*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: trang bubble
Mộ Lam Yên vội vàng phủ nhận, tuỳ tiện lấy mấy lý do bèn lừa dối Ngao Tương mơ hồ qua đi.
Vì thế, Ngao Tương thừa dịp hai người bọn họ không chú ý, cố ý dùng sức ngắt một phen ở trên cánh tay của mình, cho đến cảm giác đau đớn ruột xót đến, mới rõ ràng giờ phút này cũng không phải đang nằm mơ.
Mộ Lam Yên dặn dò tiểu nhị bưng bữa ăn sáng tới, cho Ngao Tương ăn no, thấy tâm tình thoáng ổn định chút, mới tiếp tục mở miệng hỏi thăm: "Ngươi biết tại sao ngươi bị người bắt cóc không?"
Nghe được hai chữ bắt cóc, gương mặt Ngao Tương không hiểu, nhìn Mộ Lam Yên lại nhìn một chút Tư Không Thận: "Bắt cóc gì?" Tối hôm qua ở trong phòng, nàng đã chuẩn bị lên giường ngủ, cho nên trên người mặc đặc biệt mỏng manh ít ỏi, rồi sau đó đần độn u mê tỉnh dậy đã đi tới nơi này. Lúc trước xác nhận Mộ Lam Yên chưa chết, nàng vẫn còn đang buồn bực mình là ngủ như thế nào.
Đôi mắt Mộ Lam Yên vừa thu lại, trong đầu đột nhiên nhớ tới tối hôm qua cứu Ngao Tương thì theo như lời nói của ba nam tử kia, đặc biệt lặp lại cho Ngao Tương nghe: "Ngươi có biết Ngao đại nhân đã đắc tội người nào hay không? Lúc chúng ta phát hiện ngươi, những người đó đã nói, nguyên nhân bắt cóc ngươi, hỏi phụ thân của ngươi thì biết."
Ngao Tương nghe vậy, mặt vẫn là không biết tình huống thế nào, lắc đầu một cái.
Mộ Lam Yên thấy thật sự hỏi không ra nguyên cớ, cũng bèn từ bỏ hi vọng.
Thấy Mộ Lam Yên có khuynh hướng rời khỏi mép giường, Ngao Tương đột nhiên đưa tay nắm lấy lòng bàn tay của đối phương. Mộ Lam Yên có chút hoài nghi xoay người nhìn đối phương.
"Tỷ tỷ, ngươi về nhà đi."
Cầu xin đột nhiên tới, làm cho cả người Mộ Lam Yên giật mình một cái, giằng co tại nguyên chỗ. Tình cảm của nàng và Ngao Tương, mặc dù khá hơn một chút so với Ngao Lôi, chỉ là dù sao không phải là có huyết thống, vốn là ở Ngao phủ, ở bề ngoài làm bộ quan hệ giữ vững tốt đẹp với đối phương, cũng chỉ vì cho Mẫn phu nhân mặt mũi.
Mà trước mắt......
"Vì sao ngươi nói như vậy?" Mộ Lam Yên không hề có tình cảm hỏi.
Ngao Tương hiển nhiên không ngờ tới đối phương sẽ thay đổi nhanh như vậy, trước đó vẫn còn đang xua lạnh hỏi ấm đối với mình, thế nhưng lúc này có chút lạnh lùng. Tay nắm lấy đối phương khẽ cứng đờ, chỉ là một lát đã lại kéo càng thêm chặt một chút: "Trong tháng mà ngươi rời đi này, mỗi ngày mẫu thân lấy nước mắt rửa mặt. Hiện tại trong viện, trên căn bản lão phu nhân cũng không lui tới với chúng ta. Thượng Quan di nương cũng đã chạy tới Lăng Châu, Liễu Tâm viện của ngươi đã bị hủy không còn gì. Mộng Tương viện của ta cũng rất là lớn, hai người tỷ muội chúng ta ở cùng một chỗ không phải tốt hơn?"
Từ lúc Mộ Lam Yên đột nhiên rời đi, Ngao Tương mới hậu tri hậu giác thật ra thì người tỷ tỷ này đối với nàng cũng vô cùng tốt, tối thiểu vào lúc nàng bệnh nguy, cũng không có bỏ đá xuống giếng.
Mộ Lam Yên không nghĩ tới Ngao Tương lại nói ra với nàng lời này, theo bản năng hốt hoảng rút đi tay bị đối phương nắm thật chặt, đứng dậy đi ra ngoài mấy bước.
Ngao Tương nhìn bóng lưng quen thuộc ngày xưa, lo lắng chớp mắt một cái lại biến mất không thấy. Ánh mắt lập tức xin giúp đỡ nhìn về phía Tư Không Thận, sử dụng ánh mắt ra hiệu đối phương một cái, để cho đối phương giúp đỡ khuyên nhủ.
Mà, Tư Không Thận quả thật cũng lo lắng lúc nào đó thì Mộ Lam Yên đột nhiên sẽ biến mất không thấy hình bóng. Vào trước khi hắn hoàn toàn tiếp nhận, nếu có một chỗ quản lý như Ngao phủ, hắn cũng sẽ yên lòng một chút.
Đi tới bên cạnh Mộ Lam Yên, liếc mắt một cái ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn của Ngao Tương, từ từ dịu dàng mở miệng nói: "Ngươi trở về Ngao phủ đi?"
Vừa dứt lời, đã nghênh đón Mộ Lam Yên quả quyết từ chối: "Không trở về!"
"Tại
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT