Editor: Vanny

Cách ngày mùng 1 tháng 6 năm Thái Sơ thứ ba còn hơn nửa tháng, trong cung đều đang bận rộn việc chuẩn bị cho đại điển phong hậu. Tuy rằng còn thời gian hơn nửa tháng, nhưng vẫn có chút gấp, phủ Nội Vụ phải gấp gáp may lễ phục hoàng hậu, kim sách của hoàng hậu, còn có tặng phẩm cho nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, đồng thời còn phải tới quê nhà của hoàng hậu tuyên đọc thánh chỉ phong hậu, giấy dán bảng vàng, sau khi hoàn thành đại điển phong hậu sẽ chiếu cáo thiên hạ.

Lúc người trong cung ra roi thúc ngựa gấp gáp chạy tới Lâm Hoài thì đã là ngày 23 tháng 5 năm Thái Sơ thứ ba. Nhà cũ Thẩm gia chỉ để lại vài ba nô bộc ở lại trông coi. Ở trước cổng lớn nhà cũ Thẩm gia tuyên đọc xong ý chỉ. Hiếm khi có người ở trong cung tới một huyện thành nhỏ như Lâm Hoài cho nên đã tụ tập không ít người tới nhà cũ Thẩm gia, thái giám tổng quản kia thấy cũng tạm được rồi, ho nhẹ hai tiếng, cẩn thận mở thánh chỉ ra, lớn tiếng đọc: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: THẩm thị Mẫu Đơn tính tình hiền hậu cẩn trọng, dịu dàng cần cù, ôn hoà thuần lương, hành vi nhân hậu, thanh tao phép tắc, hiền thục đức độ, ngày mùng 1 tháng 6 năm Thái Sơ thứ ba cử hành đại điển phong hậu, sắc phong làm hoàng hậu, khâm thử!”

Nói xong liền giao thánh chỉ cho nô bộc của nhà cũ Thẩm gia. Hiển nhiên mấy nô bộc này vẫn chưa hoàn hồn, sững sờ tiếp nhận thánh chỉ, thái giám tổng quản nói: “Được rồi, tạp gia còn phải vội hồi cung. Đây là thánh chỉ phong hậu của Thẩm nương nương, các ngươi phải bảo quản cho thất tốt đấy...”

Nô bộc giơ tay nhận thánh chỉ vội vàng quỳ xuống: “Lão nô đã biết.”

Khi người trong cung đã rời khỏi, mấy lão nô ngơ ngác nhìn nhau, những người xung quanh đều mới kịp phản ứng lại: “Tổng quản kia lúc nãy nói là phong hậu? Thẩm thị Mẫu Đơn? Vậy chẳng phải là tứ cô nương Thẩm gia sao? Nạn châu chấu mấy năm trước nếu không nhờ tứ cô nương Thẩm gia, chúng ta dã đói chết từ lâu rồi, không ngờ cô nương này lại có phúc lớn như vậy, được làm hoàng hậu.”

“Ôi, thật là nhớ mà, nhưng mà ta nhớ lúc trước tứ cô nương Thẩm gia đã từng đính hôn với đại gia La gia, sau đó không phải là đại gia La gia làm chuyện bất chính tại thọ yến của La lão gia sao? Cô nương kia còn là bạn thân của tứ cô nương Thẩm gia, nghe nói còn bị tứ cô nương Thẩm gia bắt quả tang… Thẩm cô nương thật là có phúc nha, tuy rằng đã giải trừ hôn ước với La gia nhưng bây giờ người ta đã là hoàng hậu rồi, cũng không biết bây giờ La gia kia có hối hận hay không.”

“Hối hận thì sao chứ, e là sợ tới chết rồi, lúc trước phụ lòng người ta, bây giờ người ta trở thành hoàng hậu rồi…”

Trong số đám người xung quanh có một nữ nhân sắc mặt trắng bệch, nghe đám người trong đó thảo luận, bước chân loạng choạng rời khỏi. Nữ tử này không phải là ai khác mà chính là Diêu Nguyệt. Sắc mặt nàng ta tái nhợt trở về La gia. Từ lúc nàng ta nghe lời của Mẫu Đơn, tính kế La Nam, từ đó về sau La Nam không thể giao hợp được nữa, nàng ta cũng thuận lợi sinh hạ một nữ nhi, nhưng cuộc sống của nàng ta ở La gia cũng không có chuyển biến tốt, ngược lại ngày càng sa sút. Người La gia không biết rằng lúc trước nàng ta đã tìm người phế La Nam, dù vậy nhưng người của La gia vẫn vô cùng chán ghét nàng ta như cũ, bởi vì bọn họ cảm thấy tất cả mọi chuyện đều có liên quan tới nàng ta.

