, các ngươi toàn bộ đi hết đi.” Úy Vân dùng tức giận che dấu tâm tình của mình.

Bà vú yên tĩnh trở lại, tâm tình của Úy Vân làm sao bà không biết.

Bà nhẹ giọng nói:

“Không ai sẽ rời bỏ ngươi, nếu không phải ngươi cố ý đuổi Nhạc Bình đi, ta tin là nàng sẽ ở bên cạnh ngươi cả đời.”

“Ta sẽ ngạc nhiên về điều đó.” Ngực hắn như bị cả một tảng đá nặng đè xuống.

“Người đáng thương là Nhạc Bình…”

“Nàng không đáng thương chút nào, theo điều tra của ta, nàng là công chúa được sủng ái nhất trong hoàng thất, ca ca và mẫu thân của nàng coi nàng như hòn ngọc quý, không ai có thể trêu chọc đến nàng.” Hắn chói tai nói: “Phụ thân của nàng không nhận nàng, nhưng ngược lại chuyện này đối với nàng tương đối tốt….”

“Nhạc Bình không phải hy vọng điều này, điều nàng muốn chính là….”

Úy Vân thô lỗ chen ngang:

“Nàng ngu ngốc đến nỗi không biết nàng muốn cái gì! Nàng muốn chính là một người trượng phu có thể yêu nàng, sủng nàng, nàng đáng có một cuộc sống tốt đẹp.” Trên mặt hắn xẹt qua một tia đau xót, nói ra những lời này xé rách tim hắn.

“Vậy….” Ánh mắt bà vú nhìn thẳng vào hắn, “Người này không phải ngươi, liệu còn ai sẽ sủng nàng hơn ngươi, đối xử với Nhạc Bình tốt hơn ngươi, dung túng nàng, giống ngươi quý trọng nàng?”

“Ta làm thương tổn nàng.” Hắn nhắm lại đôi mắt để lộ sự thống khổ của mình.

“Ta biết ngươi cố chấp, ngươi yêu nàng.”

“Ta không yêu nàng.” Câu phủ nhận khàn khàn thoát ra khỏi miệng, “Ta không yêu nàng.” Câu thứ hai đã tương đối thuận, nhưng thanh âm sao lại khó nghe như vậy?

Bà vú khóc nói:

“Ông trời ban thưởng, để Nhạc Bình gặp ngươi là một chuyện tốt, ngươi đã nhận sự sắp đặt ấy rồi! Hài tử, đừng kháng cự vận may của mình, Lão Thiên rốt cuộc đã phát hiện sai lầm đối với ngươi; bộ dáng của ngươi lúc này làm bà vú cảm thấy rất đau lòng.”

Úy Vân mở mắt, ở nơi đó sự thống khổ như trào ra, hắn không có thói quen tiếp nhận sự quan tâm của người khác, hắn phải dùng sự lạnh lùng để đáp lại, mới không tự gây tổn thương cho mình.

“Đó không phải vận may,” hắn nhìn ra ngoài cửa, Nhạc Bình từng chạy ra khỏi cuộc sống của hắn, “Đây chẳng qua chỉ là một trò đùa của ông trời, một sự đùa vui nho nhỏ tàn nhẫn, ta không thể để Nhạc Bình trở thành vật hi sinh.” Hắn dùng lý lẽ thuyết phục mình, khẩu khí lại cứng rắn: “Cho nên ta không yêu nàng.” Sau đó ngẩng đầu lên trời hô: “Ta không yêu nàng, ngươi có nghe thấy không? Ta đuổi nàng đi, kẻ nào có thể cướp nàng khỏi tay ta, ta không quan tâm!” Hắn muốn xác định đã nói đủ lớn, đủ rõ ràng.

“Nàng yêu ngươi.”

“Ha!” Sự đùa cợt mang theo thống khổ vang lên, “Nàng lầm tưởng sự mê muội là yêu, sớm muộn cũng có ngày nàng hiểu ra, sẽ là may mắn vì ta không giữ nàng lại, nàng sẽ thấy cần phải cảm tạ ta.”

“Ta nghi ngờ điều đó.” Bà vú nói một cách thực tế: “Nàng cơ hồ có thể yêu ngươi suốt đời.”

“Quá may mắn, nàng rốt cuộc có thể dùng thời gian ấy ở chỗ khác.” Hắn tối tăm nói, “Bà có thể đi ra, ta không muốn lãng phí thời gian nói chuyện phiếm. Huống hồ…” Hắn thanh thanh yết hầu, “Nhạc Bình mê luyến ta đã là chuyện trước kia, không tin bàcó thể gọi nàng tới mà hỏi, trước mắt nhất định nàng sẽ hận ta đến chết.”

Bà vú không muốn lãng phí thời gian cùng hắn đôi co, làm cho Nhạc Bình hận hắn không phải mục đích của Úy Vân sao? Bây giờ nói gì với hắn cũng là uổng phí, kỳ thật….

Úy Vân chẳng lẽ không biết sao? Nhạc Bình đối với hắn dường như đã mất hết hy vọng, tình huống này chỉ là hành hạ lẫn nhau mà thôi

Dường như không có cơ hội giải thích, chỉ sợ kiếp này đã tự mình dồn mình vào cảnh khốn cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play