*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: trang bubble
Cả đời này của Phí lão gia tử chỉ có một thê tử, hai đứa con. Một tên gọi Phí Vưu, cũng chính là cha của Phí Kiền, bây giờ đang giúp đỡ Phí lão gia tử xử lý sự vụ trong gia tộc, mà một người khác gọi là Phí Tâm, là con gái nhỏ mà cả nhà độc sủng. Từ nhỏ, Phí lão gia tử chưa từng để cho Phí Tâm chịu một chút xíu khổ. Cho đến hai mươi năm trước, con gái của hắn vì một nam nhân từ bỏ gia tộc, làm cho hắn hận đến cắt đứt quan hệ cha con tại chỗ.
Chẳng qua, kẻ nào làm cha mẹ không đau lòng con của mình, từ biệt năm đó chính là hai mươi năm, cũng không còn có bất cứ tin tức gì của con gái. Phí lão gia tử nghe tới ngọc bội của Phí Tâm lại xuất hiện thì lập tức không để ý người khác, bèn kêu Phí Kiền dẫn theo tới đây.
Chỉ là, Mộ Lam Yên đương nhiên không biết điều này.
Khi nàng hiểu ý của đối phương, suy nghĩ một phen ngọc bội trong cổ, lập tức lấy ra, lách cách ở trước người, dò hỏi: "Ngươi nói, thật sự là cái này?"
Phí lão gia tử nhìn thấy ngọc bội vòng tròn màu trắng óng ánh trong suốt này, rõ ràng có chút kích động. Ngồi ở trên ghế chủ, thân thể khẽ nghiêng về phía trước, nhìn chăm chú ngọc bội kia một hồi, mới mở miệng: "Có thể để lão phu xem một chút hay không?"
Vừa dứt lời, thấy Mộ Lam Yên gật đầu một cái, ý bảo để Phí Kiền đi lấy tới.
Phí lão gia tử nhiều lần đặt ở trong lòng bàn tay, nhìn một lúc lâu, sắc mặt từ từ trở nên nặng nề, tròng mắt đục ngầu, dần dần phủ lên một tầng đám sương, giọng điệu rất là không nỡ: "Là nó, là nó."
Mộ Lam Yên nghe hồ đồ, ngọc bội kia là Mẫn phu nhân cho nàng đến tìm Vĩnh Xuân đường. Mặc dù họ của Mẫn phu nhân và Phí Tâm trong miệng bọn họ giống nhau, nhưng khả năng là cùng một người, Mộ Lam Yên cảm thấy cũng không lớn thôi.
"Phí lão gia, ngài đây là ý gì?"
Phí lão gia tử nghe tiếng ngẩng đầu lên, lúc nhìn lại về phía Mộ Lam Yên đã hoàn toàn không còn xa lánh giống trước vậy, càng giống như là gặp được cháu ngoại gái ruột nhà mình: "Đây là ngọc bội của con gái ta, là phu nhân ta vào lúc sinh nàng ra tự mình đưa cho nàng."
"Có phải là vừa khéo hay không?" Mộ Lam Yên vẫn không tin sẽ khéo như vậy.
Phí lão gia tử tự nhiên lắc đầu một cái, ánh mắt tiếp tục nhìn chăm chú vào ngọc bội trong lòng bàn tay, vuốt ve nhẹ nhàng, thật giống như vật kia chính là con gái ruột thịt mà hắn không thấy hai mươi năm: "Sẽ không sai, đây là lúc ta và phu nhân của ta vừa thấy đã yêu, ta đã tặng cho nàng đồ gia truyền của Phí tộc. Vật này, khắp thiên hạ chỉ có một khối như vậy, chính là đồ tốt thời kỳ Bàn Cổ, ngấm dần máu Bàn Cổ. Đi theo chủ nhân của nó, có thể bảo dưỡng linh hồn!"
Phí lão gia tử tự mình đắm chìm trong trong hồi ức, kể lại, Mộ Lam Yên nghe được có chút nổi da gà lên. Loại vật bảo dưỡng linh hồn này, Mộ Lam Yên cảm thấy có liên quan với thần linh, hơi cách xa thực tế một chút. Có điều kể từ mang theo ngọc bội kia, có lúc buổi tối ngược lại sẽ mơ về một chút hồi ức không thuộc về nàng.
"Chỉ là, đây là của mẫu thân ta, Mẫn phu nhân, vợ Tông Nhân phủ thừa Biện Kinh cho, chẳng lẽ......" Mộ Lam Yên muốn nói, chẳng lẽ Mẫn phu nhân là nha hoàn của đại tiểu thư Phí phủ bọn họ? Nhưng suy nghĩ một chút Mẫn phu nhân dù từ ngôn hành cử chỉ tới tay nghề thủ công, cũng không chút nào giống người từng làm nha hoàn.
Lúc này, Phí lão gia tử đột nhiên ngẩng đầu lên, khóe miệng phác hoạ ra một nụ cười, trong nước mắt lộ vẻ cười hỏi: "Vậy ngươi ngược lại nói một chút, mẫu thân của ngươi còn nói với ngươi cái gì?"
"Nàng nói, để cho ta mang theo ngọc bội này, tới Giao châu tìm Vĩnh Xuân đường. Nàng nói, bên trong có người có thể trợ giúp ta."
Mộ Lam Yên vừa dứt lời, đừng nói Phí lão gia tử, ngay cả Phí Kiền vẫn đứng ở bên cạnh im lặng không lên tiếng, đi theo hắn gia gia cùng nhau cười lớn tiếng ra ngoài.
Nhìn hình tượng này, Mộ Lam Yên có chút không cầm nổi, nghĩ đến bên cạnh còn có Tư Không Thận, đặc biệt quay đầu nhìn đối phương một cái.
Tư Không Thận nhận được ánh mắt ra hiệu, cho đối phương một vẻ mặt an ủi, nhìn hai người bên trong, sâu kín mở miệng: "Các ngươi đây là ý gì?"
Sau khi Phí Kiền cười xong, đột nhiên chúc mừng nói với gia gia của hắn: "Chúc mừng gia gia, mừng được cháu gái, cháu rể." Rồi sau đó xoay người, nhìn Tư Không Thận và Mộ Lam Yên: "Biểu muội, biểu muội phu, các ngươi đánh bậy đánh bạ, tìm được người trong nhà rồi!"
Tình tiết vở kịch này chuyển đổi có chút nhanh, nhìn hai người bọn họ mê mang đầy mặt.
Sau đó, Phí lão gia tử giải thích, Vĩnh Xuân đường này