Thời tiết chuyển lạnh, mấy ngày nay Vệ Hề Nguyên đã mặc thêm quần áo. Đứa bé hơn một tuổi lúc này đã có thể gọi mẫu phi phụ hoàng, còn có thể gọi ca ca nữa, thích nhất là bám lấy Mẫu Đơn, Yến đế và Vệ Tử An. Vệ Tử An cũng 9 tuổi rồi, cũng đã hiểu chuyện không ít, thằng bé vô cùng thích đường đệ này của mình. Mỗi ngày đều dẫn tiểu hoàng tử đi dạo một vòng trong cung.
Khi trời rét đậm tuyết rơi, Vệ Lang Yến nói với Mẫu Đơn rằng thuyền lớn để ra biển đã chế tạo xong. Sau đó Yến đế bảo Mẫu Đơn đi hỏi Thẩm Tuệ Cẩm một chút, phu quân của muội ấy có đồng ý ra biển không. Nguỵ Cẩn Ngôn chẳng qua chỉ giữ chức quan bát phẩm nhỏ nhoi, ngày thường không thể vào triều, mà lại là đường muội phu của Mẫu Đơn, tự huynh ấy đồng ý thì Yến đế mới cho huynh ấy ra biển.
Mẫu Đơn đã gửi thiếp mời cho Thẩm Tuệ Cẩm. Sáng sớm hôm sau Thẩm Tuệ Cẩm liền vào cung. Thẩm Tuệ Cẩm rất kích động, cũng một khoảng thời gian không gặp Mẫu Đơn rồi, sau khi hành lễ xong, Mẫu Đơn liền kéo Tuệ Cẩm đứng dậy, cười nói: “Muội muội hiện giờ sống ra sao? Chúng ta đã không gặp một khoảng thời gian rồi, hôm nay phải từ từ trò chuyện mới được.”
Thẩm Tuệ Cẩm cười nói: “Thần phụ cũng vô cùng nhớ nương nương. Thần phụ tất cả đều tốt.” Muội ấy sau khi thành thân quả thật là sống rất tốt, Nguỵ gia tuy là hàn môn nhưng phu quân đối với muội ấy rất tốt, ba mẹ chồng cũng là người rất tốt. Sau khi thành thân mấy tháng thì muội ấy đã mang thai, sau đó sinh ra một bé gái, tên là Hương Nương. Ba mẹ chồng đối xử với Hương Nương cũng rất tốt. Trước giờ không nhắc đến chuyện sinh con trai, đều nói tất cả tuỳ duyên. Giờ đây Tuệ Cẩm lại đang mang thai 3 tháng.
Nhìn nụ cười của muội ấy, Mẫu Đơn hiểu cuộc sống của muội ấy hẳn không tệ, lại thấy muội ấy cứ vuốt bụng, cười nói: “Muội muội mang thai rồi hả? Tỷ nghe đại bá mẫu nói lúc trước muội đã sinh một bé gái, cũng không dẫn vào cung để tỷ xem xem.”
“Mấy bữa nay Hương Nương hơi không khoẻ nên muội không dẫn nó vào cung.” Vừa nhắc đến nữ nhi đang bị bệnh, Thẩm Tuệ Cẩm liền có chút lo lắng, lại nói: “Công công bà bà đối xử với muội vô cùng tốt, tuy rằng sinh một nữ nhi, nhưng bọn họ đối xử với Hương Nương không có chút thành kiến nào, cũng chưa bao giờ bắt muội phải sinh con trai, lần này thì khác, lại mang thai rồi…”
Hai tỷ muội đã lâu không gặp nên có rất nhiều chuyện để nói. Tới trưa Thẩm Tuệ Cẩm liền ở lại trong cung cùng dùng bữa với Mẫu Đơn. Lúc này Mẫu Đơn mới nói ra chuyện hoàng thượng có ý cho Nguỵ Cẩn Ngôn ra biển, Tuệ Cẩm có hơi do dự. Lần này ra biển quả thật có hơi nguy hiểm, chỉ là muội ấy cũng không thể quyết định thay phu quân, chỉ nói: “Nương nương, chuyện này để thần phụ về nhà hỏi lại phu quân rồi trả lời nương nương có được không?”
