Tổng quản Phúc Trọng tiếp nhận vật gì đó cho Vương gia, liền sau đó, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ròng ròng. Đang giữa mùa thu, trời hiu quạnh, mọi người bên cạnh ông cũng lơ đãng xiết chặt quần áo lại, chỉ có ông vẫn toát mồ hôi hột. Như vậy có thể thấy được tình huống nghiêm trọng như thế nào.
Ông dường như có thể nhìn thấy được bộ dạng cuồng nộ của Vương gia. Hắn lãnh khốc vô tình, lạnh lẽo như băng tuyết, nhưng khi giận dữ điên cuồng, lửa giận của hắn có thể đốt tất cả mọi thứ xung quanh thành tro tàn, không còn một mảnh.
Từ khi Nhạc Bình mất tích, vương gia phái hàng ngàn tinh binh đi tìm nàng, nhưng không có kết quả, không ngờ nàng trốn ở phương các, treo biển hành nghề, lại còn trở thành hoa khôi.
Úy Vân luôn luôn giành lại những gì là của hắn. Bản năng chiếm hữu của hắn rất mạnh. Mà Nhạc Bình….
Ngày đó, từ lần đầu tiên nhặt được nàng từ bên ngoài đem về phủ, hắn đã đặc biệt bảo vệ cho nữ oa nhi này. Từ cách hai người ở bên nhau, Phúc Trọng có thể nhận thấy mối quan hệ thân mật của họ, nhưng cả hai chưa bao giờ biểu lộ giống như tình nhân. Mặc dù đối với người ngoài, hắn luôn cực kỳ tàn nhẫn, nhưng lại vĩnh viễn không có khả năng trở nên tàn ác với tiểu cô nương ấy. Úy Vân luôn thưởng thức những nữ tử phóng đãng xinh đẹp, có thể có rất nhiều nữ nhân quanh mình, nhưng đối với tiểu cô nương kia không chỗ nào giả dối, toàn tâm toàn ý. Ông tin rằng Nhạc Bình cũng cảm nhận được điều đó.
Về việc tại sao nàng muốn trốn chạy khỏi Úy Vân, đối với Phúc Trọng vẫn là một điều bí ẩn.
Thêm nữa là, ông không dám hỏi trực tiếp Úy Vân.
Sau khi nhận tin tức, Phúc Trọng lập tức cho chim đưa thư báo tin cho Tuấn Vương Úy Vân. Sau đó, biết hắn sắp hồi phủ vì tin tức ấy, ông rùng mình, hi vọng có thể kéo dài thời gian nhìn thấy hắn trước khi đón nhận cơn giận của hắn….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT