Đương nhiên Chung Ly Tà không thật sự đem những loại thảo dược quý hiếm ra cho trâu ăn rồi. Những loại thảo dược kém quý hiếm hơn thì trong núi chỗ nào chả có, việc gì phải lãng phí thảo dược quý hiếm chứ?

Vậy nên vào khoảng xế chiều, Chung Ly Tà mang theo Tiền Sắt Sắt vào núi hái thảo dược. Tiền Sắt Sắt cảm thấy kỳ quái, rõ ràng trong sân có nhiều thảo dược như vậy, vì sao còn phải vào trong núi lượm lặt nữa chứ.

Với thắc mắc này của nàng thì Chung Ly Tà giải thích vô cùng lưu loát, rất có phong thái của người làm sư phụ: “Mang ngươi đi hái thảo dược, là vì muốn ngươi phân biệt được thảo dược, đây là cơ sở để ngày sau có thể học y thuật dễ dàng hơn.”

Tiền Sắt Sắt ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, tuy là có thể học qua sách vở, nhưng nàng cũng không phải thiên tài. Loại khả năng chỉ dựa vào đọc sách mà suy ra tất cả thì nàng quả thật không có. Vậy nên không bằng cứ lên núi hái thảo dược, nắm vững căn bản cũng tốt.

Nghĩ xong, Tiền Sắt Sắt liền cong người nhảy vào cái gùi hái thuốc của Chung Ly Tà, cũng chả thèm lưu luyến gì vòng ôm của Chung Ly Tà hết. Chung Ly Tà cứ ngỡ Tiền Sắt Sắt có chuyện gì, nên lo lắng hỏi: “Sắt Sắt sao vậy?”

Tiền Sắt Sắt ở trong cái gùi tìm được một vị trí rất tốt ngồi xổm xuống. Mới vừa ngồi xuống xong, chợt nghe thấy giọng nói quan tâm của Chung Ly Tà, bàn chân nhỏ huơ huơ lên cao ra vẻ ta đây tâm tình đang tốt lắm: “Không phải mỹ nhân sư phụ nói là muốn ta nắm được căn bản các loại dược liệu sao? Ta ngồi trong này, khi nào mỹ nhân sư phụ bỏ thảo dược vào đây, thì chỉ cần nói tên và dược tính, đặc tính của nó ra, như vậy ta sẽ có thể nhớ kỹ được.”

Tiền Sắt Sắt mặt mày hớn hở trả lời, khoa tay múa chân vui vẻ, nhưng Chung Ly Tà lại cực kỳ buồn bực, chẳng qua hắn chỉ lấy bừa một cái cớ cho qua, ngờ đâu lại làm mất đi phúc lợi hàng đầu của mình. Cảm giác này thật không chỉ đơn giản là nghẹn uất bình thường thôi đâu.

“Mỹ nhân sư phụ sao vậy ạ? Sắt Sắt nói gì sai sao?” Tiền Sắt Sắt thấy hai mắt Chung Ly Tà âm u, nghĩ là chắc mình làm sai cái gì rồi. Vội vàng dè dặt hỏi lại, dù sao bản thân có thể tu thành hình người để đi tìm trai đẹp hay không thì phải dựa vào mỹ nhân sư phụ này cả, đương nhiên là phải thật lấy lòng mỹ nhân sư phụ rồi.

Chung Ly Tà thấy Tiền Sắt Sắt quan tâm mình, trong lòng lập tức hớn hở lại. Nhưng trên mặt vẫn là vẻ nghiêm trang: “Sắt Sắt nghĩ được như vậy là rất tốt. Nhưng người hành nghề y cũng không thể chỉ biết được ngoại hình và tác dụng của dược liệu không thôi, còn phải hiểu thêm nhiều chi tiết nhỏ hơn như hoàn cảnh sống của thảo dược chẳng hạn. Bởi vì trên đời có rất nhiều loại thảo dược tuy có bề ngoài giống nhau, nhưng tác dụng lại hoàn toàn không giống, lúc đó còn cần phải ngửi mùi hoặc nếm thử hương vị của nó mới được. Vì vậy tốt nhất Sắt Sắt vẫn nên nằm trong lòng vi sư đi, như thế vi sư mới có thể hướng dẫn, giải thích tỉ mỉ cho ngươi được.”

Tiền Sắt Sắt vừa nghe xong, hai mắt lập tức sáng lên, thật không hổ là mỹ nhân sư phụ mà, làm việc gì cũng suy nghĩ cẩn thận hơn nàng nhiều.

