Mặc dù tâm không cam tình không nguyện, ngày hẹn gặp rốt cuộc cũng đến. Lâm Vị vẫn đang buồn bực: Vì sao phải gặp người lớn? Tại sao phải gặp ba mẹ Lương Cảnh Thâm?

Nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm túc đang lái xe của anh, nhìn thần thái rạng ngời, bao nhiêu hoài nghi lo nghĩ của cậu đều như sương mù sớm tan biến trong nắng mai, tiêu tán không còn sót thứ gì. Người này thật lòng thật dạ yêu cậu, mà cậu, chưa từng yêu thật tâm một ai, cũng chống không nổi sức hấp dẫn của tình yêu, thôi thì đành cùng nhau rơi vào hố sâu tình cảm.

Xe tiến vào cổng lớn, Lâm Vị mới hoang mang nhớ ra, bản thân mình không mang theo quà gì ra mắt, liền ở lì trên xe không chịu xuống.

Mẹ Lương đứng trên bậc thang, thấy cậu cả nhà mình cười nắc nẻ từ trên xe cười xuống, từ lúc anh bắt đầu biết suy nghĩ đã không còn cười sảng khoái như thế này nữa. Chỉ bằng điểm ấy, cũng đã khiến cho bà đối với cậu bé trên xe kia sinh ra thiện cảm cùng tò mò.

Hoàng hôn dần buông xuống khắp sân vườn, mấy cành tre hóp tỏa nhánh la đà nhẹ nhàng lay động, mẹ Lương híp mắt nhìn hai người đang đi tới, bên cạnh Lương Cảnh Thâm là một cậu bé thanh tú xinh xắn, khuôn mặt nhỏ tinh xảo, hai mắt tràn đầy sức sống, vừa nhìn đã thấy thích. Hiểu rõ tình cảnh của cậu bé này, không biết từ nhỏ đến lớn đã phải chịu bao nhiêu uất ức, lòng càng tăng thêm bao nhiêu yêu thương, tình thương của một người mẹ đột nhiên bộc phát dữ dội.

Mẹ Lương bước lên phía trước, kéo Lâm Vị qua nhìn tỉ mỉ cẩn thận, nhìn gần cậu bé này lại không giống với ấn tượng ban đầu, sắc mặt hồng hào mịn màn, lộ ra tinh thần vui vẻ phấn chấn, không yếu ớt như lúc nhìn xa, không chừng thật là có thể sinh ra nhà họ Lương một nhóc tròn mập mạp. (Mẹ chồng vs nàng dâu -Trong truyện này a, chị Chu, mẹ Lâm, mẹ Lương đều thật dễ thương ^^)

“Mau vào nhà mau vào nhà, coi đầu đông cũng đã bắt đầu lạnh rồi, con không biết bảo cậu ấy mặc ấm một chút sao.” Mẹ Lương oán trách liếc mắt nhìn Lương Cảnh Thâm, lôi kéo Lâm Vị lên cầu thang, hướng phòng khách mà đi.

“Chào, chào bác.” Lâm Vị ngượng ngùng không thôi, bình thường thì lạnh như băng, với ai cũng không thân chẳng thiết, giờ lại dịu dàng ngoan ngoãn như mèo nhỏ. Bị mẹ Lương lôi kéo, cẩn thận đi sát theo bước chân của bà, mắt không kiềm được mà liên tục quay lại sau nhìn Lương Cảnh Thâm.

Lương Cảnh Thâm bị Lâm Vị nhìn như có hàng nghìn hàng vạn con mắt chăm chú, lòng hết sức dễ chịu, bước nhanh lên mà kéo cậu vào lòng, đi kè kè một bên. Nhìn mẹ đối với Lâm Vị thân thiết nồng nhiệt, anh biết chắc đêm nay cũng sẽ không khó qua.

Lâm Vị liền an tâm không ít, ở giữa Lương Cảnh Thâm và mẹ Lương bước vào phòng khách.

Ba Lương – Lương Tu Nghiệp đang ngồi ở sofa đọc báo, ngắm ba người tiến đến, thoáng buông tờ báo xuống, chờ mọi người đến gần.

Mẹ Lương giật tờ báo ra khỏi tay ông: “Lúc nào cũng đọc báo, hôm nay không đọc nữa. Em đi nói bà Trương dọn cơm, anh nói chuyện với bọn nhỏ đi, Tiểu Vị hôm nay mới là ngày đầu tiên đến nhà mình thôi đó.”

“Ai, được, thằng nhóc Cảnh Tuấn coi chừng không về rồi, khỏi đợi.” Lương Tu Nghiệp nhìn vợ mình vui vẻ ra mặt, biết Lâm Vị đã vượt qua cửa của bà, đến lúc sau không đồng ý cũng không được, nhiều năm như vậy ông đã biết, có khi nào thì không chiều theo ý của bà đâu. (Cái này cho thấy sủng vợ là di truyền nha ^^)

Lương Tu Nghiệp vẫy tay với hai người còn đang đứng, Lương Cảnh Thâm huýnh huýnh vai Lâm Vị một hồi, cậu thấp thỏm bất an bước lên từng bước một: “Con chào bác.”

“Ừ, tới là tốt rồi, ngồi xuống đi, chú nghe Cảnh Thâm nói con làm ở Thịnh Thế, sao, có vất vả lắm không?”

Lúc nghe hỏi chuyện công việc, Lâm Vị đều cẩn thận trả lời, không chút nào dám thờ ơ trễ nãi.

Lương Cảnh Thâm nhìn vẻ mặt cha mình ôn hòa, lòng thở phào nhẹ nhõm, cửa nhà anh rốt cuộc cũng qua, chỉ là bên phía nhà Lâm Vị chưa biết làm sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play