“Không thể nào.” Nhạc Bình khổ sở nói, “Lúc muội rời đi thân thể mẫu hậu rất tốt, sao lại đột nhiên ngã bệnh.”

Coi như phát sinh chuyện này cũng không thể là mẫu hậu, người luôn ngã bệnh không phải phụ hoàng sao?

Cần Duệ và Vụ Nghê đồng tình nhìn Nhạc Bình nói:

“Xin lỗi muội, vốn là Hạo Phong muốn đích thân tới đón muội, nhưng bởi vì bệnh tình của Hoàng hậu nương nương rất nghiêm trọng, không cách nào phân thân, nhưng là….. Hạo Phong muốn muội bớt chút thời gian về thăm bệnh, ngự y chẩn đoán…. Hoàng hậu có thể không còn ở nhân thế bao lâu.” Hắn than một tiếng, “Nếu không phải Tuấn Vương phủ tiện đường chúng ta quay về Giang Nam, Hạo Phong cũng không muốn tin dữ này do chúng ta thay mặt chuyển đạt,” Hắn mở hai tay, “Muội nên mau chuẩn bị, Hạo Phong phái một đội kỵ binh tới hộ tống muội về.”

Nhạc Bình hoảng hốt, đột nhiên….

Nàng nắm tay Cẩn Duệ, “Vậy còn huynh? Van huynh cứu mẫu hậu.” Tôn Cẩn Duệ là danh y, “Huynh chắc chắn có cách.”

Vụ Nghê lắc đầu, ôn nhu nói:

“Nhạc Bình, buông Cẩn Duệ ca ra.” Vụ Nghê khẽ vuốt khuôn mặt nàng, “Tục ngữ nói: Dược y không chết mệnh, Cẩn Duệ không phải thần tiên, sao có thể cứu người?”

Cẩn Duệ xin lỗi Nhạc Bình:

“Có thể nương nương ở lãnh cung không được chăm sóc tốt, nên thân thể không kiện khang, nếu thân thể người khỏe mạnh hơn, ta có thể sẽ có cách….”

“Không!” Nhạc Bình đau thương rơi lệ.

“Nhưng mà huynh ấy có thể kéo dài cuộc sống của nương nương đến khi muội trở về, Cẩn Duệ đã để lại đủ hồng ngọc đan, chỉ cần muội lập tức lên đường, hẳn là tới kịp.”

Chuyện nguy cấp, nàng phải lập tức nói với Úy Vân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play