Bật người khởi động bốn móng vuốt nhỏ bé, rồi nhảy ra khỏi gùi đựng thuốc, sau đó nhảy vào vòng tay mà Chung Ly Tà đã chuẩn bị sẵn sàng cho nàng.

Chung Ly Tà cảm nhận được sự mềm mại ấm áp trong lòng, lập tức cảm thấy viên mãn. Tâm tình cũng theo đó mà tốt lên. Tiền Sắt Sắt nhìn thấy Chung Ly Tà nở nụ cười, trong lòng thở ra một hơi, tốt rồi tốt rồi, mỹ nhân sư phụ không tức giận. Nếu thật sự nổi giận, rồi không chịu dạy nàng cách tu thành hình người nữa, đến lúc đó nàng còn không biết phải khóc thế nào đâu.

Chẳng mấy chốc hai người đã đứng giữa núi rừng, Tiền Sắt Sắt nhìn thấy khắp nơi toàn là cây cối xen lẫn với cỏ dại, chỗ này mà có thảo dược sao? Rõ ràng là cỏ dại mọc um tùm mà.

Vì Chung Ly Tà phải đào thảo dược, nên đem Tiền Sắt Sắt đặt lên vai, Tiền Sắt Sắt sợ bản thân sẽ té lộn cổ xuống, nên lập tức dùng móng vuốt níu lấy quần áo Chung Ly Tà. Thấy Chung Ly Tà đang ngồi xổm đào một bụi cây có vẻ ngoài xấu xí, cái cây kia còn tản mác ra một thứ mùi kỳ quái như là mùi cá.

Tiền Sắt Sắt ngửi thấy mùi này, bụng dạ lập tức có cảm giác cuồn cuộn lên.

Cố nén ý nghĩ muốn nôn ra, Tiền Sắt Sắt hỏi Chung Ly Tà: “Mỹ nhân sư phụ, đây là cây gì vậy ạ?”

Chung Ly Tà cảm nhận được sự khác thường của Tiền Sắt Sắt, lại nhìn đến cây thảo dược đang tản ra mùi vị kỳ lạ trong tay, hiển nhiên đã hiểu được nguyên nhân, vì vậy từ trong lòng lấy ra một bình đan dược đưa cho Tiền Sắt Sắt uống.

Sau khi uống thuốc vào xong, không bao lâu sau thì dạ dày Tiền Sắt Sắt đã không còn cuồn cuộn như trước đó, cũng không còn cảm thấy mùi thảo dược khó ngửi nữa, đột nhiên cảm thấy lựa chọn học y quả thật là một quyết định sáng suốt. Chẳng những có thể trị được bách bệnh, lại còn có thể chế độc hại người. Ngoài ra, còn có thể bán thuốc lấy tiền nữa.

Tưởng tượng đến viễn cảnh bản thân sau khi có y thuật sẽ có thể có được tiền tài, Tiền Sắt Sắt nhìn đám thảo dược mang mùi kỳ lạ với ánh mắt tràn đầy lục quang (ánh sáng xanh lục).

Chung Ly Tà cầm gốc thảo dược cuối cùng bỏ vào gùi thuốc, sau đó hỏi: “Có phải Sắt Sắt ngửi thấy mùi như mùi cá đúng không.”

Chung Ly Tà đang khẳng định chứ không phải hỏi. Tiền Sắt Sắt nhìn về phía đống thảo dược với ánh mắt ai oán, sau đó gật gật đầu, hương vị này một tháng nàng cũng chưa chắc là quên được. Rất đặc biệt.

Chung Ly Tà tiếp tục nói: “Mùi của loại thảo dược này chính là tên của nó, ngư tinh thảo, chỉ là loại thảo dược thông thường mà thôi. Nhưng hiện tại chính là mùa ngư tinh thảo sinh sôi. Ngư tinh thảo thích nơi âm u ẩm ướt, thường sinh trưởng ở những chỗ trũng gần sông suối, tính hàn, là loại thảo dược giải nhiệt rất tốt.”

Tiền Sắt Sắt gật gật cái đầu nhỏ của mình, ra vẻ đã nhớ kỹ.

Chung Ly Tà nói tiếp: “Cơ thể trâu rất nhiệt, ngươi đã muốn thí nghiệm, vậy thì không bằng chúng ta cứ lấy loại thảo dược hạ nhiệt này nuôi nấng nó, xem có thể tổng hợp ra điều gì không.”

