Nước mắt không thể khống chế được trào ra trên khuôn mặt nàng, Nhạc Bình lên chiếc xe ngựa Vũ Dương chuẩn bị cho nàng, không biết phải đi đâu.

Nàng bây giờ không thể nghĩ được gì.

“Công chúa, chúng ta có trở về không?”

“Tùy.” Nàng nghe thấy thanh âm mình từ một nơi xa xôi truyền đến.

Xe ngựa đi thẳng về trước, đi đâu cũng không quan trọng nữa, bây giờ Nhạc Bình như cái xác không hồn, nàng phải nghĩ cách để giải thoát khỏi sự đau đớn thấu xương này.

“Công chúa, trước hết chúng ta nên tìm khách điếm nghỉ ngơi, đi đêm không an toàn, nếu người có chuyện gì, bọn nô tài đền bao nhiêu mạng cũng không được….”

Nàng gật đầu, không biết mình đang làm gì, nàng vốn không phải như vậy. Nàng luôn kiên trì thực hiện mục tiêu của mình.

Họ di chuyển trong đêm, khi Nhạc Bình phát hiện ra tình huống bất thường thì, họ đã bị một đám người vây quanh, nàng mơ hồ nhớ lại chuyện tương tự trước đây, khi nàng chạy thoát được, sau đó đói ngã vào ven đường được Úy Vân cứu.

Nhưng Úy Vân sẽ không xuất hiện nữa, nàng sẽ chết ở đây.

“Bảo vệ công chúa.” Thị vệ la lớn.

Đáng thương thay, họ sẽ phải chết cùng một chỗ với nàng, Nhạc Bình thầm nghĩ, hy vọng tẩu tẩu sẽ chiếu cố di quyến của họ thích đáng, nàng không nên liên lụy họ.

Thâm trầm thống khổ khiến nàng không hề sợ hãi, cái gì nàng cũng không quan tâm, cũng không có gì phải hoài niệm.

Nhạc Bình tận mắt thấy ba thị vệ bị đao chém vào, mùi máu tươi khiến nàng rùng mình, thân thể thị vệ ngã xuống trước mặt nàng, thật bi ai! Không người nào tới cứu họ. Nàng ngất xỉu trên mặt đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play