*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: trang bubble
Phí lão gia tử lắc đầu một cái: "Không biết." Dừng một chút, suy ngẫm một phen, mới tiếp tục mở miệng: "Thật ra thì phản ứng đầu tiên sau khi ta biết cũng giống con. Chỉ là mẹ con nói, mạng của nàng là người ta cho. Nếu đã đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc, vậy nàng cũng không có mặt mũi trở về nữa. Cho nên, sau đó ta không nói với nàng, nhưng chẳng qua là một phụ thân, chỉ hy vọng con gái của ta có được hạnh phúc."
Nghe tới tất cả kết cục, Mộ Lam Yên chỉ cảm thấy đại não giống như bị rút sạch vậy, cả người ngơ ngơ ngác ngác.
Tất cả mọi người tại chỗ, thở dài chuyện xảy ra năm đó. Vào lúc Mộ Lam Yên yên lặng tiếp nhận sự thực thân thế của mình, bên ngoài cửa phòng khách đột nhiên truyền đến một âm thanh sốt ruột.
Chỉ một lát, một người làm vội vã chạy tới trong đại sảnh: "Lão gia, Lãng Hổ của Cực Phong phái đến rồi!"
Mộ Lam Yên nghe được tên người quen, trong nháy mắt cả dây thần kinh căng thẳng. Vậy mà nhảy vọt lên còn sốt ruột hơn nàng lại là Phí Kiền.
"Ngươi nói cái gì? Sáng sớm hôm nay không phải có người nói, trong một đêm, tất cả Cực Phong phái đều chết hết rồi sao?"
Tin tức này, hình như càng thêm khiếp sợ đối với Mộ Lam Yên.
Soạt một cái lập tức đứng dậy từ trên ghế, có xu thế xông tới túm cổ đối phương hỏi thăm, lớn tiếng quát: "Ngươi nói cái gì? Chết như thế nào?"
Mộ Lam Yên trợn to hai mắt, chỉ cảm thấy đầu vang lên ông ông.
Một chuyện còn chưa có chậm rãi vượt qua, chuyện này lại đã đủ nàng đau đầu. Cả đêm hôm qua, có thể nói là nàng đã trải qua giống như cơn ác mộng vậy. Cũng may, cuối cùng Tư Không Thận xuất hiện, cũng coi là chuyển nguy thành an. Nhưng mà, từ sau khi tỉnh lại, nàng vẫn nhớ tới Tố Quý, nàng rời khỏi cái địa phương quỷ quái kia, nhưng Tố Quý thì chưa.
Nàng vẫn chưa hỏi, chỉ là đang tìm thời gian tự mình đi thăm dò, nhưng không nghĩ nàng chưa kịp bắt đầu, đã nghênh đón tin dữ.
"Trong một đêm, Cực Phong phái chết hết rồi." Giọng của Phí Kiền lần nữa vang lên ở bên tai Mộ Lam Yên.
Tư Không Thận lo lắng thân thể của Mộ Lam Yên, mặt lạnh, lập tức phản bác: "Nếu đã chết hết, vậy Lãng Hổ của Cực Phong phái kia là xảy ra chuyện gì?"
Tư Không Thận đương nhiên không biết Lãng Hổ là ai.
Phí lão gia tử cũng không để ý những người la hét ầm ĩ trước mặt kia, mạnh mẽ tiến bước lập tức đi tới bên cạnh người làm báo lại: "Mau dẫn ta đi xem một chút!"
Đoàn người nghe lời của Phí lão gia tử, đồng loạt đuổi theo bước chân đến phía trước xem một chút.
Dọc theo đường đá cẩm thạch thẳng tắp, một nhóm người đi tới thiên sảnh ở tiền viện của Phí phủ. Đôi mắt của Mộ Lam Yên không ngừng quan sát phía trước, cho đến khi đi tới cửa thiên sảnh, thấy bên trong đứng một cô gái mặc áo màu xanh lá, trước mắt đột nhiên sáng lên, chạy về phía trước.
"Tố Quý!"
Tố Quý nghe tiếng, kinh ngạc quay đầu lại, giao hội với đôi mắt Mộ Lam Yên ở không trung. Chỉ trong nháy mắt, hai mắt chính là bắt đầu bóng lệ mông lung. Trước đó, nàng còn ở bên cạnh chăm sóc Lãng Hổ, giờ phút này đột nhiên gặp mặt tiểu thư, lập tức buông xuống tất cả mọi thứ trong tay, chạy về phía trước.
"Tiểu thư, ta cho rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi." Tố Quý than khóc thảm thiết nói.
Mộ Lam Yên thay đối phương lau nước mắt, vội vàng hỏi thăm: "Tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tối hôm qua sau khi tiểu thư ngủ, ta ăn no lại cảm thấy rất mệt, trực tiếp ngủ thiếp đi ở trên bàn. Khi ta tỉnh dậy, đột nhiên phát hiện có người giết tới. Nhưng một cái chớp mắt, người kia lại bị vị đại hiệp này giết chết. Sau đó ta bèn đi theo đại hiệp đến nơi này." Tố Quý nói xong, xoay người chính là chỉ về phía Lãng Hổ đại nạn không chết. Tố Quý không có e ngại đối với Lãng Hổ, tất cả đều là kính nể.
Phí lão gia tử nhìn lướt qua hai chủ tớ đoàn tụ, bước chân trực tiếp đi tới trước mặt Lãng Hổ.
Lãng Hổ vẫn là ở trong ‘nhà lao’ của Cực Phong phái, Mộ Lam Yên thấy trang phục cả người kia. Chỉ là lúc này tóc tai rối bời, quần áo bị vũ khí sắc bén rạch ra nhiều vết rách, mỗi một chỗ vết thương phía dưới vết rách đều giống như dã thú giương miệng to như chậu máu.
Ngẩng đầu liếc thấy Mộ Lam Yên và Tố Quý đoàn tụ, khóe miệng vẽ ra một nụ