Thiếu niên Ngọc Bách đang vui vẻ nhảy nhót đấm đá bỗng dưng nghe thấy tiếng lạch cạnh vang lên thì tò mò quay lại nhìn. Thiếu nữ Greeneries đã biến mất thay vào đó là một bộ cơ giáp màu xanh lá cây cao hơn ba mét đang đứng tại đó.

“Thích chơi sao …” Giọng nói cua thiếu nữ Greeneries vang lên bên trong bộ giáp “Đừng nói với lão già ta không có cảnh báo trước”

“Đậu …” Thiếu niên Ngọc Bách đang đứng hình nhìn bộ cơ giáp màu xanh lá cây ngốc trệ “Cái gì thế này …”

“Ha ha …” Thiếu nữ Greeneries vui vẻ nói “Cùng chơi thôi” Dứt lời bộ cơ giáp màu xanh bỗng nhiên đạp chân xuống sàn nhà ẦM một tiếng cả bộ cơ giáp màu xanh bắn mạnh về phía Ngọc Bách. Thiếu niên lúc này đang ngẩn ngơ bỗng nhiên thấy bộ cơ giáp màu xanh lao thẳng về phía mình thì mặt không khỏi đen lại lập tức quay người lại chạy.

“Tiểu tử ngoan ngoãn đứng lại a …” Giọng nói của thiếu nữ Greeneries vang lên “Chị đây sẽ rất ôn nhu a”

ẦM … ẦM … ẦM … Tiếng chân của bộ cơ giáp màu xanh vang lên phía sau Ngọc Bách như nhịp tim của thiếu niên đang lên ngực vậy Thịch … Thịch … Thịch … Tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng.

“Mơ mộng gì mà ác liệt vầy …” Thiếu niên Ngọc Bách mặt đau khổ thầm nghĩ “Ta muốn tỉnh lại a …” Như ước nguyện của thiếu niên bộ giáp màu xanh đã giơ một bàn tay lên chụp xuống đè hắn xuống sàn nhà ẦM … “Đau …” Đây là cảm giác cuối cùng mà thiếu niên Ngọc Bách cảm nhận được trước khi bị ngất đi.



Thiếu niên Ngọc Bách toàn thân đổ mồ hôi nửa đêm tỉnh dậy sờ khắp người mình. “Quả đúng là mộng …” Thiếu niên lấy tay vuốt trán thầm nghĩ “Ác mộng a …”

“Ngươi gặp ác mộng” Giọng nói của SIRA vang lên

“Ân …” Thiếu niên Ngọc Bách thở dài nói “Hóa ra ngươi vẫn ở đây a. Ta tưởng ngươi mất tích rồi chứ. Ở trong mộng ta gọi ngươi mà ngươi không thấy trả lời a.”

“Mộng là gì” Giọng nói của SIRA vang lên “Ta chưa bao giờ nằm mộng cả”

Ngọc Bách “…”

“Hơn nữa hệ thống không thể thu thập dữ liệu trong giấc mơ” Giọng nói của SIRA vang lên “Giấc mơ vốn không có thật chỉ là một mảng mơ hồ. Hệ thống chỉ lưu trữ dữ liệu khi ký chủ đang tỉnh táo mà thôi”

“Ah~ ha ha …” Thiếu niên Ngọc Bách gãi đầu cười nghĩ “Nói vậy ngươi cũng không thể can thiệp hay xuất hiện vào trong giấc mơ của ta a”

“Cũng không hẳn …” Giọng nói của SIRA vang lên “Ta có thể giả tạo giấc mơ khiến cho ngươi lạc vào. Muốn thử không?”

“Miễn …” Thiếu niên Ngọc Bách xua tay nghĩ “Hiện tại mấy giờ rồi. Có vẻ vẫn còn sớm a”

“Hiện tại là hai giờ sáng …” Giọng nói của SIRA vang lên “Hệ thống đề nghị ký chủ tiếp tục nghỉ ngơi để nhanh chóng khôi phục năng lượng.”