Mẫu Đơn gật đầu, hai người lại trò chuyện hồi lâu. Sắc trời đã tối thì Tuệ Cẩm mới xuất cung. Sau khi về lập tức kể lại chuyện này cho Nguỵ Cẩn Ngôn nghe. Nguỵ Cẩn Ngôn chỉ suy nghĩ trong chốc lát liền đồng ý, nói với Thẩm Tuệ Cẩm: “Nương tử, vi phu muốn đi. Cơ hội lần này không dễ. Nếu như lần này có thể trở về bình an, vi phu nghĩ rằng nhất định sẽ nhận được sự tán thưởng của hoàng thượng, sau này làm quan cũng sẽ dễ dàng hơn chút. Huống hồ nhị ca của nương nương cũng ra biển, vi phu tin rằng lần này ra biển nhất định sẽ không có điều gì bất trắc, nếu không nương nương cũng đã khuyên nhủ nhị ca rồi.”
Tuệ Cẩm gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng: “Nếu phu quân đã quyết định. Thiếp cũng không ngăn cản phu quân, chỉ mong phu quân có thể bình an trở về. Thiếp sẽ phụng dưỡng tốt cho cha mẹ, đợi phu quân trở về.”
Sau đó Yến đế phong Thẩm Khánh Đông làm Tổng Binh Chính Sứ, Nguỵ Cẩn Ngôn làm Tổng Binh Phó Sứ dẫn đội thuyền ra biển vào ngày 15 tháng 3 năm Thái Sơ thứ 3, bây giờ mới tháng 12, vẫn còn thời gian 3 tháng để chuẩn bị.
Qua 2 ngày thì nhị đường tẩu Lý thị đã sinh. Mẫu Đơn nói với hoàng thượng muốn về Thẩm gia xem xem. Lý thi sinh một bé trai, tên là Thẩm Bái Bá. Lúc Mẫu Đơn về vừa đúng ngày thứ 3, làm tiệc tắm 3 ngày, đều là người của Thẩm gia cũng không mời người ngoài. Tới tối sau khi Mẫu Đơn hồi cung, chơi với Vệ Hề Nguyên một hồi liền phát hiện tiểu gia hoả uể oải. Nàng đặt tay lên trán thằng bé liền phát hiện có chút bất thường, trán hơi nóng. Mẫu Đơn lập tức luống cuống, ngoảnh đầu nói với nô tài trong phòng: “Mau… mau đi mời ngự y tới đây.”
Đám nô tài trong phòng đều có chút hốt hoảng. Bão Cầm lập tức chạy đi mời thái y. Nhũ nương bị doạ tới mức quỳ xuống. Mẫu Đơn có chút không vui, quay đầu nói: “Chu nhũ nương, ngươi chăm sóc hoàng tử kiểu gì vậy. Nó không khoẻ mà ngươi cũng không phát hiện ra sao?”
Chu nhũ nương dè dặt nói: “Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng. Hồi trưa sau khi tiểu hoàng tử nghỉ trưa xong thì tinh thần có chút không tốt, một mực la lối đòi nương nương. Nô tỳ cho rằng tiểu hoàng tử nhớ nương nương rồi, nhưng không ngờ…”
Mẫu Đơn nói: “Chu nhũ nương chăm sóc tiểu hoàng tử không tốt, phạt 2 tháng bổng lộc!”
“Đa tạ nương nương, đa tạ nương nương.” Chu nhũ nương thở phào một hơi, phải biết rằng chăm sóc hoàng tử không tốt là một tội lớn, vạn nhất hoàng thượng nổi trận lôi đình đánh chết bà là có khả năng xảy ra. Lúc này nương nương chỉ phạt bà 2 tháng bổng lộc, thật là nương nương nhân từ.
Mẫu Đơn biết chuyện này cũng không thể trách Chu nhũ nương, lại nói: “Sau này nhũ nương cũng đừng lơ mơ như vậy nữa. Nếu như tinh thần tiểu hoàng tử không ổn thì lập tức đi mời ngự y qua đây xem xem, tránh trở bệnh nặng.”
Một lát thì ngự y đã qua đây, bắt mạch là chứng phong hàn bình thường. Tiểu hoàng tử quá nhỏ nhưng sức khoẻ tiều hoàng tử vẫn luôn không tồi, ngự y đã kê đơn thuốc ôn hoà và bài thuốc ăn bổ trợ.