Hai mắt Tiền Sắt Sắt mở to, cái đầu nhỏ gật gật, hiển nhiên là đang rất chăm chú

tiếp thu. Không biết là do bị tiền tài hấp dẫn, hay là do bị thế giới dược liệu này làm kinh ngạc nữa.

Trong lòng Chung Ly Tà rất không vui vẻ, hứng thú với thảo dược của tiểu nha đầu này đã ngoài dự đoán của hắn. Được rồi, mỹ nhân sư phụ của chúng ta rất không có tiết tháo (Chí khí cương trực và trong sạch) đi ghen tị với một đám vật chết (ý chỉ mấy cây thảo dược).

Tiền Sắt Sắt nhìn đống ngư tinh thảo trước mặt, do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn vươn chân ngắt một mảnh lá nhỏ bỏ vào miệng. Nàng nhớ rõ Lý Thời Trân (*) đã nếm bách thảo mới trở thành danh y, Thần Nông (**)cũng nếm bách thảo trở thành danh y, nên nếu nàng muốn học y thì phải tự mình nếm qua thảo dược mới được.

Hành động này của nàng đã làm Chung Ly Tà bên cạnh sợ chết khiếp, lập tức cầm lấy bàn chân nhỏ của nàng bắt mạch, rồi vạch mí mắt của nàng ra xem.

Tiền Sắt Sắt bực mình lắc đầu, khó chịu hỏi: “Mỹ nhân sư phụ làm gì vậy?”

Chung Ly Tà cảm nhận mạch đập của Tiển Sắt Sắt, gạt đi nghi hoặc vừa nổi lên trong lòng, rõ ràng đều rất bình thường, sao tự dưng đang yên đang lành lại đi ăn thảo dược?

“Sắt Sắt đói bụng sao, sao tự dưng lại ăn thảo dược vậy?”

Lúc này Tiền Sắt Sắt mới hiểu thì ra là mỹ nhân sư phụ tưởng nàng bị gì nên mới ăn thảo dược, trách sao lại bắt mạch vạch mắt nàng ra. Tiền Sắt Sắt âm thầm trợn mắt trong lòng, ngươi mới có vấn đề, cả nhà ngươi mới có vấn đề đó. Nhưng mà vẫn mỉm cười giải thích: “Mỹ nhân sư phụ à, ta đang muốn học theo Thần Nông nếm thử bách thảo, như vậy mới có thể trở thành danh y.”

“Sắt Sắt muốn thành danh y sao?” trong lòng Chung Ly Tà nhẹ nhõm thở ra một hơi, không bị gì là tốt rồi.

Tiền Sắt Sắt giơ bàn chân lên, giọng điệu kiên định nói: “Ta muốn trở thành thần y!”

(*) Lý Thời Trân (1518–1593), tự là Đông Bích, lúc già có hiệu là Tần Hồ sơn nhân, là một danh y và nhà dược học nổi tiếng của Trung Quốc thời nhà Minh, người Kỳ Châu[1] (nay là trấn Kỳ Châu, huyện Kỳ Xuân, địa cấp thị Hoàng Cương, tỉnh Hồ Bắc). Ông là tác giả của cuốn Bản thảo cương mục (本草纲目) hoàn thành năm 1578, viết về công dụng trong đông y của các loại thảo dược, dược liệu Trung Hoa. Ông cũng được coi là một trong các nhà tự nhiên học vĩ đại nhất tại Trung Quốc, và ông rất quan tâm tới việc phân loại chính xác các thành phần thảo dược. – Theo Wikipedia

(**) Thần Nông: còn được gọi là Viêm Đế (炎帝) hay Ngũ Cốc Tiên, là một vị vua huyền thoại của các dân tộc chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Hoa, một trong Tam Hoàng và được xem là một anh hùng văn hóa Trung Hoa. Theo truyền thuyết, Thần Nông sống cách đây khoảng 5.000 năm và là người đã dạy dân nghề làm ruộng, chế ra cày bừa và là người đầu tiên đã làm lễ Lễ Tịch Điền (còn gọi là lễ Thượng Điền, tổ chức sau khi gặt hái, thu hoạch mùa màng) hoặc Hạ Điền (lễ tổ chức trước khi gieo trồng), cũng như nghề làm thuốc trị bệnh, cho nên trong dân gian có câu Thần Nông giáo dân nghệ ngũ cốc (tức Thần Nông dạy dân trồng ngũ cốc). – Theo Wikipedia

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play