“Được rồi …” Thiếu niên Ngọc Bách mệt mỏi ngáp dài nghĩ “Để ta lên xem sau khi nâng cấp cống hiến hai sao có thể nhận được cái nhiệm vụ nào mới mẻ hơn không a” Nghĩ vậy thiếu niên rời khỏi giường đi tới bàn máy tính mở lên.

Sau khi màn hình hiển thị lên phần đăng nhập. Ngọc Bách cắm cái thẻ học sinh của mình vào khe thẻ rồi thao tác tới mục nhiệm vụ trường. Nhiệm vụ của trường nhảy ra một danh sách nhiệm vụ mới.

Nhiệm vụ mới phần thưởng điểm cống hiến cao hơn nhiệm vụ không chỉ gấp đôi a. Nhiệm vụ thấp nhất hoàn thành cũng được 50 điểm cống hiến nhưng thiếu niên Ngọc Bách càng xem càng buồn bực.

Phần nhiệm vụ mới bên cạnh có thêm một cái dòng... Cái dòng này ghi chứng nhận chứng chỉ gì gì đó. Ví dụ cái nhiệm vụ này:

Nhiệm vụ: Phụ bếp

Điểm cống hiến: 60

Số lượng: 3/10

Điều kiện: Chứng nhận hoàn thành sơ cấp nấu ăn

Nhiệm vụ: Trợ lý bán hàng

Điểm cống hiến 60

Số lượng 5/10

Điều kiện: Chứng nhận hoàn thành sơ cấp bán hàng

Nhiệm vụ: Phục vụ bàn

Điểm cống hiến: 50

Số lượng: 25/40

Điều kiện: Không



“Cái quái gì đây …” Thiếu niên Ngọc Bách vò đầu thành một đống nghĩ “Phụ bếp mà cũng cần phải có chứng nhận nữa... Có để cho người ta sống không chứ … Mà cái chứng nhận này kiếm ở đâu đây … Ai~ …”

Lướt qua hàng loạt danh sách nhiệm vụ mới Ngọc Bách thở dài chuyển sang nhiệm vụ ủy thác với hy vọng bên này không có kèm thêm điều kiện gì đó mà hắn không thể đáp ứng ở thời điểm hiện tại.

Để thiếu niên không đến mức tuyệt vọng là bên ủy thác có vài nhiệm vụ không có điều kiện. Nhưng mà mấy ủy thác nhiệm vụ này có gì đó sai sai.

Nhiệm vụ: Chơi nhạc nghiệp dư

Điểm cống hiến: 80

Số lượng: 0/1

Chi tiết nhiệm vụ liên hệ …

Nhiệm vụ: Ca hát nghiệp dư

Điểm cống hiến: 70

Số lượng: 0/1

Chi tiết nhiệm vụ liên hệ …

Nhiệm vụ: Múa phụ họa

Điểm cống hiến: 50

Số lượng: 0/10

Chi tiết nhiệm vụ liên hệ …



Thiếu niên Ngọc Bách đọc lướt qua bảng danh sách nhiệm vụ ủy thác mà hai mắt bắt đầu trùng xuống … Buồn ngủ … Thiếu niên mơ hồ nằm xuống trên bàn học thiếp đi. Mơ hồ thiếu niên như bay bổng bỗng nhiên đầu chạm mạnh vào thứ gì đó rồi tỉnh lại.

“Ai~ …” Ngọc Bách lấy tay xoa xoa đầu. Mở mắt ra thiếu niên nhìn thấy một mảng xanh tươi cây cối quen thuộc lòng không khỏi khơi lên một loại bất an khó hiểu.

“Ngươi đang suy nghĩ gì mà thất thần vậy” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai …

Thiếu niên Ngọc Bách quay đầu lại nhìn thấy thân ảnh thiếu nữ quen quen mà muốn khóc. CỐC thiếu nữ gõ đầu Ngọc Bách lầm bầm “Không phải đầu óc có vấn đề rồi chứ”

“Đậu …” Ngọc Bách bị gõ một cái ôm đầu “Lại tới nữa a”

“Đậu …” Thiếu nữ nghi hoặc hỏi “Đậu là cái gì vậy”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play