Không lâu sau, Yến đế cũng biết chuyện tiểu hoàng tử bị bệnh, liền lập tức chạy qua đây, nhìn sắc mặt Vệ Hề Nguyên ửng hồng nằm trên giường lăn qua lăn lại. Yến đế đau lòng không thôi, dịu dàng hỏi: “Hề Nguyên có thấy khó chịu không?”
Vệ Hề Nguyên nước mắt ròng ròng gọi một tiếng phụ hoàng, làm nũng muốn Yến đế bế. Yến đế không nói hai lời lập tức bế tiểu gia hoả lên. Tiểu gia hoả quấn lấy hắn làm loạn một hồi, không bao lâu thì đã ngủ trong lòng hắn. Lúc này Yến đế nhẹ nhàng đặt nó xuống, kéo Mẫu Đơn ngồi xuống bên cạnh: “Nàng cũng đừng quá lo lắng. Sức khoẻ Hề Nguyên vẫn luôn rất tốt, không có chuyện gì đáng ngại đâu.”
Mẫu Đơn gật đầu: “Thiếp biết, chẳng qua con bị bệnh trong lòng vẫn có chút không yên. Thiếp thực sự rất lo lắng.” Chưa sinh con sẽ không hiểu được cảm giác làm mẹ, làm mẹ thật sự vừa hạnh phúc vừa sầu khổ. Mỗi ngày nhìn gương mặt non nớt của con thì trong lòng dịu dàng không thôi, nhưng nếu con bị chút bệnh thì đó thật sự là giày vò, đứng ngồi không yên. Lúc này Mẫu Đơn chính là như vậy, tối hôm đó nàng và Yến đế liền chia giường ngủ, nàng ngủ chung với Hề Nguyên.
Vệ Hề Nguyên bị bệnh mấy ngày thì Mẫu Đơn ngủ với con mấy ngày, may mà sau mấy ngày uống mấy liều thuốc Vệ Hề Nguyên đã khoẻ lại, bắt đầu hoạt bát vui vẻ trờ lại. Lúc này trời đã trở lạnh, Vệ Hề Nguyên mặc áo ấm, đi không vững được nhũ nương bế, điều khiển nhũ nương chạy trong đại điện chơi trốn tìm với đám thị nữ, nhìn tinh thần của con cuối cùng cũng khoẻ khoắn, Mẫu Đơn có thể thở phào rồi.
Mấy ngày nay bởi vì con bệnh nên ngay cả dùng bữa cũng cùng với con, lạnh nhạt với Yến đế mấy ngày. Bây giờ là buổi trưa nàng liền qua cùng ăn với Yến đế. Hắn vừa nhìn đã thấy nàng gầy đi không ít trong mấy ngày nay, gắp cho nàng không ít thức ăn, nói: “Ăn nhiều chút, mấy ngày nay nàng gầy đi rồi.”
Vệ Hề Nguyên khỏi bệnh rồi, nàng tự nhiên cũng ăn được nhiều, ăn hết toàn bộ thức ăn mà Yến đế gắp cho, lại ngẩng đầu cười rạng rỡ với Yến đế. Vẻ mặt Yến đế liền có chút sâu kín, sai bọn thị nữ dọn hết thức ăn đi liền kéo Mẫu Đơn vào phòng làm chút vận động.
Mấy tháng sau đó, Mẫu Đơn sống cũng rất nhàn nhã. Mỗi ngày cũng không cần thỉnh an thái hậu, nàng tìm Yến đế lấy mấy người, bắt đầu chuẩn bị mấy cửa tiệm ở trên đường Phú Quý kia, bán đồ trang sức hay mấy thứ của nữ tử tóm lại là dễ bán. Vả lại nàng đã thiết kế không ít búp bê bằng vải nhung, đều là những hình tượng hoạt hình của động vật nhỏ, còn có gấu nhung, thỏ nhung cao hơn đầu người. Vốn chỉ là thử nghiệm, tới khi món đầu tiên làm xong để vào trong tiệm được bán ra, quả thật là bán điên cuồng rồi.
