*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: trang bubble 

Lời nói của Tư Không Trung Minh chậm chạp lượn quanh ở bên tai Mộ Lam Yên.

Tư Không Thận bái biệt phụ vương, dẫn theo Mộ Lam Yên, lên đường hơi tức giận nhanh hơn mấy bước so với nàng. Thấy đối phương chậm chạp không theo kịp, hắn lại cố ý chậm lại bước chân. Liên tục đã mấy lần như vậy, Tư Không Thận cũng không chịu nổi. Cũng sắp ra khỏi cửa chính hoàng cung thì thừa dịp bốn phía không phải cửa cung khép chặt chính là tường cung cao mười tám trượng, hắn bất thình lình đột nhiên xoay người một tay đẩy Mộ Lam Yên tới trên một mặt tường.

Trong đầu Mộ Lam Yên vẫn nghĩ lại chuyện phủ thái sư và Giao Châu, hốt hoảng bị Tư Không Thận đẩy một cái, đụng vào trên mặt tường, mới lấy lại tinh thần. Nàng giương mắt nhìn vẻ mặt Tư Không Thận nóng giận nhìn nàng chằm chằm, trong lòng không hiểu nghi ngờ chậm rãi dâng lên.

Này choáng nha lại đang ầm ĩ tính tình gì?

"Ngươi...... Ngươi muốn làm gì?" Trước mắt mặc dù chung quanh không có người nào, nhưng khó tránh khỏi lúc nào thì bên ngoài cửa cung lại có một cung nữ hoặc là thái giám đẩy cửa đi vào. Mộ Lam Yên suy nghĩ bọn họ như vậy, nếu mà bị nhìn thấy nhất định là không được!

Từ Dưỡng Tâm điện, Tư Không Thận áp chế khó chịu đến bây giờ, tất cả đều biến thành cảm xúc nhìn chằm chằm Mộ Lam Yên. Hắn oán hận nhìn chằm chằm ánh mắt vô tội của đối phương: "Gả cho Bản hoàng tử, thật sự không tốt như thế sao?"

Mộ Lam Yên sững sờ, lúc này phản ứng kịp thì ra bởi vì "Cự hôn" tạo thành phản ứng dây chuyền. Cười hắc hắc, nàng nhanh chóng thối lui ra từ dưới khuỷu tay chống vách tường của Tư Không Thận, dừng lại giải thích: "Ta còn nhỏ, vẫn chưa muốn lập gia đình, không có quan hệ gì với ngươi."

Tư Không Thận chính là cảm thấy đối phương đang nói láo, nhưng lại không tìm được bất kỳ lý do gì phản bác, nóng giận rồi lại thất vọng nói: "Nhưng vì sao ta cảm thấy lần đầu tiên gặp ngươi đã cực kỳ quen thuộc. Có phải chúng ta đã từng gặp gỡ đời trước hay không?"

Vừa nghe thấy đời trước, trong lòng Mộ Lam Yên hơi hồi hộp một chút lập tức xoay người qua, dừng một chút cười gượng cất giọng đáp: "Làm sao ta biết được chuyện đời trước? Nói không chừng, đời trước ngươi có lỗi với ta, cho nên đời này ngươi mới có thể như vậy đấy." 

Dứt lời, một mình Mộ Lam Yên nhanh chóng đi tới bên ngoài cửa cung.

Không quá nửa canh giờ, hai người chính là cùng đi đến cửa Thành phủ.

Ngại vì ngày hôm sau sẽ phải ra cửa đi xa, Tư Không Thận dặn dò người làm đi ra ngoài mua một chút đồ dự phòng. Mộ Lam Yên cũng trở về viện ở trước đó với Tố Quý, bắt đầu dọn dẹp quần áo ngày mai đi xa.

Ăn xong cơm tối bên trong chủ viện Thành phủ, thời tiết cũng đã bắt đầu lạnh lẽo bắt đầu khiến cho răng cốt người ta run lên. Tư Không Thận muốn mời họ ở lại tiến về phía đại sảnh, uống một hớp trà, hỏi thăm đồ của hai người họ đã thu dọn xong hay chưa?

Đứng ở bên cạnh, Tố Quý lập tức thay chủ nhân gật đầu liên tục: "Thu dọn xong rồi, sáng sớm ngày mai mang lên xe ngựa là được."

Mộ Lam Yên ngồi trên ghế, khẽ nghiêng mắt quan sát một phen Tố Quý càng ngày càng nói nhiều, thấy nha đầu này càng ngày càng coi mình là chuyện to tát, nhưng trong lòng thì thoả mãn mà gật đầu.

Bởi vì thời gian cấp bách, Tư Không Thận mới quyết định ngày mai sẽ lập tức lên đường, hơn nữa còn là không mang theo bất kỳ tùy tùng nào trầm lặng đi tuần. Nói cách khác, nói với bên ngoài, Tư Không Thận chỉ là đến trong quân đội bế quan thao luyện rồi.

Đến lúc đó, chỉ thời gian ngồi xuống một chén trà Mộ Lam Yên đột nhiên đứng dậy, mặt hướng về Tư Không Thận khẽ cúi đầu, không mặn không lạt nói: "Thời tiết hơi lạnh, ta với Tố Quý sẽ không quấy rầy Cửu hoàng tử uống trà."

Trước đó còn là hai người đi song song, giờ phút này giọng của Mộ Lam Yên xa cách nói như thế làm cho trong lòng Tư Không Thận càng thêm không mạnh mẽ, vội vàng nói: "Từ nơi này đến viện của các ngươi cũng có một đoạn đường. Nhìn thời tiết, tối hôm nay sợ rằng sắp có tuyết rơi, ta sai người đến gian phòng của các ngươi lấy đồ mà các ngươi thu dọn tới, sáng sớm ngày mai là có thể cùng đi."

Tố Quý rất muốn gật đầu một cái, nàng biết Cửu hoàng tử đây là đang cố ý giữ tiểu thư lại.

Nhưng trên mặt Mộ Lam Yên lại không lộ ra quá nhiều biểu cảm, suy ngẫm một phen, mới chậm rãi mở miệng: "Viện của ngươi có gián."

Tư Không Thận: "......"

Tố Quý lo lắng tiếp theo Cửu hoàng tử sẽ trở nên khó chịu, đặc biệt chạy đến nhỏ giọng lẩm bẩm mấy câu bên tai Mộ Lam Yên. Nàng chưa kịp nói xong, cửa đại sảnh đột nhiên có một tên gia đinh lặng lẽ đi vào, hậu tri hậu giác Tố Quý bị dọa sợ đến thiếu chút nữa kêu lên sợ hãi.

Người trong phủ của Tư Không Thận đều là hắn trải qua 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play