Sau đó La gia đã che giấu tin tức La Nam không thể giao hợp, cưới cho La Nam một chính thất là Hứa thị. Hứa thị cũng chẳng phải là nữ nhi nhà giàu có, nếu không cũng không gả cho kẻ thanh danh bại hoại như La Nam. Hứa thị gả vào mới biết La Nam không thể làm chuyện vợ chồng, đương nhiên không chịu, làm ầm lên cho mọi người đều biết. Vốn Hứa thị muốn hoà ly nhưng không ngờ nhà mẹ của Hứa thị đã sớm xài hết đồ sính lễ, nói ra thì Hứa thị coi như bị Hứa gia bán cho La gia, nếu muốn hoà ly thì phải trả lại sính lễ. Hứa thị không thể trả được, chỉ có thể tiếp tục sống ở La gia.

Tóm lại , hiện tại La gia là cảnh gà bay chó sủa.

Khi Diêu Nguyệt về tới La gia, sắc mặt còn có chút không tốt, trong lòng hoảng hốt, không cẩn thận đụng trúng người khác. Nàng ta nghe thấy một giọng nói gay gắt: “Cái đồ sao chổi nhà ngươi, đi đường không có mắt sao!” Diêu Nguyệt ngẩng đầu, là bà bà La phu nhân. Từ sau khi nàng ta vào cửa, La phu nhân liền không coi nàng ta là người, cả ngày gây phiền phức cho nàng ta. Từ sự nhẫn nhịn ban đầu tới khi mắng tay đôi, Diêu Nguyệt cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi, tình cảm với La Nam sớm đã biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại sự oán hận. Nàng ta hối hận rồi, hối hận đã cướp La Nam từ tay Thẩm Mẫu Đơn. Nàng ta lạnh lùng nhìn mẹ chồng của mình, bất chấp sự sỉ nhục của bà ta, nhếch miệng cười cười: “Bà bà, bà có biết Thẩm thị Mẫu Đơn bây giờ như thế nào không?”

La phu nhân không ngờ Diêu Nguyệt lại trong thời khắc này mà hỏi điều này, chỉ nghĩ tới Thẩm Mẫu Đơn là trong lòng bà ta liền tức giận, nếu không phải Thẩm Mẫu Đơn, cả nhà bọn họ sao lại thành ra thế này. bây giờ nghe Diêu Nguyệt nhắc tới Thẩm Mẫu Đơn, bà ta the thé kêu lên: “Ngươi nhắc tới con tiện nhân đó làm gì, đồ tiện nhân thối tha đó, nếu không phải con tiện nhân thối đó và đứa sao chổi như ngươi, La gia chúng ta cũng sẽ không sa sút tới nước này. Đây là tạo nghiệt gì chứ. Nếu để ta gặp lại con tiện nhân thối kia, ta nhất định đánh chết nó!”

Hai mắt Diêu Nguyệt vô hồn, ha hả cười hai tiếng: “Xem xem ta nghe được cái gì, vậy mà bà muốn đánh chết tươi hoàng hậu. Ơ, bà thật không sợ rước hoạ vào La gia à.”

Sắc mặt La phu nhân đều thay đổi: “Đồ sao chổi, ngươi nói lung tung gì vậy, gì mà hoàng hậu?”

“Hoàng hậu đó, bà còn nói hoàng hậu gì. Con tiện nhân thối tha kia trong miệng bà bây giờ là hoàng hậu, là tân hậu của Yến đế, là hoàng hậu một nước, bà đã nghe hiểu chưa?” Diêu Nguyệt tiến lên hai bước áp sát, gắt gao nhìn chằm chằm La phu nhân.

La phu nhân bộ dạng không thể tin được: “Sao có thể, sao có thể, một nữ nhi nhỏ nhoi của gia tộc sa sút sao có thể trở thành hoàng hậu…”

Diêu Nguyệt không thèm để ý bà ta nữa. Cả người giống như mất sức, hoảng hốt đi về phía trước 2 bước liền thấy sắc mặt kinh ngạc của La Nam, nàng ta nhịn không được châm biếm nói: “Gia, những lời lúc nãy đã nghe thấy rồi. Người đã từng là vị hôn thê của chàng bây giờ trờ thành hoàng hậu rồi, trong lòng có cảm tưởng gì nào?”