Mẫu Đơn không ngờ những thứ nàng thấy được ở đời sau này lại có cơ hội buôn bán lớn đến vậy. sau đó thì tiệm trang sức và tiệm lông nhung đi vào nề nếp, cộng thêm trang viên và tiệm y phục còn có tiền thuê trên đường Phú Quý thì thu nhập mỗi tháng của nàng đều hơn trăm vạn, ngay cả Yến đế cũng không thể không bội phục thê tử có thiên phú kiếm tiền của mình, nhưng mà hắn cũng không có đụng tới ngân lượng của nàng, toàn bộ đều để mình nàng giữ lại.
Chớp mắt đã tới tháng 3, Thẩm Khánh Đông và Nguỵ Cẩn Ngôn dẫn theo một loạt người hô hào rẽ sóng ra biển. Trong lòng Mẫu Đơn có chút thấp thỏm không yên. Những chuyện này ở kiếp trước đối với nàng không có quan hệ gì, nhưng bây giờ không giống, đều là người thân của nàng, cho dù đã biết lần đầu tiên đi biển sẽ không có nguy hiểm gì nhưng nàng vẫn không kìm được lo lắng.
Hai ngày sau, Yến đế nhận được thư của Vệ An Cảnh, nói rằng toàn bộ người đã được đưa tới biên cảnh. Hắn ta bây giờ đã về tới Hàm Hàm. Yến đế nghĩ nghĩ, lấy bút viết cho hắn ta 1 bức thư. Một tháng sau, thái hậu bất ngờ nhận được thư của Vệ An Cảnh, nói rằng đã nghe lời mẫu hậu, định lập vương phi, chỉ là không biết rốt cuộc phải lập cô nương nhà nào, hy vọng thái hậu qua đó xem giúp.
Trong lòng thái hậu vui mừng, lập tức nói với Yến đế là muốn về Hàm Hàm. Yến đế đâu có lý do nào mà không đồng ý, lập tức phê chuẩn. Sáng sớm ngày hôm sau đã sai thị vệ tiễn thái hậu đi Hàm Hàm.
Mẫu Đơn liền cảm thấy chuyện này có chút gì đó kỳ lạ. Nàng nhìn ra được Vệ An Cảnh là loại người gì. Hắn ta thật lòng thích Thi Bảo Thu, cũng thật lòng muốn cưới nàng ấy làm vương phi, chỉ là lần này lại đột nhiên viết thư cho thái hậu nói là muốn cưới người khác làm vương phi là chuyện như thế nào? Tới khi gặp được Yến đế, nàng liền hỏi ra. Yến đế cười nói: “Mẫu Đơn của ta thông minh như vậy mà không đoán ra sao?”
Mẫu Đơn đột nhiên hiểu ra, cười nói: “Thì ra là hoàng thượng bảo Cảnh vương viết thư, bảo Cảnh vương tìm cớ đón thái hậu nương nương qua. Vậy hoàng thượng có biết Cảnh vương và Thi Bảo Thu thế nào rồi không? Bảo Thu chắc hắn đã sinh rồi, cũng đã một khoảng thời gian không gặp Bảo Thu rồi, thiếp thật là có chút lo lắng cho nàng ấy.”
Yến đế kéo nàng ngồi xuống, vươn tay ôm lấy eo nàng: “Đừng lo, Thi cô nương đã sinh một bé trai. Cảnh vương đang định lập Thi cô nương làm vương phi, chắc là lúc thái hậu qua đó thì hắn ta và Thi cô nương hẳn đã hoàn thành hôn lễ rồi.”
Kỳ thật Mẫu Đơn biết ý của hoàng thượng khi đưa thái hậu đi Hàm Hàm, chắc là muốn lập nàng làm hậu. Đúng như dự đoán, lúc lâm triều vào sáng hôm sau, Yến đế liền lấy chuyện này ra nói trên đại điện. Đám đại thần này vốn cũng không có ý ngăn trở gì nhiều, mà đám phụ nữ ở trong nhà cũng đã nói qua với bọn họ từ lâu rồi, đừng có ngăn cản chuyện hoàng thượng lập hậu. Mọi người cũng đều đồng ý, vội chúc mừng hoàng thượng. Yến đế sai Khâm Thiên Giám tính toán xem có ngày lành nào gần nhất không.
Không quá hai ngày, Khâm Thiên Giám đã tính ra ngày lành là ngày mùng 1 tháng 6 năm Thái sơ thứ ba, sẽ cử hành đại điển phong hậu vào ngày đó.
Hết chương 129.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT