Thời gian trôi như thoi đưa. Mới đó đã hơn một tháng nó đến nhà bà nội. Nhờ giao tiếp
nhiều, Ái Ngọc mới nhận ra khả năng ngoại ngữ của mình tệ thế nào. Càng ở lâu bên bà Jessica, nó càng không hiểu lí do gì mà ba lại căm ghét bà
như thế. Nó thấy bà cũng tốt đấy chứ. Ít ra thì bà không lạnh lùng, chèn ép nó như những người mẹ kế thường thấy trên phim. Nhờ có bà mà nó đỡ
thấy cô đơn hơn trong ngôi nhà trống trải này. Ái Ngọc thật sự thắc mắc
chẳng bíêt ba nó sang đây để du lịch hay là công tác nữa. Từ sáng đến
tối cứ đi suốt. Ông lại còn hay cáu kỉnh nữa cơ. Cả ba và mẹ cứ bắt nó
không được tiếp xúc nhiều với bà Jessica.
Nhưng riêng tối nay có lẽ nó sẽ thấy thoải mái và được tâm tình nhiều hơn với bà của mình.
Chắc chắn rồi khi cả ông nội, ba và mẹ nó đều phải ra ngoài tiếp đối tác mới từ bên Canada. Như thường lệ, trước khi rời khỏi nhà, bà Vương hẳn
sẽ kéo nó ra một chỗ khuất và dặn dò không được trò chuyện quá nhiều với bà nội, nhất là những vấn đề liên quan đến ba nó. Với tính cách bứơng
bỉnh của mình, hiển nhiên nó chỉ gật đầu ượm ờ cho qua.
Không còn ai ở nhà, cả hai bà cháu cùng lăn vào bếp nấu một bữa tối thật ngon:
một đĩa khoai tay, hai ổ bánh mì cùng hai miếng beef-steak vừa chín tới. Ngay khi nó định đưa dao xẻ miếng đầu tiên, bà đã vội ngăn lại.
- Cháu có nghĩ sẽ thật tuỵêt nếu có ít rượu không nhỉ?
- Ơ?- Nó ngạc nhiên,tròn xoe mắt nhìn bà- Nhưng ba mẹ cháu không cho phép. Cháu chưa đủ tuổi.
- Ối chà đứa cháu bé bỏng, chỉ một chút thôi thì chẳng sao đâu. Khai vị bằng rựơu vang thì cảm giác tuyệt lắm, bà dám chắc thế.
Nó khe
khẽ nhút nhát gật đầu. Nó không muốn làm bà buồn lòng. Nhưng lại sợ bố
mẹ phát hiện. Chỉ việc tửơng tượng cảnh nó bị cấm túc, không được nói
chuyện với bà, phải im như thóc cả ngày cũng đủ khiến nó rùng mình. Thế
nên nó tự nhủ bản thân chỉ nhấm nháp chút ít. Nhưng tủ lượng của nó hình như chẳng tốt như nó nghĩ. Chẳng mấy chốc nó đã say bí tỉ. Nó thấy cảnh vật ngày một mờ nhạt và rồi, thật nhanh chóng, mọi thứ xung quanh bao
phủ một màu đen.
- So sorry!
Bà khẽ nói bế nó đặt lên ghế sofa trong phòng khách. Jessica không mảy may hay biết mọi hành động
của mình đều đang bị theo dõi. Tại một con hẻm khuất gần đó, ông Vương,
trên tay là máy tính bảng.kết nối với chiếc máy quay ở nhà, luôn miệng
giải thích, phân trần cho bố mình:
- Bố xem người vợ thân yêu,
người vợ mà bố luôn bảo vệ đang làm cái gì kìa. Mong bố tha lỗi cho con
khi hôm nay tạo ra một cuộc hẹn giả lừa dối bố. Vì con không muốn bố
tiếp tục bao che cho người đàn bà đó. Con không muốn gia sản nhà họ
Vương sớm sẽ tiêu tùng trong tay mụ. Con đã cho người đi điều tra, mụ...
Cụ Vương đưa tay ra hiệu dừng lại khiến ông Vương bất ngờ. Cụ không tỏ
ra kinh ngạc hay đau lòng, một chút thái độ ngạc nhiên cũng không. Cụ
chỉ cúi gầm mặt và khẽ nói- một giọng điệu nhẹ tênh:
- Ta đã biết tất cả từ lâu rồi.
- Bố.... Thế tại sao...
Hóa ra người ngạc nhiên lại là ông Vương. Nhưng cụ lại không đáp, chỉ
ra lệnh tài xế nhanh chóng lái xe về. Suốt quãng đường chẳng có lấy một
lời. Ngay khi về nhà, bà Vương vội lao vào bế Ái Ngọc lên phòng ngủ. Vừa trông nó, bà vừa khóc, bà trách chồng bà suốt:
- Tội đứa con bé bỏng của tôi! Nó có biết uống rượu bao giờ. May là bà ấy chỉ chuốc con bé say, lỡ như...
- Mình à! Bà ta sẽ không làm hại con bé đâu. Tôi đã tính toán kĩ rồi. Mình đừng quan trọng hóa vấn đề.
Chỉ để lại câu giải thích ngắn gọn, ông nhanh chóng theo bố lên phòng
làm việc. Quả nhiên cửa phòng đã bị cạy. Không một chút chần chừ, ông mở toang cánh cửa. Ánh sáng tràn ngập khắp gian phòng, chiếu rõ hình ảnh
một người phụ nữ đang cầm trên tay một xấp giấy tờ của công ti. Jessica
đứng chết trân tại chỗ. Hai mắt bà mở to kinh hãi cùng khuôn mặt trắng
bệch.