Sắc mặt La Nam phức tạp: “Ngươi… nói đều là thật sao?’

Diêu Nguyệt cười lanh nói: “Nếu không tin thì tự mình đi xem bảng vàng đi.” Dứt lời liền lảo đảo rời khỏi.

Trong viện chỉ còn lại La phu nhân với vẻ mặt xám xịt và La Nam vẻ mặt phức tạp. La phu nhân nhìn La nam: “Con ta, con đã nghe kỹ chưa? Vậy là Thẩm Mẫu Đơn đã trở thành hoàng hậu rồi, sao có thể chứ?”

La Nam lắc đầu, nghĩ nghĩ, sai nô tài trong nhà đi xem một cái, không bao lâu thì nô tài kia đã chạy về, lắp bắp nói: “Đại gia, là thật đó… Tứ cô nương Thẩm gia đã trở thành hoàng hậu rồi, trên bảng vàng viết rất rõ ràng, tháng sau sẽ cử hành đại điển phong hậu.”

Tuy rằng chưa tới mùng 1 tháng sáu nhưng bảng vàng đã dán lên rồi. Chuyện này căn bản là không thể thay đổi, Thẩm Mẫu Đơn nhất định sẽ trở thành hoàng hậu, dây là chuyện không nghi ngờ gì nữa.

La phu nhân sững sờ hồi lâu, đột nhiên nhìn thẳng vào La Nam: ‘Con à, con nói chúng ta lên kinh có được không? Dựa vào sự áy náy của con tiện… Thẩm Mãu Đơn với chúng ta. Chúng ta có thể đi cầu xin nàng ta cho con một chức quan. Con à, chúng ta không ở cái huyện thành nhỏ bé này được nữa.. Ở đây, ở đây đâu đâu cũng đều làm hại con. Chúng ta rời khỏi đây đi.”

La Nam do dự. Diêu Nguyệt ở sương phòng không xa nghe vậy, nhịn không được nở nụ cười lạnh, thầm nghĩ lão phu nhân này thật là mơ mộng hão huyền. Bà ta không nghĩ nghĩ xem bây giờ Thẩm Mẫu Đơn là thân phận gì, sơ suất một cái, toàn bộ người của La gia đều sẽ bị liên luỵ.

Rất nhanh đã tới ngày mùng 1 tháng sáu, sáng sớm thức dậy các thị nữ trong cung đã bắt đầu bận rộn hầu hạ Mẫu Đơn rửa mặt chải đầu, trang điểm, mặc lên bào phục hoa lệ màu vàng sáng, mẫu Đơn nhìn mình trong gương đồng chỉ cảm thấy có chút không chân thật.

Cả ngày sau đó nàng đều cảm thấy hơi hốt hoảng, trên đại điển ba quỳ sáu lạy, sau đó lại lên tường thành nhận sự quỳ lạy của quần thần và chúc phúc của người dân, đứng trên tường thành cao cao, nàng nhìn xuống đám người chi chít phía dưới, cảm xúc căng thẳng cả ngày vậy mà đã từ từ bình phục trở lại. Nàng thậm chí còn có cảm giác mình đã hơi hiểu vì sao Yến đế phải liều lĩnh đứng trên vị trí này, cũng hơi hiểu trách nhiệm và nghĩa vụ của hắn rồi.

Sau khi đại điển kết thúc, Yến đế dẫn nàng về cung Phúc Ninh, cho tất cả thị nữ lui xuống hết rồi hắn kéo nàng vào phòng tắm làm bằng đá bạch ngọc ở sát vách, hơi nóng mờ mịt, hắn đích thân cởi áo bào trên người nàng, kéo nàng xuống nước rồi nhẹ nhàng lau người cho nàng. Mẫu Đơn nhịn không được cười nói: “Hoàng thượng đây làm gì vậy?”

Tay Yến đến đang lau lau liền có hơi không đứng đắn, kéo lưng nàng ngồi lên đùi mình, đôi tay vòng qua nách ôm lấy bầu ngực của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn 2 đầu nhọn đã cương cứng, hắn ghé bên tai nàng nói khẽ: “Bắt đầu từ đêm nay, nàng đã là thê tử của ta rồi, cũng là thê tử duy nhất của ta. Ái thê nói xem vi phu đang làm gì?”

