Rất nhanh, một chén canh bún tàu đã được đem đến trước mặt cậu, trên mặt còn có trứng chiên óng ánh vàng, bên dưới là thịt bằm nấu nấm hương, hành lá xắt nhỏ phủ lên một màu xanh mướt: “Trong nhà không còn gì nhiều, anh làm món đơn giản thôi.”

Lâm Vị đã ăn chút cơm, nằm một hồi, cảm giác tốt hơn, nhìn cái này lại muốn ăn: “Anh thật là cậu cả nhà Lương thị? Không phải đầu bếp trá hình!”

“Làm sao giả được, đứng lên được chưa?” Lương Cảnh Thâm để chén ở tủ đầu giường, đến dìu cậu dậy.

Lâm Vị phất tay: “Không cần không cần, không nghiêm trọng tới vậy.”

Biết Lâm Vị không muốn bị đối xử như người yếu đuối, anh liền buông tay cậu ra.

Chờ Lương Cảnh Thâm tắm rửa xong, dọn dẹp nhà bếp một chút, liền vào phòng ngủ. Muốn điện thoại hỏi lại Lương Cảnh Văn lần nữa mọi việc để an tâm hoàn toàn.

Anh ngồi xuống cạnh Lâm Vị đang nằm, thấy cậu đang nhắm nghiền hai mắt không có phản ứng, lặng lẽ đem tay để lên bụng trên của cậu.

Lâm Vị cả người run lên, mắt mở ra, trong ánh có tràn đầy sự nghi ngờ và phòng bị, thấy vậy Lương Cảnh Thâm vội nói: “Xoa xoa một chút sẽ thoải mái hơn.”

Cách một lớp quần áo, được xoa nhè nhẹ, phần bụng lạnh lẽo được ủ ấm, Lâm Vị dần chìm vào giấc ngủ an lành.

Lương Cảnh Thâm nhìn vẻ mặt xinh đẹp của cậu khi ngủ, cảm thấy thõa mản không nói nên lời, thầm nghĩ vì Lâm Vị mà phải làm nhiều việc hơn, mất nhiều công sức hơn cũng không thấy mệt.

Lâm Vị vốn là đối với Lương Cảnh Thâm đã không tự giác mà sinh ra yêu thương, chỉ là lòng vẫn chưa nhận ra, lại vì vấn đề thân thể của mình mà tình cảm vẫn dừng lại như trước, đem đối phương để ở ngoài lề trái tim, khi khúc mắc này được giải hơn phân nửa, buông lỏng phòng bị, hai người ngày càng thân mật.

Vài ngày sai, Lương Cảnh Thâm lại bàn đến việc ngủ chung, Lâm Vĩ nghĩ đến tình cảnh sáng sớm hôm ấy tỉnh lại trong lòng anh, đương nhiên không đáp ứng, nhưng không lay chuyển được đành phải đồng ý, bất quá không được đắp chung chăn.

Nhà họ Lương vốn truyền thống, ba Lương xây dựng sự nghiệp cùng mẹ Lương yêu thương vài chục năm, Lương Cảnh Thâm ở phương diện tình cảm cũng tương đối bảo thủ, chính xác là một “chính nhân quân tử”, chỉ đơn giản là muốn nhìn Lâm Vị đi vào giấc ngủ hay tỉnh dậy mỗi sáng mà thôi.

Hôm nay trước khi ngủ, Lương Cảnh Thâm nhận một cuộc điện thoại, sau đó lại nói với Lâm Vị đang ngồi đối diện giường đọc sách: “Hôm nào rỗi? Theo anh về nhà một chuyến.”

“Hả?.

Để làm chi?” Giọng điệu Lâm Vị bắt đầu không ổn, vẫn cầm sách che mặt.

Lương CảnhThâm cười cười tiến vào ổ chăn: “Ăn cơm, làm gì khẩn trương vậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play