- Tại... sao...?- Bà lắp bắp nói chẳng tròn chữ
- Tôi phải hỏi bà tại sao lại đối xử với tôi như vậy?
Cụ Vương chậm rãi hỏi ngược lại vợ mình. Đôi mắt ông ánh lên vẻ đau
xót, thất vọng. Như bừng tỉnh, Jessica giờ mới nhận ra vở kịch bà đóng
bao nhiêu năm nay đã đến lúc hạ màn. Đặt xấp tài liệu lên bàn, bà nhếch
mép cười đầy khinh bỉ. Trong giọng nói dù đã cố kìm nén nhưng vẫn còn
chút run run. Có lẽ bà run vì sợ hoặc cũng có thể run lên vì cơn giận
chôn giấu bao năm bùng lên trong lòng:
- Tại sao à? Vì chính mày
đã giết cha ta. Chính những kế hoạch thu mua làm giàu năm xưa của mày đã khiến gia đình ta phá sản đẩy ông vào con đường tự sát. Chính mày đã
khiến chồng tao theo người phụ nữ khác, mặc mẹ con ta bơ vơ với đống nợ
nần. Chính mày đã phá nát cuộc đời tao. Nhưng mày làm gì nhớ. Mày đã hại quá nhiều người, một con người máu lạnh như mày thì làm gì nhớ.
Đến lúc này Jessica đã không còn kiểm soát được cảm xúc của bản thân.
Đôi mắt bà hằn lên những tia căm phẫn, chỉ chực chờ nhào tới ăn tươi
nuốt sống cụ Vương. Mụ gằn giọng thét lên những lời đay nghiến:
- Tao muốn mày phải chết. Muốn nhà họ Vương mày phải phá sản. Tao phải
khiến mày nếm trải những thứ mà mày đã làm với gia đình tao.
-
Tôi chưa bao giờ quên cả. Năm xưa vì một phút hiếu thắng, tham lam, tôi
đã phạm sai lầm đó. Tôi thật sự rất hối hận. Tôi... xin lỗi
Vừa
nói cụ Vương vừa chậm rãi bước vào phòng, tới gần Jessica mặc cho cậu
con trai đưa tay can ngăn. Bà ta ngày càng trở nên điên loạn khi thấy cụ bước đến gần. Nhanh như cắt, bà chộp ngay con dao gọt trái cây gần đó
chĩa vào người cụ. Nước mắt bà bắt đầu tuôn. Bà gào lên căm phẫn:
- Mày nói láo. Mày không hề nhớ. Nếu mày nhớ thì đã nhận ra tao và anh
trai. Nếu mày nhớ thì đã không rước tao về làm vợ, không để cho tao có
cơ hội hại chết mày.
- Tôi biết tất cả. Ngay từ giây phút bà vào
làm kế toán cho tôi, tiếp cận tôi, tôi đã biết tất cả. Tôi biết bà là
ai, biết quá khứ của bà, biết sẽ có lúc bà sẽ gây hại đến tôi.
Jessica điếng người khi nghe những lời ấy từ cụ Vương. Bà trở nên hoang
mang tột độ. Bà đã quên rằng cụ Vương vốn không phải là người ngây thơ.
Cụ đã dấn thân vào thương trường đầy mưu mô, hiểm nguy suốt bao năm mà
vẫn sống sót.Không phải may mắn hay tự nhiên mà cơ đồ nhà họ Vương lại
có lúc đồ sộ và phát triển như ngày hôm nay. Bà đã quên cụ cũng từng là
một con người nham hiểm, đầy mưu mô. Nhưng hận thù dường như quá lớn để
bà chấp nhận mình đã bị lừa dối, hay đúng hơn là được cụ che chở và yêu
thương bao năm. Bà vẫn không thể tin bản thân đã nhận ân huệ quá lớn từ
kẻ thù:
- Không thể nào. Không thể nào như vậy được. Mày không thể biết. Không có lý do gì mà mày lại để nguy hiểm bên mình. Khó tin
Jessica lắc đầu nguầy nguậy. Đôi mắt bà mở to, đầy hoang mang. Những
giọt nước mắt cứ vô thức rơi và lăn dài trên khuôn mặt già cỗi, nhăn
nheo của bà. Ông Vương có thể nhìn rõ người bà run lên bần bật. Hai bàn
tay phải nắm chặt để giữ con dao không rớt xuống. Dù mũi dao hướng về
phía mình nhưng cụ Vương vẫn không có ý định dừng bước. Cụ cứ tiến dần,
Jessica lùi dần rồi bà bị dồn đến sát tường bao giờ chẳng hay. Nhẹ như
không, từng lời cụ thốt ra đầy chân tình,đầy ấm áp. Đôi mắt cụ nhìn bà
vẫn vậy, vẫn trìu mến, vẫn dịu dàng như những buổi đầu gặp gỡ:
-
Ban đầu là vì hối hận. Là do tôi mà bà thành mẹ đơn thân. Là do tôi đã
khiến bà từ một tiểu thư đài các thành một con nợ suốt ngày chạy trốn.
Thế nên tôi chấp nhận bà làm kế toán cho tôi như một lời hối lỗi, để tôi thấy lòng nhẹ nhõm hơn.Rồi dần dần tôi đã.... yêu bà từ khi nào cũng
chẳng hay.
"Keng...". Con dao rơi xuống sàn văng ra xa. Như một
cú trời giáng, Jessica chẳng còn sức lực nào trụ vững trên đôi chân của
mình.Bà từ từ khuỵu xuống. Nước mắt tuôn trào mãnh liệt hơn. Bà
thổn thức chỉ ú ớ vài từ không rõ ràng. Dường như bà khóc
đến không thể thở được