Mẫu Đơn bị hắn vuốt ve tới độ bắt đầu run nhẹ, chỗ ấy cũng bắt đầu hơi ngứa ngáy, nàng nhịn không được nhúc nhích cơ thể, cảm giác được vật dưới mông kia đang bắt đầu cứng lại, nàng cười khẽ ra tiếng, lại nhẹ nhàng nhích mông, chọc cho hắn ở phía sau hừ nhẹ một tiếng, động tác trên tay cũng thêm một chút, thậm chí một bàn tay còn lần mò xuống vùng ẩm ướt kia. Lúc chỗ đó chảy ra một dòng nước, hắn liền điều chỉnh tư thế, dùng lực tiến vào.

Hai người đều là vợ chồng già, hiểu rõ mong muốn của đối phương là gì. Yến đế đỡ lấy eo của Mẫu Đơn dùng lực ra vào, mỗi một lần đều vừa sâu vừa mạnh, một lúc vẫn chưa thoả mãn với tư thế này, Yến đế đứng lên, nhưng chỗ đó vẫn chưa rút khỏi người nàng, đè nàng xuống bên cạnh cái bồn bạch ngọc, bắt đầu dùng lực lần nữa, cứ như vậy qua hai khắc, Mẫu Đơn chỉ cảm thấy bản thân đã rùng mình mấy lần, cuối cùng hắn mới chịu ra, lúc này mới giúp nàng tắm rửa lại.

Tắm táp một hồi Yến đế lại bắt đầu hơi không đứng đắn, trong bồn tắm mờ mịt ôm chặt nàng, hôn môi nàng, hôn từ cái trán xuống môi rồi tới ngực nàng, ngậm thật chặt nụ hoa đã cương cứng, sau đó lại nhịn không được kéo nàng làm thêm một lần nữa. Cuối cùng Mẫu Đơn thực sự đã hết sức, lúc này hắn mới ôm nàng trở về giường.

Đêm nay Yến đế sức lực dồi dào, so với ngày thường thì ra sức hơn, giày vò nàng hơn nửa đêm, Mẫu Đơn đã có chút chống đỡ không nổi nữa. Hậu quả của việc túng dục quá độ là ngày hôm sau không dậy nổi, đương nhiên cũng chỉ có mình Mẫu Đơn dậy không nổi. Sáng sớm Yến đế đã lên triều sớm rồi. Sự giày vò hơn nửa đêm này đối với hắn không có chút ảnh hưởng gì cả.

Bởi vì hoàng hậu có cung Phụng Nghi riêng nhưng mà Yến đế cũng không có bảo Mẫu Đơn dọn qua cung Phụng Nghi, vẫn ở trong cung Phúc Ninh như cũ, cùng một cung điện với hắn. Tuy rằng điều này có hơi không hợp lẽ thường nhưng thiên hạ này đều do nam nhân này định đoạt, cái chuyện nhỏ nhặt này mọi người cũng sẽ không để ý.

Mẫu Đơn ngủ thẳng giấc tới trưa mới dậy, vẫn là Vệ Hề Nguyên qua đây làm ồn khiến nàng dậy. Tiểu gia hoả sắp 2 tuổi rồi, thông minh lanh lợi, lớn lên khoẻ mạnh kháu khỉnh. Cả buổi sáng không thấy mẫu hậu, nó nhớ vô cùng, được nhũ nương dỗ hồi lâu, sau khi ăn trưa xong thì nhịn không được làm ầm lên đòi qua đây, đi vào thấy mẫu hậu vẫn còn nằm ngủ, tiểu gia hoả liền bê cái ghế nhỏ ở gầm giường, đứng lên ghế bò lên giường, thấy mẫu hậu đang ngủ say. Tiểu gia hoả cười hì hì, cúi đầu hôn lên mặt mẫu hậu, hôn lên trán, lên mũi, hôn lên má, hôn lên môi, một lát đã hôn tỉnh Mẫu Đơn.

Vừa mở mắt đã thấy nhi tử trắng trẻo, tâm trạng Mẫu Đơn rất tốt, ôm tiểu gia hoả chơi một hồi, làm cho tiểu gia hoà cười khanh khách không ngừng, khi Yến đế về tới cung Phúc Ninh thì nghe thấy tiếng cười vui vẻ của thê nhi, cũng không khỏi nở nụ cười dịu dàng.

Hết chương 130.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play